Phương Thốn Nguyệt Minh - Chương 7
“Ta nghĩ, dù cho con đường phía trước không biết sẽ ra sao, nhưng ta và công chúa, đều đang nhìn chung một ánh trăng.”
Tay ta khựng lại, rượu đổ ra vài giọt.
Trong lòng có chút mong đợi thầm kín, nhưng lại sợ những lời tiếp theo của ngài ấy.
“Tối nay trong tiệc mừng công, bệ hạ hỏi ta muốn được phong thưởng gì.”
Mắt ngài ấy sáng ngời, vượt qua hơi nước của nồi lẩu, nhìn ta dịu dàng, trong ánh nến và men say, long lanh thành một mảng sóng ánh đầy mê hoặc.
“Ta nghĩ, nhất định phải hỏi ý người trước.”
“Rồi mới xin hoàng thượng ban hôn.”
Như có pháo hoa nổ tung trong đầu, ta đứng lặng tại chỗ.
Ngài ấy đứng lên, nắm tay đặt trước ngực, quỳ một gối, hành lễ như một thị vệ.
“Không biết tiểu nhân có may mắn được trèo cao đến công chúa hay không?”
“Tiểu nhân nguyện dùng thân xác này bảo vệ công chúa cả đời an bình thuận lợi.”
Ta đờ đẫn nhìn ngài ấy, cảm giác nước mắt sắp trào ra, cắn răng nén lại, giọng nói khô khốc.
“Nhưng, không nên như vậy, ngươi nên ở trong sa mạc tám trăm dặm phóng ngựa tung hoành, đuổi gió theo trăng, nên lập công danh sự nghiệp, có một tương lai rực rỡ mà ai cũng ganh tỵ, ta không thể…”
“Công chúa,” ngài ấy dịu dàng ngắt lời ta, “Tiểu nhân chỉ muốn biết công chúa có nguyện ý không, muốn hay không mà thôi, công chúa không cần suy nghĩ về việc có thể hay không.”
Ngài ấy nửa quỳ trên đất, nhìn ta đầy cố chấp, ánh mắt tràn ngập lo lắng và hoảng sợ, hơi rượu làm đôi mắt đỏ lên.
“Ninh Dịch, ngươi sẽ hối hận.”
Ta khó khăn đáp lại.
Ngài ấy kiên định nhìn ta, lời nhẹ nhưng dứt khoát.
“Mắt thấy người lấy người khác, ta mới hối hận.”
Đêm khuya, ta nhìn trần nhà thêu hình sóc may mắn, tâm trí rối bời, mãi không ngủ được.
Chỉ cần nhắm mắt, toàn là hình ảnh Ninh Dịch ngồi bên cạnh ta trong ánh trăng thu.
“Hôm nay ta đến đột ngột, không dám mong công chúa ngay lập tức đáp lại.”
Mắt ngài ấy sáng như sao.
“Ta sẽ luôn đợi đến khi công chúa đồng ý.”
Ta kéo chăn che mặt, cố gắng nén nhiệt trên mặt.
Trời vừa sáng, ta mới mơ màng ngủ.
Chẳng bao lâu sau, Lan Thư bước vào gọi ta.
“Công chúa, trong cung truyền gọi, mời người vào cung ngay.”
Ta tỉnh táo ngay lập tức, ngồi bật dậy.
Mấy tỳ nữ nhanh chóng chuẩn bị, chỉ mất một khắc, ta đã sửa soạn xong, xe ngựa đã chờ ở cửa.
Tiếng vó ngựa gõ đều, ta tựa vào đệm mềm, nghĩ về lý do trong cung triệu kiến.
Tân Cương đã đầu hàng, Tàng Đồ cũng đã bị đuổi về nước với nghi lễ sứ thần.
Gần đây không có lễ hội, còn hai tháng nữa mới đến Tết, theo lý thì phụ hoàng không nên nhớ đến ta.
Trong lòng mơ hồ có một dự cảm, ta lắc đầu, cố gắng gạt bỏ ý nghĩ đó.
Xe ngựa dừng trước cung điện, tỳ nữ vén rèm.
Cửa đỏ tường đỏ, có tuyết trắng rơi lác đác.
Đây là trận tuyết đầu tiên trong năm.
Sau vài tháng, đứng trước cửa điện Cần Chính, ta thấy như đã qua nhiều năm.
Có thể thấy hôm nay phụ hoàng rất vui, hiếm khi tươi cười nhân từ với ta.
“Tiểu Cửu, lại đây, sao gầy thế này.”
Ta tiến lên, cung kính hành lễ.
“Cảm ơn phụ hoàng quan tâm, nhi thần không sao.”
Có lẽ ta thực sự không phải là một đứa con gái đáng yêu, vài câu chuyện nhà nhạt nhẽo, phụ hoàng đi thẳng vào vấn đề.
“Hôm qua trẫm dùng bữa tối tại cung của Quý phi, nàng ấy nhắc đến tiểu công tử Tạ Dương của Tạ gia, con và hắn là thanh mai trúc mã, trẫm và nàng ấy bàn bạc, thật là một mối lương duyên đẹp.”
Tim ta bỗng chốc nhảy lên.
“Hôm nay gọi con tới, không phải việc quốc gia đại sự, cũng không phải lệnh của quân vương, chỉ là với tư cách một người cha, muốn hỏi ý con. Nếu con thấy tốt, trẫm sẽ ban hôn cho hai đứa.”
Hôm nay phụ hoàng rất thân thiện, rõ ràng là lời nói đầy ấm áp, nhưng ta chỉ thấy lạnh lẽo.
