Quả Báo - Chương 1
1.
“Con không gả. ”
“Tên biến thái chet tiệt kia đã hơn năm mươi tuổi, nhìn thấy khuôn mặt thịt mỡ ngồn ngộn của hắn con đã muốn ói rồi.”
“Bắt con gả cho hắn, còn không bằng để con chet đi cho rồi. ”
Cửa phòng khách bị đẩy ra.
Trần Du Du tức giận ném túi đi, cả người nằm sấp trên sô pha khóc như hoa lê dầm mưa.
Tôi cảm thấy hứng thú.
Lập tức từ lầu hai bay xuống.
Linh hồn của tôi bị mắc kẹt ở Trần gia đã ba năm rồi.
Tôi tận mắt chứng kiến Trần gia từ lúc huy hoàng đến khi suy tàn.
Gần đây nghe nói chuỗi tài chính của công ty bế tắc, không có nguồn vốn mới vào, sắp phải đối mặt với nguy cơ phá sản.
Cũng không biết ba tôi nghe được tin tức từ đâu.
Người ông ta cầu xin đã lâu, hôm nay phải đi tham gia một bữa tiệc tối.
Lúc ra cửa, ông ta còn thề son sắt nói, chỉ cần ông ta có thể gặp được người liền nhất định có thể kiếm được dòng vốn giúp công ty.
Có vẻ như mọi thứ không được suôn sẻ lắm.
Anh tôi đau lòng ôm Trần Du Du vào lòng.
“Du Du đừng khóc, em yên tâm, anh có liều mạng cũng sẽ không để em bị kẻ như thế chà đạp.”
Ba mẹ đi theo phía sau cũng là một vẻ mặt u sầu.
Trần Du Du từ trong lòng anh tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh đỏ rực, tôi thấy mà thương.
“Ba mẹ mau nghĩ biện pháp đi! ”
Anh trai tôi gấp đến độ không chịu nổi.
Hắn thật sự sợ.
Trần Du Du không phải con ruột của ba mẹ, nghe nói cô ta đã cứu mạng anh trai tôi, mới từ cô nhi biến thành con nuôi của Trần gia.
Bọn họ lén lút qua lại, sớm đã phát sinh quan hệ.
Sau này, tôi mới biết người cứu mạng anh trai tôi là tôi.
Trần Du Du là giả mạo.
Tôi bay trên không, không xa không gần nhìn bọn họ.
Đột nhiên, ba tôi xúc động gọi tên tôi.
“Trần Nguyệt Nguyệt. ”
Tôi có chút thảng thốt.
Ba năm.
Cuối cùng họ cũng nhớ ra mình có một đứa con gái.
Nhưng tôi đã chet rồi.
Tôi bay đến trước mặt ba tôi, nhìn chằm chằm vào ông.
Tôi thấy ông ta cùng anh trai nhìn nhau.
Anh tôi hiểu ra, cười ha ha.
“Đúng vậy, sao con lại quên mất Trần Nguyệt Nguyệt nhỉ. Lý tổng nói muốn cưới con gái Trần gia, Trần Nguyệt Nguyệt không phải là con gái Trần gia sao. ”
Tôi cười khổ.
Trần Nguyệt Nguyệt à Trần Nguyệt Nguyệt.
Mày không nên mong đợi bất cứ điều gì từ gia đình này.
Mẹ tôi cũng lộ vẻ vui mừng, lên tiếng thúc giục: “Còn thất thần làm gì, mau gọi điện thoại cho con dế nhũi kia, bảo nó lập tức cút về.”
Trần Du Du thở ra một hơi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Ánh mắt cả nhà đều dừng lại trên điện thoại di động của anh trai tôi.
Tìm nửa ngày cũng không thấy số điện thoại của tôi.
Dù sao ở trong mắt bọn họ tôi được xem là điềm xấu, là rác rưởi, là dế nhũi ở nông thôn, giống như dính chút quan hệ với tôi đều là chuyện rất đáng xấu hổ.
Đêm mưa tầm tã ba năm trước.
Khi họ đuổi tôi ra khỏi nhà, họ đã vội vã xóa sạch tất cả dấu vết liên quan đến tôi.
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
2.
Tôi im lặng lắng nghe những lời chửi rủa của họ dành cho tôi.
Suy nghĩ không khỏi bay xa một chút.
Nghe bà ngoại nói, ngày tôi sinh ra, ba tôi trên đường tới bệnh viện xảy ra tai nạn xe cộ.
Ông ta đã áp đặt tất cả những bất hạnh này lên tôi.
Kể từ đó, tôi đã bị họ đóng mác là kẻ xui xẻo.
Còn chưa đầy tháng đã bị đưa đưa về quê.
Chẳng thèm quan tâm hỏi han, để tôi tự sinh tự diệt.
Cho đến khi.
Năm mười sáu tuổi.
Tôi đưa một bà lão ngất xỉu ven đường vào bệnh viện.
Mới gặp lại ba mẹ tôi.
“Ba mẹ, hai người sao lại tới bệnh viện, có phải thân thể không thoải mái không?”
