Quá Khứ, Hiện Tại Và Tương Lai Đều Là Anh - Chương 3
9.
“Không phải là anh giả vờ không biết trước sao?”
Có lẽ đã quá quen thuộc với Giang Từ mặt lạnh nên tôi không sợ hãi chút nào, bĩu môi nói thẳng: “Nói tôi dựa vào Bức thư tình hoa hồng để thiết kế, anh muốn làm tôi buồn nôn hay là làm cô ấy buồn nôn vậy?”
Bức thư tình hoa hồng là tác phẩm mà tôi kiêu ngạo nhất.
Linh cảm đến từ người đàn ông trước mặt.
Khi đó việc làm ăn của nhà họ Bạch đang trên đà phát triển, bố mẹ đưa tôi đến trường quý tộc nổi danh trong thành phố.
Tôi học lớp mười, Giang Từ hơn tôi một lớp, là nhân vật nổi tiếng trong trường, phải nói là rất lợi hại mới đúng, cậu chủ nhỏ nhà họ Giang sáng bị bắt lên đọc kiểm điểm, chiều lại lên bục nhận thưởng.
Ngày nhập học đầu tiên Giang Từ đã nắm lấy cổ áo tôi, kiêu ngạo cười nói: “Sau này anh bảo kê cho em, đánh nhau hay học tập anh đây cũng giỏi hết.”
Khi đó chúng tôi vẫn là thanh mai trúc mã.
Cùng nhau đi học, cùng nhau đi phố ăn vặt sưu tập tem, cùng nhau đến thư viện đọc trộm sách.
Cho đến khi một bức thư tình xuất hiện trên bàn học của tôi.
Chuyện này đã quá quen thuộc với tôi từ khi nhập học đến giờ, tôi không ngạc nhiên, chuẩn bị cầm lên muốn ném đi thì ngửi được một mùi hoa hồng dễ chịu.
Tôi hít một hơi, ánh mắt nhìn về phía bức thư tình bình thường không có gì lạ kia.
Nét chữ mạnh mẽ nhưng lại rất xinh đẹp, tôi vừa nhìn đã nhận ra đó là kiểu viết quen thuộc của Giang Từ.
Sau khi tan học, anh giống như bình thường đến lớp tìm tôi, lúc đứng trước mặt tôi, hai tai anh đỏ bừng.
Giọng anh hơi khàn, anh ngượng ngùng sờ gáy: “Tiểu Bạch, anh muốn làm bạn trai em, được không?”
Ánh chiều tà chiếu lên bậc cầu thang, tôi bước xuống hai bước, ném cặp sách cho anh, cười một tiếng: “Phải xem biểu hiện của anh như thế nào đã.”
Từ đó về sau, tiết thứ ba của lớp tự học xế chiều hàng ngày, trên bàn học tôi sẽ đúng giờ xuất hiện một bức thư tình.
Bức thư tỏa ra mùi hoa hồng thoang thoảng, bên trong là những lời tỏ tình lãng mạn.
Đó là kí ức khó quên nhất trong thanh xuân của tôi, cho nên sau khi trở thành nhà thiết kế trang sức, việc đầu tiên tôi làm chính là thiết kế Bức thư tình hoa hồng.
Cũng chính nhờ nó mà tôi một lần nổi danh khắp giới.
Dường như bị câu hỏi của tôi làm cho bất ngờ, Giang Từ hơi ngẩn ra.
“Ngay cả anh em cũng không cần, anh cho rằng em không để ý đến chuyện này.”
Giọng anh trầm thấp, tôi không nghe được cảm xúc trong đó.
Tôi nắm lấy trọng điểm, lập tức hỏi: “Vậy bây giờ em đổi ý còn kịp không?”
Giang Từ bỗng nhiên ngẩng đầu.
Ánh mắt của anh vừa thẳng thắn vừa nóng bỏng, bốn mắt nhìn nhau, không hiểu sao tôi bắt đầu chột dạ.
