Phương Thốn Nguyệt Minh - Chương 9
19.
Vào cổng thành, đèn đuốc sáng trưng, trưởng đội phòng vệ đô thành đang nghiêm ngặt lục soát tiến lên.
Trời lạnh thế này, mà trán ông ta đẫm mồ hôi, ta thấy không đành lòng, nên an ủi vài câu.
Xác nhận ta và Ninh Dịch bình an vô sự, ông ta khuỵu chân, niệm một câu A Di Đà Phật, rồi vội vã chạy đi báo bình an ở hoàng cung.
Chỉ trong khoảng thời gian từ cổng thành đến giữa phố, các thương gia vốn đóng cửa im lìm đã dần dần mở lại, bày bàn ghế, đốt lò nấu đồ ăn khuya đầy sôi động.
Đi qua mấy quán ăn thơm phức, bụng ta cuối cùng cũng không kìm được kêu rột rột một tiếng.
Ninh Dịch bật cười, ghé sát tai ta hỏi nhỏ, “Điểm tâm chưa ăn à?”
“Tất cả đã nôn ra hết.”
Ta buồn bã bĩu môi, mặt tái xanh.
Ninh Dịch chỉ vào một quán mỳ nhỏ bên đường.
“Quán này có hoành thánh thịt tươi ngon, muốn thử không?”
Phải nói rằng, hai người mặc lễ phục cưới ngồi ở quán ven đường thật là nổi bật.
Chẳng bao lâu, hoành thánh nóng hổi được dọn ra, ta múc lên một cái, thổi nhẹ, cẩn thận cắn một miếng.
Vỏ mỏng, nhân đầy, nước dùng thơm ngọt, hoành thánh trơn mượt, lập tức tra vào dạ dày, làm dịu cơn đói cồn cào.
Ninh Dịch chống cằm, hứng thú nhìn ta.
(Từ đây đổi xưng hô của công chúa nhaa)
“Trước đây luôn nghĩ, nếu có một ngày, chàng có thể nhìn ta cười như thế này thì tốt.”
Ta giơ tay, phủ lên mu bàn tay chàng ấy, cảm nhận sự ấm áp thật sự.
Chàng ấy nắm lấy tay ta, giữ chặt trong lòng bàn tay.
“Đây là ra ngoài ăn khuya vì đói sao?”
Ông chủ quán mỳ vui vẻ lắc lư bước đến, vẻ mặt như người từng trải, “Ta hiểu, động phòng mà, mất sức lắm, dễ đói.”
“Khụ khụ!”
Ta lập tức bị sặc, ho khù khụ, hai má đỏ bừng vì xấu hổ.
Ninh Dịch ngồi gần lại, nhẹ nhàng vỗ lưng ta, cười không ngớt, nhưng tai cũng đỏ ửng.
Bị ta đẩy khuỷu tay, chàng ấy ho nhẹ, nhanh chóng chỉnh lại sắc mặt.
“Ông chủ đừng trêu chúng ta nữa, phu nhân mỏng manh, một lát lại không chịu nổi.”
Ông chủ bật cười sảng khoái, từ bên nồi mang ra một bát bánh nếp đậu đỏ.
“Hôm nay tặng hai vị tân lang, tân nương một phần điểm tâm, chúc hai vị ngọt ngào như bánh nếp này!” Ta phì cười.
Về đến phủ công chúa, Lan Thư Mặc Cầm cố nén nước mắt chạy đến, từ trên xuống dưới nhìn kỹ ta không sao, mới quỳ xuống tạ tội.
Hai nàng ấy cũng vừa mới tỉnh lại từ thuốc mê, ta xúc động, bảo hai người đi nghỉ, ai ngờ họ nói gì cũng không chịu rời ta nửa bước.
Ta nghĩ kỹ, nếu để hai người thấy những vết thương trên người, sợ rằng cả đời này cũng không vượt qua được.
Chỉ đành để họ canh giữ ngoài cửa.
Ta tắm xong, mặc nội y, mới vòng ra khỏi bình phong, Lan Thư Mặc Cầm nhanh nhẹn vắt khô tóc cho ta, đưa ta vào phòng tân hôn.
