Phương Thốn Nguyệt Minh - Chương 3
7.
Sau hôm đó, ta dần nhận ra một số điều không đúng lắm.
Ví dụ như.
Mỗi lần ra ngoài làm xong việc ta giao, Ninh Dịch luôn mang về những món đồ mới lạ hoặc những chiếc bánh còn nóng hổi, rồi nghiêm túc đưa cho ta.
Ngài ấy nói, “Ta nghĩ công chúa chắc sẽ thích, nên đã mua về.”
Giống như đang cho mèo ăn.
Nhưng Lan Thư nói, giống như mèo đang báo ơn hơn.
Hoặc ví dụ như.
Ngài ấy mang về từ trại lính một chú chó con ngốc nghếch, mỗi ngày luyện công đều mang theo.
Chú chó con dần lớn lên, rất nghịch ngợm, cắn hỏng chậu hoa trà mà ta chăm sóc kỹ lưỡng, cùng với chủ nhân của nó nhìn ta đầy tội lỗi.
Ninh Dịch nói, “Ta thấy công chúa quá cô đơn, nên mang nó đến để bầu bạn.”
Rõ ràng đáng lẽ phải trách phạt, nhưng nhìn gương mặt tội nghiệp ấy, ta không nhịn được mà thấy buồn cười.
Má ta nóng bừng lên.
“Quá lỗ mãng rồi.”
Lan Thư nghiến răng giậm chân, “Đều do công chúa nuông chiều.”
Mặc Cầm ở bên cạnh cười vui vẻ, dọn dẹp những cánh hoa tàn, “Ninh Tướng quân, tâm tư hoang dã.”
Điều lỗ mãng nhất là, vào một đêm xuân mát lạnh như nước.
Ta ngồi trên lan can đình ngắm trăng.
Ngài ấy ngồi trên bậc thềm dưới đình ngước nhìn ta.
Ngài ấy hỏi ta, “Công chúa muốn gả cho một người như thế nào?”
“Chuyện này đâu phải do ta quyết định.”
Ta cười thê lương, “Chỉ cần không phải hòa thân, là tốt rồi.”
Ngài ấy lặng lẽ nhìn ta, một lúc sau mới lên tiếng, giọng trầm thấp, như một lời hứa.
“Nhất định sẽ không.”
8.
Khi mùa hè đến, Thất tỷ lên xe hoa, mười dặm hồng trang cưới Tạ Lập.
Đến lễ Thất Tịch năm nay, buổi lễ cầu nguyện do hoàng gia tổ chức chỉ còn ta và bát tỷ tham dự.
Kinh thành đêm nay không có lệnh giới nghiêm, phố phường đông đúc người qua lại, đèn đuốc sáng trưng, những cô nương trang điểm lộng lẫy cười nói vui vẻ, như dải Ngân Hà trên trời đổ xuống, các tiên nữ đều xuống trần xem náo nhiệt.
Theo quy trình quen thuộc, ta và bát tỷ như hai con rối đã luyện tập nhiều lần, dù không chú tâm cũng không sai sót.
Kết thúc nghi lễ, ta và bát tỷ chán nản thu lại nụ cười đoan trang, xách váy đi xuống thành lâu, bước đến chỗ xe ngựa đã đậu sẵn.
“Vút—— Xoẹt!”
Một âm thanh rít lên xé gió, ngay sau đó, là âm thanh lưỡi dao đâm vào da thịt nghe mà rợn người.
“Á!!!”
Tiếng hét đẫm máu, những tiếng cầu cứu hoảng loạn, tiếng khóc lóc bối rối.
Trong đám đông, từ bóng tối, hàng trăm bóng đen cầm đao kiếm như ma quỷ lao ra, xông vào khu vực đang náo nhiệt thái bình.
Cảm thấy sự biến đổi, các cận vệ và cấm quân tuần tra khắp thành lập tức tràn ra, tiếng gươm giáo vang lên.