Một giây sau, Giang Từ sử dụng tuyệt chiêu trở mặt với tôi.
Anh cười lạnh một tiếng, giễu cợt nói: “Giữa ban ngày ban mặt, mơ mộng gì thế.”
Mẹ nó.
Không được tức giận.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững bình tĩnh: “Vậy rốt cuộc quà kỉ niệm một năm anh muốn làm gì?”
Giang Từ sửa sang ống tay áo, dáng vẻ bình thản.
“Cô cứ dựa vào đó mà làm.”
Ông chủ đưa lời để tôi làm chủ, tôi cũng cứ như vậy mà tự do sáng tạo thôi.
Nhưng để tạo cảm giác mình là một nhà thiết kế trang sức chuyên nghiệp, tôi suy nghĩ một chút rồi vẫn hỏi: “Tổng giám đốc Giang có tiện kể cho tôi quá trình yêu nhau của hai người không?”
Giang Từ nhìn tôi: “Cô rất tò mò sao?”
“Không, chỉ là cần cho mạch thiết kế mà thôi.”
Anh lướt nhìn điện thoại, đứng lên nói: “Nhưng bây giờ tôi muốn về nhà ăn cơm.”
“Không sao, đúng lúc tôi cũng đói bụng.” Tôi mặt dày: “Chắc tổng giám đốc Giang không để ý đến chuyện có thêm một đôi đũa nữa đâu nhỉ? Ăn xong chúng ta cũng thuận nói chuyện.”
10.
Mang theo tinh thần không cần liêm sỉ, tôi thành công trèo lên xe Giang Từ.
Khi lái xe thấy tôi có hơi kinh ngạc, sau khi nghe Giang Từ nói về nhà cũ thì càng chấn động hơn.
Tôi vui vẻ vẫy tay hỏi lái xe: “Chú, có phải chú muốn nói, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu chủ nhà mình mang phụ nữ về nhà không?”
Lái xe lắc đầu, thành thật nói: “Cô Chu từng đến rất nhiều lần.”
Nụ cười trên mặt tôi dần biến mất.
Giang Từ nghe cuộc trò chuyện của chúng ta thì quay đầu lại nhìn, ánh mắt hiện rõ sự chế nhạo: “Cô cho rằng cô đặc biệt lắm sao?”
“Chỉ đùa chút mà thôi, tổng giám đốc Giang tưởng thật sao?” Tôi già mồm: “Không có chút tế bào hài hước nào.”
Giang Từ từ chối cho ý kiến.
Tôi và Giang Từ ngồi ghế sau, mỗi người một bên, cách xa nhau như đối thủ một mất một còn.
Trên xe mở điều hòa, nhiệt độ thoải mái dễ chịu, chưa được một lúc tôi đã bắt đầu ngủ gật.
Trong lúc mơ màng, tôi cảm giác được ai đó chạm nhẹ vào mặt mình.
Đến khi xe dừng lại tôi mới dụi mắt, cảnh giác nhìn Giang Từ.
“Vừa rồi anh chạm vào mặt tôi đấy à?”
Người đàn ông bình tĩnh tự nhiên, không chút bối rối nói: “Không có, cô ngủ say quá, không cẩn thận chạm vào tay phải tôi.”
Tôi nghi ngờ: “Thật sao?”
Khoảng cách xa như vậy, anh ở đầu sông em ở cuối sông như thế mà tôi vẫn không may đụng được à?
11.
Tôi đi theo Giang Từ vào nhà họ Giang, vừa vào đã đối mặt với một người phụ nữ trung niên ung dung quý phái.
Ôi chu choa mạ ơi, không hổ là kim chủ của mị, thật là khí chất.
Vừa thấy bà ấy tôi như thấy được hàng số không vô tận trong tài khoản ngân hàng của mình.
Tôi lập tức nở nụ cười ngọt ngào: “Chào dì ạ, lâu lắm mới gặp lại dì.”
“Thanh Dã sao.”