Đẩy cửa phòng, Ninh Dịch đã đợi sẵn.
Chỉ vài canh giờ trôi qua, quay lại nơi này, chỉ thêm một người, căn phòng bỗng trở nên chật chội.
Trên bàn vẫn còn bình rượu giao bôi, Ninh Dịch rót đầy hai chén rượu, ngồi bên mép giường, cùng ta uống rượu giao bôi.
Tiếng chạm cốc trong trẻo, hơi thở ấm áp đan xen vài giây, cùng rượu xuống bụng, lại kéo ra khoảng cách.
Tim ta đập loạn nhịp.
Ninh Dịch đặt chén rượu xuống, nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của ta ra.
Ta như bị bỏng, rút tay lại, nhưng nhiệt độ lập tức lan tỏa khắp cơ thể, tụ lại ở tai, nóng đến mức ta ngồi không yên.
“Đừng sợ, để ta xem vết thương của nàng.”
Chàng ấy nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, hơi khàn.
Ta không tránh nữa, đặt tay vào lòng bàn tay chàng ấy, Ninh Dịch kéo tay áo ta ra, nhìn kỹ cổ tay.
“Đã bầm tím rồi.”
Chàng ấy nhíu mày, ánh mắt đầy xót xa.
“Không sao.”
Ta rút tay lại, cố cười lắc đầu với chàng ấy.
Ninh Dịch nhìn ta đăm đăm, ánh mắt như hồ nước xuân sâu thẳm, làm người ta đắm chìm, không muốn tỉnh.
Chàng ấy đứng dậy, lục lọi trong tủ, lấy ra một bình ngọc xanh.
“Đừng động đậy, để ta bôi thuốc cho nàng.”
Chàng ấy kéo tay ta lại, dùng ngón tay thon dài lấy thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên cổ tay ta.
Thuốc mỡ mát lạnh, tan ra dưới ngón tay chàng, nhẹ nhàng phủ lên vết thương, chẳng mấy chốc ấm áp dễ chịu.
“Còn chỗ nào bị thương không?”
Chàng ấy nhìn vào mắt ta hỏi.
Ta lắc đầu.
Chàng vẫn không yên tâm, xắn tay áo ta lên, thấy vết bầm tím trên cánh tay do bị siết mạnh.
Ta nghe rõ Ninh Dịch nghiến răng.
“Giải quyết nhanh gọn, đúng là hời cho hắn.”
Chàng ấy nghiến chặt quai hàm, ánh mắt lạnh lùng. Ta kéo áo chàng.
“Tất cả đã qua rồi, bôi thuốc thôi.”
Mùi thuốc thảo dược dần lấn át mùi hợp hoan hương, sự ngượng ngùng và căng thẳng của ta cũng dần thư giãn.
“Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
Ta cúi đầu, che giấu sự lúng túng, chỉ vào lưng.
“Lưng có chút đau, hình như va phải gì đó.”
“Để ta xem cho nàng.”
Ninh Dịch ngập ngừng, kéo dây áo nội y của ta, từ từ mở ra, vải áo dừng lại trên vai, rồi lặng lẽ trượt xuống.
Ninh Dịch ngồi sau lưng ta, cầm lọ thuốc mỡ lên rồi lại đặt xuống, đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào lưng ta.
Cảm giác ngứa ngáy lan khắp cơ thể, ta bất giác nổi da gà.
Ngón tay chàng ấy xoay tròn, từ xương bướm, nhẹ nhàng đến thắt lưng, thuốc mỡ rõ ràng mát lạnh, nhưng lại châm ngòi ngọn lửa từ từ thiêu đốt từng inch da thịt của ta.
Ta cắn chặt môi, sợ phát ra tiếng gì lạ.
Trước mắt đôi nến rồng phượng cháy rực.
“Xong rồi.”
Chàng ấy bỗng ngừng tay.
Ta nghe rõ tiếng thở hỗn loạn của chàng.
Ninh Dịch dịu dàng khoác lại áo nội y cho ta, cẩn thận thắt lại dây áo.