Trong chốc lát, những chiếc đèn lồng đỏ rơi đầy mặt đất, bị những bước chân hoảng loạn giẫm nát, màu đỏ và ánh lửa lan ra, như một địa ngục trần gian sống động.
Bát tỷ sững sờ trước biến cố bất ngờ này, ta vội đẩy tỷ ấy, kéo tỷ chạy về phía đội cận vệ.
Xe ngựa đậu dưới thành lâu, chỉ cách vài bước.
Ta nhìn thấy Ninh Dịch đang lao đến bên cạnh xe ngựa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Lần sau phải thỉnh cầu phụ hoàng, đã là trưởng thị vệ của ta, nên cho phép ngài ấy theo lên thành lâu mới đúng.
Sắp đến nơi, lính canh khắp thành đột nhiên lột bỏ áo khoác, lộ ra một bộ đồ đen ngắn, đồng loạt rút dao xông tới, chỉ trong nháy mắt đã đấu với cận vệ của ta và bát tỷ.
Ninh Dịch che chắn cho ta, vừa đỡ đòn, vừa ra chiêu, kiếm nhanh như một con rồng bạc.
Ta tựa lưng vào chiếc xe ngựa vững chắc, cắn đầu lưỡi ép bản thân bình tĩnh lại, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Công chúa!”
“Công chúa!”
Vài cấm quân trong hoàng cung phụ trách phòng vệ đêm nay vội vã chạy đến, mũi kiếm còn nhỏ máu, rõ ràng đã trải qua một trận chiến khốc liệt mới thoát ra.
“Công chúa, thuộc hạ đến chậm.”
“Đừng nói lời thừa nữa, rút lui trước.”
Bát tỷ hoàn hồn, lạnh lùng ra lệnh.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ, chưa kịp rút lui vài bước, trên đài cao đối diện thành lâu, mười mấy mũi tên xé gió lao tới, mang theo khí thế sấm sét không chết không ngừng, nhắm thẳng vào ta và bát tỷ.
Trong khoảnh khắc, các cấm quân hoàng gia không hẹn mà cùng giơ kiếm, lao đến bảo vệ bát tỷ.
Ta cắn răng cố gắng né tránh, nhưng đã quá muộn, mũi tên đầu tiên sượt qua vai ta, một cơn đau buốt lan đến tận xương làm ta hoảng loạn, mất hết sức lực.
Ngay lúc đó, một lực kéo mạnh mẽ từ bên cạnh kéo ta vào lòng.
Tay áo Ninh Dịch còn vương mùi máu, ngài ấy giữ chặt ta trong lòng, phi thân né tránh.
Cánh tay ngài ấy ôm chặt khiến ta hơi đau, bờ vai rộng che chắn mọi đao kiếm trước mặt.
Chúng ta nép sang một bên, đứng vững một chút, Ninh Dịch vừa định buông ta ra, liền nghe tiếng mũi tên cắm vào da thịt, ngài ấy rên lên một tiếng, mũi tên mạnh mẽ đẩy ngài trở lại vòng tay ta.
“Ninh Dịch!!!”
Cả thành lâu vang lên tiếng kêu thảm thiết của ta.
9.
Ninh Dịch cố gắng đến khi viện binh tới mới ngất đi.
Mũi tên to bằng ngón tay gần như xuyên thủng cả bờ vai phải của ngài ấy.
Kinh thành biến loạn, bạo loạn nổi lên đột ngột, thái y đều bận rộn không ngừng, chỉ kịp rút tên, băng bó vết thương và kê thuốc cho ngài ấy, rồi không thể chăm sóc thêm.
Vai ta quấn băng dày, trông nom ngài ấy suốt ba ngày.
Chưa kịp thấy ngài ấy tỉnh lại, phụ hoàng đã đến.
Phụ hoàng vốn không hay đến phủ của ta, nghe thông báo, ta ngỡ ngàng, vội dẫn người trong phủ ra đón ở cửa.
