Quá Muộn Để Nói Lời Yêu - Chương 3
6
Tôi đơn phương làm lạnh nhạt mối quan hệ với Thẩm Tu Nhiên.
Mỗi ngày cậu ta đều lẻo đẻo theo tôi chạy qua chạy lại giữa nhà và bệnh viện, vẻ tủi thân và chán nản trên mặt rõ ràng đến mức ngay cả bố mẹ tôi cũng nhận ra giữa chúng tôi có vấn đề.
Hỏi tôi không được kết quả, nhân tôi không có nhà lại đi hỏi Thẩm Tu Nhiên.
Lúc tôi về thì thấy cậu ta cúi đầu ủ rũ, chỉ nói một câu “Con chọc A Trì không vui rồi.” rồi không chịu nói thêm nữa.
Ngày thứ mười nghỉ phép, công ty đột nhiên có một chuyến công tác cần tôi đích thân đi.
Lúc đó mẹ tôi đã hồi phục, sức khỏe của bố cũng khá hơn nhiều, tôi vẫn thuê một người giúp việc, quay người thu dọn hành lý đi công tác.
Khi Thẩm Tu Nhiên đưa tôi ra sân bay, tôi có thể cảm nhận được cậu ta có chút lo lắng.
Chúng tôi vốn đang trong giai đoạn bình tĩnh, giờ tôi lại phải đi công tác nửa tháng, cậu ta sợ cứ lạnh nhạt mãi, mối quan hệ sẽ nguội lạnh.
Tôi đứng ở cửa kiểm tra an ninh nói với cậu ta: “Chờ công tác về, chúng ta giải quyết chuyện này.”
Thẩm Tu Nhiên lập tức cứng đờ.
“Lịch trình công tác bận rộn, có thể không trả lời tin nhắn kịp, đừng lo lắng.”
Tôi dời mắt đi, nói với cậu ta một câu tự chăm sóc bản thân rồi kéo vali đi xếp hàng kiểm tra an ninh.
Nhưng không ngờ, trước khi chúng tôi có thể ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc, tôi kết thúc công tác sớm hơn một ngày, trở về dưới căn hộ thì nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đang dây dưa qua lại.
Là Thẩm Tu Nhiên với một nữ nhân viên trong câu lạc bộ của cậu ta, tên là Đinh Đinh.
Cô ta cầm một chiếc bánh kem nhỏ trên tay, tay kia cố chấp kéo Thẩm Tu Nhiên, vẻ mặt đau khổ.
Thẩm Tu Nhiên không gỡ tay cô ta ra, chỉ cau mày nhìn cô ta, giọng lạnh lùng nói: “Lâm Đinh Đinh, cô biết rõ tôi có bạn gái, như vậy không thích hợp.”
“Em biết… Em biết…”
Cô gái tên Đinh Đinh này mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói: “Em không cầu mong gì cả, em chỉ muốn được ước một điều ước vào ngày sinh nhật. Anh ôm em một cái được không… Chỉ một cái thôi…”
“Em thích anh ba năm rồi, trong lòng rất rõ sẽ không có kết quả, em không tham lam… Em…”
Cô ta không nói tiếp được nữa, dáng vẻ nước mắt lưng tròng khiến người ta thương cảm.
Thẩm Tu Nhiên mím chặt môi, không đáp lại, như đang suy nghĩ.
Đinh Đinh thấy vậy, cắn môi, đôi mắt đỏ hoe cẩn thận giơ hai tay lên, thử dò xét vòng tay qua eo cậu ta.
Thấy cậu ta không có động tác đẩy ra, cô ta lại siết chặt tay, tiến lên hai bước, áp sát vào người Thẩm Tu Nhiên.
Khi cô ta cố gắng kiễng chân hôn lên khóe môi Thẩm Tu Nhiên, tôi kịp thời lên tiếng lạnh lùng: “Hai người đang làm gì vậy?”
Thẩm Tu Nhiên như bị giọng nói của tôi gọi về thực tại, vội vàng kéo giãn khoảng cách giữa mình với Lâm Đinh Đinh, trên mặt cả hai đều hiện rõ vẻ hoảng loạn.