Phản ứng đầu tiên của bà Giang khi thấy tôi là giật mình, sau đó đưa mắt nhìn tôi và Giang Từ, tiếp đó nhìn tôi với ánh mắt khẳng định.
“Lúc trước dì có nghe nói con về nước, sao lại đột nhiên đến đây vậy?”
Tôi ngại ngùng cười một tiếng: “Con tìm Giang Từ có chút việc, thuận tiện ăn ké bữa cơm, hôm nay làm phiền dì rồi.”
“Ôi chao, như thế này thì đâu gọi là làm phiền, rảnh rỗi thì đến đây chơi với dì.”
Lúc ăn cơm, bà Giang hết nhìn tôi lại nhìn Giang Từ, nụ cười lúc nào cũng treo trên miệng, còn không ngừng gắp đồ ăn cho tôi.
Bà ấy lúc này và lúc chúng tôi yêu nhau cứ như hai người khác nhau vậy.
Nhiệt tình đến mức khiến tôi khó xử.
“Theo tôi lên đây.”
Giang Từ ung dung lau miệng, nói một câu rồi dẫn đầu đi lên tầng.
Bà Giang hất cằm với tôi, tôi hiểu ý gật đầu, lập tức đuổi theo.
Tôi nghĩ rằng anh sẽ đến phòng đọc.
Kết quả anh lại tới phòng ngủ, vừa vào đã ngồi xuống sopha: “Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Tôi chần chừ: “Tổng giám đốc Giang, chúng ta bàn ở đây sao?”
“Không thì sao?” Anh liếc nhìn về phía giường lớn ở một bên, vẻ mặt khó hiểu: “Chẳng lẽ cô muốn qua bên kia?”
“…Không muốn.” Tôi thở dài một hơi: “Vậy anh tóm tắt qua quá trình yêu đương của hai người và điều khiến anh ấn tượng nhất đi.”
Giang Từ lạnh nhạt nói, tôi còn tưởng rằng mình có thể đào ra được điều gì nổi bật, kết quả những gì anh nói tôi đều đã đọc ở trên mạng.
Hơn nữa trình độ kể chuyện của anh còn kém xa những cư dân mạng hóng chuyện kia.
Tôi càng nghe càng thấy chán, không nhịn được mà che miệng ngáp.
“Chỉ thế thôi.” Anh nói xong lườm tôi: “Rất nhàm chán sao?”
“Hơi hơi.” Tôi đứng lên nhìn Giang Từ: “Vậy không có chuyện gì thì tôi đi trước?”
Giang Từ chỉ về phía cửa.
Ý tứ rất rõ ràng, cửa ở bên kia, xin tự nhiên.
Tên đàn ông chó, lạnh lùng như vậy sao, một chữ cũng không muốn nói thêm?
Tôi kiêu ngạo đi đến cửa rồi quay đầu lại, anh cúi đầu nhìn điện thoại, một ánh mắt cũng không nhìn tôi.
Tôi cắn môi, chạy chậm quay lại: “Giang Từ.”
Anh nghe tiếng ngẩng đầu lên.
Trong giây phút đó, tôi cúi người cắn mạnh lên môi anh một cái, sau đó quay người rời đi.
Vì đi quá nhanh nên tôi không thấy được màn hình điện thoại trống không và ý cười trong mắt anh.
Giang Từ không cung cấp được thông tin hữu ích nào, tôi chỉ có thể về mạng tra lại, nghiêm túc nghiên cứu quá trình yêu đương của hai người họ rồi kết hợp với phong cách cá nhân của Chu Tương, cuối cùng thiết kế cho cô ấy một bộ trang sức phỉ thúy.
Điều khiến tôi không ngờ chính là Chu Tương đeo bộ trang sức này, thành công đại sát tứ phương trên thảm đỏ.
Ngày đó hotsearch đều là #Thanh Dã, Chu Tương, sự kết hợp giữa người mạnh với người mạnh.
Nếu không phải là người trong cuộc, tự tôi cũng có thể gặm được đến hai lần.