Quá Khứ, Hiện Tại Và Tương Lai Đều Là Anh - Chương 5
15.
Không hiểu sao tôi và Giang Từ lại quay lại bên nhau.
Tôi hỏi anh: “Vậy Chu Tương là gì?”
Giang Từ chống cằm suy nghĩ rồi nói: “Là một diễn viên ưu tú.”
Anh hài hước một cách bất ngờ khiến tôi hơi ngẩn ra, sau đó mới kịp thời phản ứng, lườm anh nói: “Anh đúng là đồ điên.”
Tôi cảm thấy không đáng thay cho Chu Tương, ngay cả danh xưng bạn gái cũ cũng không có.
Quả nhiên tìm thế thân không phải trò gì hay ho.
Tôi nhìn anh một lúc lâu, lại cúi đầu nhìn số tiền kim chủ mới gửi.
Tiền đến tay rồi, vẫn nên rút sớm thì hơn.
Giang Từ chú ý đến ánh mắt của tôi, anh ghé đầu vào muốn nhìn màn hình điện thoại thì bị tôi đẩy ra.
Anh cười khẽ: “Còn giấu nữa, em nghĩ rằng anh không biết sao?”
“Biết cái gì?”
Tôi tắt màn hình điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn trời, bắt đầu giả ngu.
“Giao dịch của em và mẹ chồng em.” Giang Từ nghịch tóc tôi: “Mẹ anh còn không cho anh nhiều tiền như vậy đâu, không ngờ lại hào phóng với em như vậy.”
Bị anh phát hiện cũng không phải chuyện bất ngờ, tôi đẩy mặt anh ra nói: “Còn không phải anh tìm bạn gái hay gây chuyện với dì nên mới tôn lên sự dịu dàng, hiền lành, đoan trang kia của em sao…”
Nói được một lúc lại cảm thấy sai sai, tôi đột nhiên có một suy nghĩ kì quái.
Tôi khiếp sợ nhìn về phía Giang Từ: “Anh cố ý?”
Giang Từ lười biếng dựa vào sopha, nghe vậy thì nhìn tôi cười: “Đồ ngốc, bây giờ mới nhận ra.”
Anh lấy điện thoại ra, chỉ vào màn hình ra hiệu tôi đọc.
Là tin nhắn của Chu Tương.
Bên trên chỉ có bốn chữ.
[Hợp tác vui vẻ.]
Tôi lập tức xâu chuỗi mọi chuyện lại.
Lúc đầu họ đến công ty thiết kế quà kỉ niệm một năm, một thế thân như Chu Tương không tránh né thì thôi, ngược lại còn tự mình yêu cầu tôi làm.
Chi tiết món qua tôi cần tự mình hỏi Giang Từ, chẳng lẽ cô ấy không nghĩ đến chuyện chúng tôi tình cũ không rủ cũng tới?
Lúc đầu nói là Giang Từ muốn đích thân thiết kế, cuối cùng anh không động đến một ngón tay, giống như tôi đang hao tâm tổn sức vì Chu Tương vậy.
Chu Tương càng kì lạ hơn, không tôn trọng kim chủ, trong tiệc sinh nhật lại nói chuyện không khách sáo chút nào, còn có mấy lần từng chống đối, làm gì có thái độ của một nữ minh tinh muốn gả vào nhà hào môn?
Giang Từ nói không sai, thủ đoạn của tôi rất vụng về.
Nhưng chính thủ đoạn vụng về thế này lại bị Chu Tương lợi dụng, thay đồ chỉ mấy phút là xong mà cô ấy đi lâu đến mức tôi đi rồi vẫn chưa quay lại.
Nếu như không ngốc thì đều có thể nhận ra những hành động của cô ấy đều nhắm đến một mục đích… Đó là chọc tức bà Giang.
Chu Tương lăn lộn đến được vị trí thế này trong giới giải trí sao có thể ngốc đến mức đó được.
Trái tim tôi đập nhanh, đột nhiên cảm thấy bản thân đã rơi vào một cái bẫy khổng lồ.
Giang Từ nhìn thì giống con mồi nhưng thật ra anh đã tính toán sẵn từ trước, chỉ chờ tôi mang theo sự tự tin ngu ngốc của mình nhảy xuống hố, ngu ngốc lại gần anh, sau đó từ từ duỗi móng vuốt ra.
Ăn tôi sạch sẽ.
Tôi hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn anh hoàn toàn thay đổi.
“Ngay cả mẹ ruột anh cũng hại?”
Bà Giang còn nghĩ rằng mình chọn tôi, chỉ sợ bà ấy chưa từng nghĩ đến tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của Giang Từ.
Mỗi một lần Chu Tương tỏ thái độ với bà ấy, mỗi một lần dung túng của Giang Từ dành cho Chu Tương đều khiến suy nghĩ muốn tôi quay lại bên cạnh Giang Từ của bà ấy thêm rõ nét.