Cậu ta tiến lên muốn chạm vào tôi nhưng tôi đã lặng lẽ tránh đi.
Thẩm Tu Nhiên bực bội thu tay lại, giọng căng thẳng giải thích: “Giữa bọn anh không phải như em nghĩ đâu. A Trì, em tin anh…”
Tôi không muốn đứng dưới lầu tranh cãi những vấn đề này để người ngoài nhìn vào cười chê, chỉ liếc Lâm Đinh Đinh một cái rồi kéo vali quay người lên lầu.
Thẩm Tu Nhiên bám theo sát phía sau.
Trở về nơi ở của chúng tôi, tôi nhìn Thẩm Tu Nhiên có chút xa lạ.
“Em vẫn luôn tin anh là người có chừng mực.”
Thẩm Tu Nhiên có điều kiện tốt, việc cậu ta thu hút ánh nhìn của những người khác giới là chuyện rất bình thường.
Những năm qua, cậu ta luôn giữ khoảng cách vừa phải với người khác giới, vừa cho đối phương sự tôn trọng đúng mực, vừa không để đối phương có cơ hội tiếp cận.
Vì vậy, cho đến tận vừa nãy, tôi vẫn nghĩ rằng câu ta sẽ xử lý đàng hoàng.
Nhưng không phải.
Cậu ta đã cho phép đối phương vượt quá giới hạn.
“Anh chỉ hơi mất tập trung nên nhất thời không phản ứng kịp.”
Thẩm Tu Nhiên cụp mắt cười khổ: “A Trì, dáng vẻ cầu xin của cô ta vừa nãy khiến anh nhớ đến chính mình khi theo đuổi em.”
“Anh không thể xảy ra chuyện gì với Lâm Đinh Đinh được. Dạo trước cô ta đã nộp đơn xin nghỉ việc, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng, anh không nghĩ cô ta sẽ tìm đến đây.”
Tôi im lặng nghe cậu ta giải thích xong mới nhàn nhạt lên tiếng: “Vậy ý anh là, anh chỉ nhất thời mềm lòng nên mới để cô ta có cơ hội ôm anh?”
Ánh mắt tôi nhìn anh chằm chằm, nhạy bén nhận ra sự do dự thoáng qua của Thẩm Tu Nhiên.
Vì vậy, cậu ta nghĩ không chỉ đến chính mình năm đó, mà còn có những chuyện khác nhưng không thể nói với tôi.
Tôi chuyển sang chủ đề khác: “Vậy còn chuyện của chúng ta, anh nghĩ thế nào?”
07
Thẩm Tu Nhiên có lẽ đã chuẩn bị trước nhiều lần rồi nên khi nghe tôi hỏi, cậu ta vô thức nói một tràng dài.
“A Trì, anh thấy không cần phải coi chuyện này nghiêm trọng như vậy. Tình cảm của chúng ta không có vấn đề gì, cho dù năm năm nữa em ba mươi lăm tuổi, anh vẫn yêu em như vậy…”
Tôi nhìn Thẩm Tu Nhiên bằng ánh mắt u ám, không nói gì, lòng đã nguội lạnh.
Thở dài một hơi, cuối cùng tôi cũng hiểu được câu trả lời của cậu ta.
“Thẩm Tu Nhiên, chúng ta chia tay đi.”
Thẩm Tu Nhiên lập tức cứng đờ, đồng tử hơi giãn ra, kinh ngạc nhìn tôi, sau đó bực bội gãi đầu, đi đi lại lại trong phòng khách.
“Nói đi nói lại thì em vẫn bận tâm đến chuyện vừa nãy đúng không? Em không tin giữa anh với Lâm Đinh Đinh trong sạch.
“Anh không hiểu tại sao tình cảm năm năm của chúng ta em lại có thể dễ dàng chia tay với anh chỉ vì một chuyện căn bản không tồn tại như vậy.”
Ánh mắt tôi dõi theo từng bước chân của cậu ta, nhìn Thẩm Tu Nhiên thật kỹ.
“Em đúng là bận tâm đến chuyện vừa nãy, vì anh đã không nói hết sự thật với em.”