Phụ hoàng dường như già đi rất nhiều chỉ sau một đêm, nét mặt mệt mỏi, nặng nề, phất tay bảo chúng ta miễn lễ.
“Hiện nay kinh thành không yên, phụ hoàng thương dân như con nhưng cũng phải cẩn trọng bảo trọng, sao lại xuất cung đến chỗ của Tiểu Cửu?”
Nhìn phụ hoàng, ta thấy lòng trĩu nặng, phía sau là mẫu phi với gương mặt nghiêm nghị, lòng ta chợt lạnh đi một nhịp.
“Phản đảng đã bị tiêu diệt, trẫm đi xem tình hình dân chúng, không sao cả.”
Phụ hoàng ngồi trên ghế, thở dài một hơi, sắc mặt u ám, cố gắng gượng tinh thần, “Tiểu Cửu bị thương thế nào?”
“Tiểu Cửu không sao, phụ hoàng đừng lo lắng. Chỉ là Ninh Dịch…”
Ta vội vàng lên tiếng.
Vết thương của ngài ấy đã hai ngày không có thái y đến xem, đêm qua còn sốt cao.
Nhưng phụ hoàng giơ tay ngắt lời ta.
“Tiểu Cửu, hôm nay sứ thần Tây Cương vào cung yết kiến.”
Phụ hoàng dừng lại một chút, dường như lời nói khó thốt lên.
“Tiểu Cửu, con có sẵn lòng chia sẻ nỗi lo với phụ hoàng không?”
Chính điện yên tĩnh đến ngột ngạt.
Mẫu phi dùng khăn che miệng, nhưng không ngăn được tiếng khóc nghẹn ngào.
Vai ta đau âm ỉ, lạnh buốt mà cũng bỏng rát.
Ta nhìn vào ánh mắt đầy trầm tư của phụ hoàng, mẫu phi tuyệt vọng như bị rút hết linh hồn, đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh từ cái bụng trống rỗng trào lên.
Ta bỗng cười.
“Tiểu Cửu là công chúa, vì sự ổn định của đất nướ, vì hạnh phúc của dân chúng hiến thân, đương nhiên không có gì không sẵn lòng.”
Ta quỳ thẳng lưng, ngẩng cao đầu, như một cây trúc đâm chồi khỏi đất.
“Chỉ là dám hỏi phụ hoàng, mới ba ngày, sứ thần đã đến hoàng cung, chuyện này không phải kỳ lạ sao? Không đáng điều tra sao? Nếu như con đoán không sai, ngoài việc hòa thân, thành trì, biên giới, vàng bạc châu báu, đều là điều kiện của sứ thần phải không?”
Ta cảm thấy ngực mình lạnh như băng, nhưng trong người lại có một ngọn lửa cháy bừng.
“Nếu vậy, thì hợp lý rồi, hòa thân chẳng qua là khiêu khích, là lớp trang trí thêm. Nếu không thì làm sao con và bát tỷ của mình có sức hút gì mà có thể khiến nước láng giềng chưa từng gặp mặt lại đánh cược quốc lực để đổi lấy một cuộc hôn nhân?”
Ta nhìn thẳng vào mắt phụ hoàng.
“Phụ hoàng, sau khi đưa Tiểu Cửu đi, sẽ đưa bát tỷ đi sao? Sau Bát tỷ, phụ hoàng còn muốn đưa ai nữa? Bắt đầu từ cháu gái trong hoàng gia sao?”
“Ngươi!!! Nghịch nữ!!!”
Phụ hoàng giận đến đỏ mặt, tay run run chỉ vào ta, nửa ngày không nói được lời nào.
“Tiểu Cửu! Con làm sao vậy!”
Mẫu phi kinh ngạc trừng mắt, vội vàng quỳ xuống, “Tiểu Cửu chắc là bị sợ hãi đến hồ đồ rồi, bệ hạ bớt giận.”