“Công chúa hôm nay bị thương, lại kinh hãi, nên nghỉ ngơi dưỡng sức.”
Chàng ấy đỡ ta nằm xuống, chỉnh lại gối và chăn, hôn lên trán ta, rồi nằm xuống bên ngoài với y phục chỉnh tề.
Ta ôm chăn, nhìn trần nhà có bức tranh bách tử thiên tôn ngẩn ngơ.
Một lúc lâu, ta đưa tay, thử móc vào ngón tay chàng ấy.
Ta biết chàng vẫn còn thức.
“Ninh Dịch.”
Mặt ta nóng bừng, một câu nói cũng không thể nói trọn vẹn.
“Chúng ta…Hôm nay là đêm tân hôn….liệu có hơi không thích hợp không?”
Ta lắp bắp nói ra, xấu hổ muốn cắn đứt lưỡi mình, lúng túng kéo chăn trùm đầu, chỉ để lộ đôi mắt.
Trong phòng im lặng một lúc.
Bất ngờ ta nghĩ, muốn đẩy chàng ấy xuống quá.
Chưa kịp hành động, thân mình đã nặng trĩu, chàng ấy áp xuống, đôi mắt hơi đỏ, giọng khàn đặc.
“Công chúa vàng ngọc.”
Chàng ấy hôn lên làn môi lạnh của ta, từ mũi xuống tới tai, hơi thở nóng bỏng làm ta rùng mình.
“Ta xuất thân là võ tướng, hành xử e rằng thô lỗ.”
“Sợ mạo phạm đến người.”
Đúng là mạo phạm thật.
20.
Tuyết rơi suốt đêm, hoa tuyết nở rộ rồi rơi lả tả, treo đầy trên cành cây và mái hiên. Khi ta tỉnh dậy, đã gần trưa, ánh sáng phản chiếu lên tuyết làm căn phòng sáng rực.
Đầu ta vẫn còn mơ màng, như một đống hồ bột. Nhìn dáng người ngồi đọc sách với vẻ thản nhiên trước bàn, ta tức giận không kìm được.
Nghe thấy tiếng động, Ninh Dịch ngẩng lên, thấy ta tỉnh, chàng ấy đứng dậy ngồi bên giường, kéo lại chăn, che đi vai ta.
“Tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Rõ ràng là lời quan tâm, nhưng ta lại xấu hổ, chỉ cúi đầu lắc lắc.
“Dậy ăn chút gì nhé? Cẩn thận đói bụng.”
Phải nói, đây là lần đầu tiên ta thấy Ninh Dịch như vậy.
Đêm qua chàng ấy cưỡi ngựa tới, toàn thân tràn đầy khí lạnh, giống như vị thần chiến tranh dũng mãnh từ trên trời giáng xuống, còn bây giờ, chàng ấy vụng về, cẩn thận, giúp ta cài nút áo, ánh mắt đầy dịu dàng.
Ta cảm thấy lòng mình mềm nhũn.
Nhà bếp mang đến một nồi lẩu thịt viên béo ngậy, còn có mấy món ăn nhẹ, lúc này ta mới nhận ra bụng đói cồn cào. Uống một bát canh nóng, ta mới nhớ ra.
“Áo khoác của chàng ướt rồi, sáng sớm đã có việc gì sao?”
“Ta đã dọn dẹp lại phủ.”
Chàng ấy bóc vỏ tôm, đặt vào bát ta, “Người đã bị trói, chỉ chờ lệnh của công chúa.”
Ta dừng đũa, nhìn Ninh Dịch, “Tất cả? Rất nhiều người?”
“Rất nhiều,” Ninh Dịch nhíu mày, “và hầu hết đều sơ hở, giống như chờ người khác vạch trần vậy.”
Có vẻ như nước trong cung sâu hơn ta tưởng.
Sâu đến mức ngay cả bên cạnh một người không quan trọng như ta, cũng đầy rẫy cạm bẫy.
“Ta không muốn tranh đấu, nhưng tranh đấu lại không buông tha ta.”
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, gọi Lan Thư vào.