Thẩm Tu Nhiên dừng bước, đột ngột quay đầu phủ nhận: “Anh không có, thật sự không có…”
“Thứ thực sự khiến em đưa ra quyết định chia tay, là câu trả lời của anh khi em hỏi ý kiến anh.”
Anh đột nhiên im lặng, nhìn tôi một lúc rồi tự giễu: “Ngay từ đầu em đã quyết tâm chia tay với anh rồi.”
“Hoàn toàn ngược lại.”
Tôi lắc đầu: “Nửa tháng công tác này em thực sự rất bận, từ sáng sớm mở mắt đến đêm khuya, thời gian đều bị công việc lấp đầy. Nhưng trong thời gian ngủ hạn hẹp, em vẫn suy nghĩ về vấn đề của chúng ta. Trên chuyến bay về kéo dài bốn tiếng rưỡi, em vẫn nghĩ cách tìm phương án trung hòa để chúng ta có thể tiếp tục.”
Thẩm Tu Nhiên ngây người, xấu hổ nắm lấy tay tôi: “A Trì…”
“Nhưng ngay lúc này, em đột nhiên nhận ra, nửa tháng trôi qua, trong lòng anh vẫn chỉ nghĩ đến việc thuyết phục em thỏa hiệp.”
Hai người ở bên nhau lâu dài, không bao giờ dựa vào sự thỏa hiệp, nhường nhịn của một phía.
Là sự bao dung, cân nhắc lẫn nhau của cả hai bên.
“Thẩm Tu Nhiên, thôi đi.”
Tôi không muốn nán lại nữa, kéo vali đi đến huyền quan mở cửa.
Thẩm Tu Nhiên đầu óc choáng váng, xông tới đá một chân vào cánh cửa đã mở, nhốt tôi giữa cánh cửa và cơ thể cậu ta.
Mắt cậu ta đỏ hoe, giữa hai hàng lông mày đầy vẻ lo lắng, nắm lấy gáy tôi một lúc rồi buông thõng, khàn giọng cầu xin: “A Trì, đừng đi! Chúng ta nói chuyện lại đi, được không?”
Tôi nghiêng đầu nhìn Thẩm Tu Nhiên.
Nói chuyện gì chứ?
Nói về việc cậu ta được thiên vị nên có thể muốn gì được nấy sao?
Nói về việc cậu ta chỉ quen với việc tôi luôn ở nguyên một chỗ chờ cậu ta quay về, cho rằng cậu ta sẽ không mất tôi, ngược lại quên mất rằng mình nên trân trọng người bên cạnh?
Cuối cùng vẫn lắc đầu, dùng sức kéo tay cậu ta xuống đẩy sự giam cầm, lúc cậu ta ngẩn người thì không ngoảnh lại mà chạy đi.
Thậm chí không thể duy trì cảm xúc bình tĩnh để đợi thang máy, trực tiếp chạy xuống cầu thang, chạy một mạch ra khỏi chung cư, chạy đến khi chân mỏi nhừ, mới quay lưng đi đến một góc không người ngồi xổm xuống, cười khổ.
Cười rồi lại khóc.
Tôi cố gắng kìm nén tiếng khóc, mu bàn tay không ngừng lau đôi mắt đỏ hoe.
Không sao đâu Lâm Trì, chỉ là thất tình thôi, lại không phải mất mạng.
Mãi một lúc sau mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, chống đỡ bản thân trở về căn hộ nhỏ đã mua cách đây vài năm.
Hai năm trước tôi đổi công ty, cách xa căn hộ nên mới chuyển đến nhà Thẩm Tu Nhiên.
Ngày hôm sau lại tìm lúc cậu ta không có nhà đến dọn dẹp đồ đạc của mình để lại ở đó.
Đồ đạc có thể đóng gói mang đi thì đóng gói mang đi, đồ nên vứt thì vứt, mất cả một ngày mới xóa sạch mọi dấu vết của mình.
Căn nhà bỗng chốc trở nên trống trải hơn nhiều, trông rất lạnh lẽo.
Tôi lại nhìn quanh nhà một lần nữa, cuối cùng xóa dấu vân tay của mình, đặt chìa khóa lên mặt bàn, đóng cửa rời đi.