Ta như quỳ trong hầm băng, nhìn mẫu phi run rẩy, phụ hoàng giận dữ đập bàn, kỳ diệu thay, lần đầu tiên ta cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, nhìn vào một màn kịch cười ra nước mắt.
“Con là công chúa, được dân chúng kính trọng, hưởng thụ sự nuôi dưỡng của thiên hạ, đến lúc con phải gánh vác trách nhiệm, thì phải gánh vác!”
Phụ hoàng đứng dậy, giọng vang như chuông, uy lực lớn lao đè nặng lên ta.
Kỳ lạ thay, ta không cảm thấy sợ, chỉ thấy giọng nói trống rỗng.
“Nếu lần hòa thân này chỉ phái một mình Tiểu Cửu, Tiểu Cửu không ngại nhảy vào nước sôi lửa bỏng, nhưng phụ hoàng, trong mười mấy năm con có trí nhớ, đã gửi đi bốn công chúa rồi, về sau thì sao? Còn bao nhiêu công chúa nữa phải gửi đi?”
“Bốp———”
Một cái tát giáng mạnh khiến ta ngã xuống nền đất lạnh, cú sốc lớn khiến tai ta ù đi, má có một khoảnh khắc mất cảm giác, rồi đau rát trở lại.
Ta ôm má, lòng như có cái gì đã bảo vệ bấy lâu đột nhiên tắt lịm.
“Ngươi, cấm túc ở phủ công chúa, tự kiểm điểm, chờ sứ thần đến đón.”
Phụ hoàng phất tay áo, bước nhanh ra ngoài.
Ta nằm trên đất, mắt khô khốc, không rơi được giọt nước mắt nào.
Chỉ thấy buồn cười.
“Bệ hạ xin dừng bước, hạ thần cả gan, có một việc muốn cầu xin.”
Ta bất ngờ ngẩng đầu lên.
Ninh Dịch quỳ giữa hành lang, quần áo nhìn rõ là khoác vội, thần sắc tiều tụy, môi nhợt nhạt, cả người như một tờ giấy mỏng manh, lay động trong gió.
Nhưng ngài ấy quỳ thẳng tắp, ánh mắt kiên định.
Giống như ta.
“Nói.”
Phụ hoàng có chút mệt mỏi, yếu ớt phất tay.
“Hạ thần nguyện dẫn binh xuất chinh, đẩy lùi kẻ địch xâm phạm. Giải cứu biên giới, làm nhụt nhuệ khí địch quốc, bảo vệ sự yên bình của dân chúng.”
“Không thắng không về, không chết không ngừng.”
Ninh Dịch cúi đầu bái lạy, “Chỉ mong bệ hạ ân chuẩn, tha cho các công chúa vô tội.”
Phụ hoàng có chút không đứng vững, thở hổn hển, không đồng ý, “Dân chúng yên ổn, không nên gây chiến. Hy sinh con gái trẫm, có thể đổi lấy thiên hạ yên bình, trẫm chỉ đành nhẫn tâm.”
“Nhưng bệ hạ, dựa vào việc nhượng đất, bồi thường, hòa thân, hạ mình để đổi lấy sự bình yên này có thể duy trì được bao lâu? Điều dân chúng muốn là sự ổn định lâu dài, không phải là sự nhân nhượng lặp đi lặp lại.”
Ninh Dịch ngẩng đầu, trên vai đã thấm máu, mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời.
“Hạ thần cả gan, nói một lời đại nghịch bất đạo. Như công chúa vừa nói, hòa thân là một sự khiêu khích, theo hạ thần, đây là một sự nhục nhã, nhục nhã những kẻ như hạ thần, trốn sau lưng nữ nhân mà sống tạm bợ, như những kẻ vô năng!”
“Tạo nghiệt!”
Phụ hoàng thét lên giận dữ, mắt trợn trừng, mặt đỏ bừng, thân hình lảo đảo, rồi đổ sập xuống.
“Bệ hạ!”
“Phụ hoàng!”