Lời quan tâm vừa thốt ra, người còn chưa đến gần đã bị hai người họ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc tôi.
Lời nói ra khỏi miệng lại càng lạnh đến thấu xương.
“Cô gái nhỏ, đừng nhận người thân lung tung như vậy. Chúng tôi không phải ba mẹ của cô.”
Tôi đứng đó, chân tay luống cuống.
Sao có thể nhận lầm chứ?
Rõ ràng họ giống hệt trong ảnh.
Huống chi tôi và mẹ trông rất giống nhau.
Họ vội vã phủi sạch quan hệ với tôi.
Buồn cười thay, tôi đã cứu mẹ của một nhân vật lớn.
Ba tôi nhìn thấy người đó tới, lập tức đi đến nịnh nọt.
Sau khi người đó biết được chân tướng sự tình.
Để cảm kích ơn cứu mạng của tôi đối với mẹ mình, ông ấy đã cho ba tôi không ít lợi lộc trong việc làm ăn.
Trần gia mượn thế này, sự nghiệp lên như diều gặp gió.
Mà tôi cũng nhờ phúc của người đó được đón về Trần gia.
Tôi nghĩ cuối cùng tôi đã có gia đình.
Nhưng cuộc sống ở Trần gia so với tưởng tượng của tôi còn gian nan hơn.
Ba mẹ đối với tôi thờ ơ, lạnh lùng như một người xa lạ.
Trong mắt anh trai thì chỉ có một người em gái là Trần Du Du.
Tôi như đi trên tảng băng mỏng, cẩn thận sống qua ngày.
Nhưng vẫn bị Trần Du Du coi là cái đinh trong mắt.
Cô ta dẫn đầu trong việc bắt nạt tôi ở trường.
Trước mặt ba mẹ tôi, cô ta đã nói xấu tôi về việc ăn cắp.
Còn ở trước mặt anh trai thì khóc nháo lên nói rằng ở cùng một chỗ với tôi thật mất mặt.
Cô ta lợi dụng việc người nhà không thích tôi, muốn mượn cơ hội này đuổi tôi ra ngoài.
Mà lúc này, Trần gia dựa vào những cơ hội mà người lúc trước mang lại, bây giờ đã chen được vào giới thượng lưu.
Đối với họ bây giờ, tôi đã không còn giá trị.
3.
Bọn họ vẫn chưa liên lạc được với tôi.
Lý tổng đích thân tới cửa đòi người, thái độ rất kiên quyết.
“Công ty phá sản và gả con gái, cái nào nặng cái nào nhẹ, Trần tổng ông phải suy nghĩ cho kỹ. ”
Ba tôi khúm núm, không tự chủ mà khom lưng.
“Tôi biết tôi biết, xin anh cho tôi chút thời gian. ”
Lý tổng cảm thấy ba tôi rất biết điều sắc mặt hòa hoãn một chút.
Lúc đi còn vỗ vỗ bả vai ông ta: “Ba ngày, quá một giây cũng không được.”
Tôi nhìn thấy thân thể ba tôi cứng đờ, trên mặt cứng rắn nặn ra nụ cười, cúi đầu khom lưng tiễn Lý tổng ra ngoài.
Góc cầu thang trên tầng hai Trần Du Du đang trốn ở đó, thấy người đi rồi mới dám lộ diện.
“Ba, nếu không liên lạc được với Trần Nguyệt Nguyệt thì sao? ”
Trần Du Du kéo ống tay áo ba tôi làm nũng.
Anh trai tôi nhận được tin tức vội vã từ công ty trở về.
Mẹ tôi cũng từ thẩm mỹ viện trở về.
Cuối cùng, sau khi người một nhà bọn họ thương lượng, quyết định phái anh trai tôi đến nông thôn tìm tôi.
Trần Du Du lo lắng vặn vẹo ngón tay, “Nếu Trần Nguyệt Nguyệt không muốn về thì sao?”
“Nó dám sao!” ba tôi nổi giận đùng đùng đập bàn.
“Có nguyện ý hay không cũng không tới lượt nó định đoạt, cho dù phải trói anh cũng phải trói nó đem về đây, thay em gả qua đó. ”
Anh tôi cười lạnh, đối với việc bắt tôi tình thế bắt buộc.
Mẹ tôi phụ họa theo: “Chúng ta sinh nó nuôi nó, nó vì cái nhà này hy sinh là chuyện thiên kinh địa nghĩa*.”
* Thiên kinh địa nghĩa có nghĩa là: đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch; đúng đắn từ xưa tới nay, không có gì phải nghi ngờ.
Thân thể tôi phiêu động.
Tỉ mỉ nhìn chằm chằm từng khuôn mặt tràn ngập vẻ giận dữ này.
Đột nhiên sinh ra chút tò mò.
Chờ anh trai tôi mang về tin tức tôi đã chet, biểu tình của bọn họ sẽ như thế nào đây?
== Ủng hộ nhà dịch tại web metruyen.net.vn ==
4.
Tôi sống ở vùng nông thôn, chỉ cách thành phố hai giờ lái xe.