“Như thế sao có thể gọi là hại được?” Giang Từ bình thản mỉm cười: “Bây giờ mẹ anh rất thích em, bà ấy hài lòng với sự hiền dịu của em, em có tiền, anh có em…”
“Chẳng phải tất cả mọi người đều vui vẻ sao?”
Tôi suy nghĩ: “Hình như cũng có lý.”
Tên đàn ông chó này đúng là nhiều kế thật, nhưng không thể không thừa nhận, tôi lại rung động.
Có lẽ người được thiên vị sẽ không có nỗi sợ, năm đó tôi có thể quyết định rời khỏi anh ra nước ngoài học để nâng cao giá trị bản thân, bây giờ tôi cũng có thể lại một lần nữa kiên định đi về phía anh.
Anh không quan tâm đến tiền của tôi, không quan tâm đến chó của tôi, anh chỉ quan tâm đến tôi.
Ai có thể từ chối một người chồng vừa đẹp trai vừa nhiều tiền lại có thể xử lí mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu một cách hoàn mỹ như vậy chứ!
16.
Sự thật chứng minh, thứ gì trộm được thì kiểu gì cũng phải trả lại.
Sau khi bố mẹ tôi qua đời, công ty nhà họ Bạch bị họ hàng chia cắt nhưng không ai am hiểu quản lý, người nào cũng có lòng tham, chỉ muốn gom góp lấy chỗ tốt của công ty về cho mình.
Ba năm qua bộ máy công ty đã sớm sụp đổ, cổ phiếu của Bạch thị cũng ngày càng hạ giá.
Sau khi nhận được số tiền còn lại từ kim chủ, tôi lấy hết số tiền mình dành dụm mấy năm qua ra mua cổ phần, từng bước trở thành cổ đông lớn nhất của Bạch thị, đuổi đám thân thích không biết xấu hổ kia ra ngoài.
Về phần quản lý tôi không hiểu nên dứt khoát mời chuyên gia tài chính đến xử lý.
Tôi vẫn là một thiếu nữ thiết kế yêu đời thích cưng chó.
“Thanh Dã, Hồi ức Tiêu Tương của tôi xong chưa?”
Giọng Chu Tương vang lên từ phía xa, giọng điệu vô cùng hưng phấn.
Tôi đặt điện thoại xuống, mở hộp trên bàn ra, một sợi dây chuyền kim cương xanh yên lặng nằm bên trong, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng chói mắt.
“Ba trăm vạn, chuyển tiền trước.”
Chu Tương bĩu môi: “Khách quen mà không giảm giá cho tôi gì cả.”
Tôi nhắc nhở cô ấy: “Đánh cho đấy, đừng có không biết đủ như thế.”
Chu Tương ngoài miệng lẩm bẩm nhưng lại không kịp chờ mà ướm vòng cổ lên cổ mình, tươi tắn hỏi: “Tôi có đẹp không? Hôm đi thảm đỏ có thể chèn chết hai cái người đáng ghét kia không?”
“Đương nhiên có thể rồi!” Tôi giơ ngón tay cái lên với cô ấy: “Ảnh hậu Chu xuất chiêu, đè bẹp toàn bộ người trên thảm đỏ!”
Chu Tương hưng phấn cất dây chuyền đi, xòe ngón tay ra tính đi tính lại: “Trang phục cũng tốn không ít tiền, may mà ở biệt thự vẫn còn mấy bộ tổng giám đốc Giang tặng.”
Cô ấy tính qua tính lại, nụ cười trên mặt ngày càng to hơn, hận không thể nhảy lên hôn tôi một cái.
“Thanh Dã, vợ chồng hai người đúng là quý nhân của đời tôi, đời này gặp hai người đáng quá mà!”
Cách đó không xa vang lên tiếng chó sủa.
Chu Tương a một tiếng: “Con cô về rồi, tôi đi trước đây.”
Chưa được mấy phút, Tiền Lai đã chạy vào, lè lưỡi dụi đầu vào tay tôi.
Giang Từ mặc quần áo ở nhà, cầm dây dắt chó đi sau nó.
Tôi vỗ đầu Tiền Lai, nó lập tức ngoan ngoãn ngồi bên chân tôi: “Con ngoan, có thích ra ngoài với bố không?”
Tiền Lai gâu gâu hai tiếng.
“Vậy lần sau mẹ đưa con ra ngoài chơi được không?”
Tai Tiền Lai dựng lên, cọ tay tôi kêu hai tiếng.
Giang Từ đưa tay kéo tôi, động tác vô cùng tự nhiên, giống hệt như ngày nhập học cấp ba vậy.
Anh lại gần tôi, nghiêm trang phổ cập kiến thức giáo dục chó cho tôi: “Vợ, thể xác và tinh thần của chó sẽ phát triển hơn nếu có cả bố và mẹ làm bạn.”
Cho nên vĩnh viễn đừng bỏ lại anh lần nữa.
Câu hỏi tôi vừa đặt trên mạng đột nhiên có thêm đáp án mới.
Gương vỡ lại lành là vì tấm gương này chưa từng vỡ, em chưa từng thay đổi, em vẫn mãi yêu anh.
[Hết]