“Lan Thư, đem tất cả gửi về Nội Vụ phủ, bảo họ rằng ta không dùng được những người tài này.”
Có lẽ Ninh Dịch nhận ra tâm trạng ta đột ngột trầm xuống, chàng vuốt tóc ta, dịu dàng an ủi.
“Chờ đến khi xuân về, ta đưa nàng ra ngoài dạo chơi, ngoài kia trời cao biển rộng, tránh xa đấu đá, có một thế giới khác.”
Sau bữa trưa, ta và Ninh Dịch đi dạo trong vườn để tiêu thực. Gió dưới hành lang là gió mát sau tuyết.
“Đúng rồi, đây là vòng tay mẫu phi cho ta để tự vệ, chàng có thể tìm kim bạc tương hợp được không?”
Ta tháo vòng tay, đặt vào tay Ninh Dịch.
Ninh Dịch xem xét kỹ lưỡng, càng xem mặt chàng càng nghiêm trọng.
“Vòng tay này giấu cơ quan, hầu hết là mô phỏng nỏ thiên cơ của Đường môn đã thất truyền, uy lực lớn. Kim bạc cũng là đặc chế, ta sẽ cố gắng tìm kiếm, xem có thợ rèn nào có thể chế tạo không.”
Chàng lại xem xét kỹ, nhớ rõ hình dáng, rồi trả lại vòng tay cho ta.
“Hôm qua ta còn thắc mắc thứ gì trong tầm gần lại có uy lực như vậy, khiến Tàng Đồ kinh hoảng, thì ra là vật này. Ta nhớ nương nương là người Thục?”
Ta gật đầu, “Đúng vậy, thúc thúc ta nguyên là quan quân khí của Trung Thục.”
Ninh Dịch nắm tay ta, ánh mắt nhìn về phía sân, bầu trời xanh bị cây tuyết tùng phủ che khuất, không khỏi cảm thán.
“May thay nước Thục đã quy thuận từ đầu triều đại, nếu không cả ta và cha, gặp những thứ này cũng đau đầu.”
Ngày hôm sau, theo quy củ, ta và phò mã phải vào cung tạ ơn, nghe dạy bảo.
Dập đầu, kính trà, phụ hoàng và hoàng hậu chỉ tượng trưng dặn dò vài câu, hơn một canh giờ, lễ nghi đã chu toàn.
Ninh Dịch đi theo quan lang bộ lễ làm lễ bổ nhiệm, ta ở lại đây chờ chàng, hoàng gia hiếm khi tụ họp đông đủ, trò chuyện cũng rất vui.
Tiếng động đêm qua dĩ nhiên không giấu được ai, mọi người kéo ta kể chi tiết hiểm cảnh hôm qua, nghe nói Tàng Đồ chó cùng rứt giậu và Ninh Dịch truy kích trong gió tuyết, ai nấy đều thở phào.
“Đúng là gặp dữ hóa lành, gặp nạn thành may. Cửu muội đúng là có phúc khí.”
Đại hoàng tử nghe xong, thở phào nhẹ nhõm, quan tâm, “Phò mã của chúng ta quả thật là anh hùng.”
“Cựu Trấn Viễn hầu thật đáng thương, nhà có sáu người con trai thì tử chiến hai người, khó khăn lắm mới có người tài năng vượt trội, lại bị cửu muội kéo về làm phò mã, nghĩ mà thấy đời thật xám xịt.”
Nhị hoàng tử nói với giọng mỉa mai, bầu không khí vui vẻ đột nhiên đổi sắc, mọi người không đồng tình nhìn huynh ấy, nhưng huynh ấy chẳng để tâm, nhún vai, nhìn tứ hoàng huynh với vẻ thách thức.
“Câm miệng, không được nói bậy.”
Đại hoàng huynh thấp giọng quát mắng.
Tứ hoàng tử ánh mắt sắc lạnh, không hề sợ hãi nhìn nhị hoàng tử, nhưng lặng thinh.
Phụ hoàng ngồi nhàn nhã uống trà cũng lên tiếng, “Lão nhị nói đúng, tiểu cửu, đã thành thân, tuy là công chúa, cũng phải tuân thủ bổn phận làm vợ, chăm sóc cho Ninh gia nhiều thêm.”