Khi anh trai tôi xuất phát, tôi bay theo hắn cùng nhau vào trong xe.
Trần Du Du muốn đi cùng nhưng bị anh trai tôi ngăn lại.
“Anh không có ở đây, Lý tổng nếu lại đến thì làm sao bây giờ? Em sợ lắm.”
Nhìn khuôn mặt dịu dàng yếu đuối của cô ta, tôi cảm thấy rất mỉa mai.
Người cô ta sợ không phải là Lý tổng.
Mà là muốn tận mắt nhìn thấy tôi bị bắt trở về mới an tâm.
Trần Du Du tựa vào lòng anh trai tôi, hàm răng nghiến chặt trên môi, lã chã muốn khóc.
Anh tôi thừa dịp xung quanh không có ai, hôn lên bờ môi mỏng manh của cô ta.
Tôi lang thang bên ngoài 20 phút.
Cửa xe mới mở ra lần nữa, sắc mặt Trần Du Du ửng đỏ đi xuống, chân bước xuống đất thiếu chút nữa đứng không vững, ngã.
“Có ba mẹ ở đây, em không cần lo lắng, anh nhất định sẽ mang Trần Nguyệt Nguyệt về.”
Tôi muốn cười.
Một người đã chet ba năm rồi, anh ta có thể mang gì về?
Đường quê không dễ đi.
Anh tôi mắng chửi suốt cả một đường.
Rốt cục, xe dừng lại ở cửa thôn.
Tôi vội vã bay ra ngoài.
Không bay đi được bao xa, lại bị một lực mạnh mẽ kéo trở về bên cạnh anh trai tôi.
Tôi không thể gấp gáp được.
Không ngừng thúc giục hắn nhanh lên.
Tôi rất muốn gặp bà ngoại, quên mất mình đã chet không thể phát ra âm thanh.
5.
Anh tôi vẻ mặt ghét bỏ đứng ở trước tòa nhà đất vàng thấp bé kia.
Cánh cửa gỗ cũ nát đã đóng lại.
“Trần Nguyệt Nguyệt. ”
Hắn cau mày, dùng giọng điệu ra lệnh rống to.
Thật lâu sau, cửa từ bên trong mở ra.
Bà ngoại còng lưng, run rẩy chống gậy đi ra.
Bà híp mắt ngẩng đầu, đôi mắt đục ngầu sau khi thấy rõ người tới, tâm tình trở nên rất kích động.
“Nguyệt Nguyệt con bé đã chet, sau này cậu đừng tới nữa. ”
Anh trai tôi không cho là đúng cười lạnh:” Đùa gì vậy, đợi khi bà về chầu tổ tiên rồi thì nó cũng còn chưa chet được. ”
Tôi thử bay về phía bà ngoại nhiều lần nhưng không thành công.
Nhìn vào khuôn mặt gầy gò của bà ấy, tôi gấp đến độ xoay vòng.
Trên thực tế, bà ngoại cũng không phải là bà ngoại ruột của tôi.
Bà ấy là mẹ kế của mẹ tôi.
Năm đó sau khi mẹ tôi ném tôi về nông thôn thì không quan tâm nữa.
Bà ngoại trong cơn tức giận liền đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ.
Anh tôi đúng là một tên khốn nạn, sao có thể nói bà ngoại như vậy.
Tôi cắn răng, muốn đánh hắn, lòng bàn tay trong suốt xuyên qua mặt hắn.
Nhưng lại không tạo thành bất kỳ thương tổn nào.
“Trần Nguyệt Nguyệt, còn không mau cút ra đây cho tao. ”
“Ba mẹ đã tìm cho mày một mối hôn sự tốt, con gà rừng như mày lập tức sẽ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng ngay thôi.”
Hắn hắng giọng tiếp tục kêu to.
Bà ngoại nổi giận, muốn dùng gậy đánh hắn.
“Cả nhà các người đều là sói mắt trắng, Nguyệt Nguyệt trên trời có linh nhất định sẽ nguyền rủa các người chet không được tử tế.”
“Bà già chet tiệt, có phải bà giấu Trần Nguyệt Nguyệt đi rồi không? ”
“Tôi cảnh cáo bà, đừng giở trò trước mặt tôi, cẩn thận tôi xử đẹp bà đấy.”
Đáy mắt bà ngoại nước mắt chớp động.
“Tôi…… Tôi năm đó không nên khuyên con bé về cùng các người.”
Hắn dường như đã hết kiên nhẫn, bước nhanh lên phía trước
Bà ngoại muốn tiến lên ngăn cản hắn, nhưng hắn đẩy bà ra đi tới cửa lớn, thân hình đột nhiên dừng lại.
Bà ngoại ngã xuống đất.
Tôi khóc muốn đi đến đỡ bà, nhưng làm thế nào cũng không đỡ được.
Tôi cáu kỉnh bay tới trước mặt anh trai tôi, phát hiện hắn giống như trúng tà đứng yên tại chỗ.
Tôi tỉnh táo lại, nhìn theo hướng tầm mắt của hắn.
À, thì ra là đã thấy được di ảnh của tôi!