Ta cúi người hành lễ, định mở miệng.
“Bệ hạ, Ninh tướng quân xin gặp ngoài cung.”
Ta cúi đầu, đột ngột mở to mắt, đầy vẻ ngạc nhiên.
Phụ hoàng có chút không kiên nhẫn vẫy tay, “Trẫm đang bận, bảo hắn về đi.”
Phụ hoàng truyền lệnh, Chu công công lui ra ngoài, chẳng mấy chốc lại quay trở lại.
“Bệ hạ.”
Ông ta ngập ngừng, khó khăn đến mức lưỡi líu lại.
“Ninh tướng quân không chịu về, nô tài đã khuyên nhủ, nhưng ngài ấy lại quỳ xuống ngay, nói có việc quan trọng cần thỉnh cầu, sẽ chờ đến khi bệ hạ đồng ý gặp.”
“Hình như,” Chu công công cẩn thận liếc nhìn về phía ta, “liên quan đến cửu công chúa.”
Phụ hoàng ban đầu ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng hiểu ra, đột nhiên nhướng mày, thần sắc đầy thú vị, người cười nhạt hai tiếng, khẽ nói.
“Tin tức nhanh nhạy thật.”
“Vậy cứ để hắn chờ đi.”
Nói xong, lại chỉ về phía ta, “Con ngồi đi, đứng mệt lắm.”
Tuyết rơi ngày càng nhiều.
Phụ hoàng ung dung, thậm chí còn cho gọi bữa trưa.
Ta lo lắng nhìn ra ngoài, nhưng không dám để phụ hoàng phát hiện, chỉ cảm thấy như ngồi trên đống lửa, cực kỳ khó chịu.
Nhìn thấy lò hương thay đổi mùi hương, ta cuối cùng không nhịn được lên tiếng.
“Phụ hoàng, nhìn tuyết lớn như vậy, Ninh tướng quân còn ở ngoài, ngài xem có nên…”
“Không nỡ sao?”
Phụ hoàng vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, ngẩng đầu lên, thích thú nhìn ta, “Trẫm hỏi con đối với Tạ Dương thế nào, con nói chỉ là bạn thuở nhỏ không có ý gì khác, vậy Ninh Dịch thì sao?”
“Nhi thần… nhi thần không dám làm lỡ tương lai của Ninh tướng quân.”
Ts nắm chặt tay vịn, đầu ngón tay đều trắng bệch.
Phụ hoàng im lặng nhìn ts một lúc, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước lạnh, một lát sau, đột ngột lên tiếng.
“Gọi hắn vào.”
Ninh Dịch bước vào, mang theo gió tuyết.
Ngài ấy mặc một chiếc áo dài màu trắng, áo khoác xám bạc, trên vai và tóc đều phủ đầy tuyết, ngài cởi áo khoác ở cửa, phủi sạch tuyết, rồi mới bước vào đại điện.
Trên lông mi còn đọng những giọt nước vừa tan, khuôn mặt tái nhợt, chóp mũi và tai đỏ bừng vì lạnh.
Ninh Dịch đi đến giữa điện, hành lễ theo kiểu võ tướng, vị tướng trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn tú như ngọc, ánh mắt kiên định.
“Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn an.”
“Miễn lễ.”
Phụ hoàng lười biếng đáp lại, thần sắc không vui, “Gấp gáp cầu kiến như vậy, là muốn xin thưởng công gì?”
“Thần không dám, được bệ hạ tín nhiệm, có cơ hội tung hoành sa trường, thần đã vinh dự vô cùng, không dám xin công.”
“Hừ.”
Phụ hoàng không rõ cảm xúc, khẽ hừ một tiếng.
“Thần hôm nay đến đây, là với tư cách kẻ hậu bối, xin bệ hạ thành toàn nguyện vọng của thần.”
Nghe đến đây, ta đã biết ngài ấy muốn nói gì, tay nắm chặt trong tay áo đến đau nhói, nhưng ta chẳng hề hay biết.
Chỉ cảm thấy đầu óc tràn đầy lo lắng nặng nề, nhưng trong lòng lại không thể kìm nén sự phấn khích, những sợi dây kiềm chế đang căng thẳng đến mức nguy hiểm, những điều luôn mơ hồ nhận ra nhưng cẩn thận không để bản thân nghĩ sâu giờ đã chạy thoát ra, vui vẻ và lo lắng chảy tràn trong cơ thể ta.
“Ninh Dịch đã ngưỡng mộ cửu công chúa từ lâu, hôm nay mạo muội, xin bệ hạ ban hôn, Ninh Dịch sẽ trân trọng suốt đời, không để công chúa chịu bất kỳ uất ức nào.”
Ngài ấy cúi đầu hành lễ, từng lời từng chữ, rõ ràng và trang trọng.
Phụ hoàng không có biểu hiện gì, tay người gõ nhẹ lên bàn, như muốn nhìn thấu Ninh Dịch từ trong ra ngoài, rồi mới mở miệng.
“Ngươi có biết, cưới công chúa có ý nghĩa gì với một tướng quân không?”
“Thần biết.”
Ngài ấy ngẩng đầu, mang theo nụ cười nhẹ nhàng, như những bông hoa nhỏ nở trên cánh đồng tháng ba, đánh thức cả mùa xuân ấm áp.
“Thần nguyện lấy tám ngàn dặm gió cát trăng thanh, năm mươi năm sự nghiệp vinh quang.”
“Đổi lấy sự sủng ái của công chúa.”
Trong đầu ta như có pháo hoa nổ tung.