Ta cúi đầu im lặng, không đáp.
Nghe phụ hoàng giảng một hồi về thể diện hoàng gia, lại xem một màn khẩu chiến ngầm, ta mệt mỏi đến mức bữa trưa ăn cũng không thấy ngon.
Ăn trưa xong, ta tìm cớ, trốn vào Ngự Hoa viên nghỉ ngơi.
Mùa đông khô khốc, Ngự Hoa viên lại đỏ rực sắc mai.
Ta dạo bước ngắm hoa, tuyết trắng, tâm trạng nặng nề buổi sáng dần nhẹ nhõm, thư thái.
Trước cung Trường Xuân nơi Tạ Quý phi ở, cây đông thanh trĩu quả đỏ mọng, xinh xắn. Ta cúi xuống nghịch ngợm, ngẩng đầu lên, đã thấy Tạ Dương từ xa.
Trong ánh đèn rượu thơm ngày ấy, sự lạnh lùng và âm u của Tạ Dương vẫn rõ ràng trước mắt, lần này gặp lại, ta theo bản năng lùi bước muốn tránh.
Nhưng Tạ Dương đã thấy ta, vẫn vô tư hò reo chạy tới.
“Tiểu sư phụ, người lừa ta! Đừng hòng chạy.”
Hắn mặc áo choàng đỏ, chạy tới giống như con sư tử sống động.
Ta thở phào nhẹ nhõm một cách vô thức.
“Ta đã lừa ngươi chỗ nào?”
“Người nói, Ninh tướng quân vốn nên là tướng quân, nhưng bây giờ thì sao! Người biến ngài ấy thành phò mã rồi! Người lừa ta!”
Tạ Dương tức giận, bĩu môi không đồng tình.
Đáng lẽ câu này ta có thể đáp trả ngay, nhưng lòng ta chùng xuống, nỗi áy náy bị kìm nén trỗi dậy, khiến ta đuối lý.
“Ta…”
Chưa kịp nói hết câu, một lực mạnh kéo ta về phía sau, ta loạng choạng lùi một bước, va vào lồng ngực rắn chắc phía sau.
Ninh Dịch không biết từ khi nào đã tới, dùng một tư thế mạnh mẽ ôm chặt ta, chàng cao lớn vạm vỡ, cánh tay vừa vặn ôm lấy vai ta, giọng trầm vang trên đỉnh đầu.
“Ninh mỗ giữ chức gì, không cần Tạ công tử lo lắng, phải cảm ơn Tạ công tử cao nghĩa thành toàn, Ninh mỗ mới được toại nguyện.”
Nói xong, mặc kệ Tạ Dương tức giận nhảy dựng lên phía sau, chàng ấy ôm ta bước nhanh ra khỏi Ngự Hoa viên.
“Chết tiệt, họ Ninh kia, nếu không phải ngươi cướp trước…”
Chàng ấy giơ tay lên, bịt tai ta lại.
Ta sững sờ, thấy hành động trẻ con này của chàng thật đáng yêu, như thể mọi lễ nghi giữa chúng ta đều tan biến, cuối cùng bộc lộ bản thân chân thật như một đứa trẻ.
Ta ngẩng lên nhìn chàng ấy, thấy cằm chàng căng ra, mày nhíu lại, vẻ mặt có phần u ám.
“Chàng giận à?”
Ta thăm dò hỏi.
“Không.”
Chàng ấy hơi nheo mắt, môi mím lại thành một đường thẳng, bướng bỉnh không thừa nhận.
“Còn nói không, giận đến đỏ cả mặt rồi kìa, ai làm chàng bực mình thế? Để ta đi xả giận cho Ninh công tử!”
Chàng ấy biết ta đang trêu chọc, trừng mắt nhìn ta, đột ngột kéo ta vào lòng, ôm chặt lấy.
Hơi thở nóng bỏng bên tai, giọng chàng ấy trầm trầm.
“Không được nói chuyện với tên thanh mai trúc mã kia của nàng.”