Phương Thốn Nguyệt Minh - Chương 10
21.
Ta vén rèm trên cửa xe, lén nhìn Ninh Dịch đang cưỡi ngựa bên cạnh.
“Đừng giận nữa mà, bạn bè lâu năm gặp lại chào hỏi cũng là bình thường,” ta tựa vào thành cửa sổ, nhỏ giọng lẩm bẩm, “sao lại nhỏ mọn thế chứ.”
Chàng ấy hơi nhếch cằm, lạnh lùng liếc ta, “Trước đây mái ngói sau nhà nàng không phải là do hắn làm sao?”
Ta sững người, nghĩ một lát mới nhớ ra chuyện đó, lập tức xìu xuống.
“Thì, ta bị cấm túc, bạn đến thăm, chẳng phải cũng là đúng đắn sao.”
Giọng càng lúc càng nhỏ, càng nói càng không có tự tin. Ninh Dịch cười tức.
“Vậy, nhiều lần cầu hôn, cũng bình thường?”
“Không phải, là hiểu lầm.”
Nói đến đây, ta ngồi thẳng dậy, nghiêm túc giải thích, “Đó là nghĩa khí của một người bạn, hắn biết ta không muốn hòa thân, nên mới giúp đỡ, không thể coi là thật.”
Lúc đó Tạ Dương nghĩa khí khiến ta ngưỡng mộ, trong lòng ta cũng cảm thấy nên trả nghĩa, ít nhất trong việc này, không nên để hắn bị oan.
Ninh Dịch nhìn ta chăm chú, mặt đầy vẻ không tin.
“Thật mà! Chàng đang nói oan cho người tốt đó.”
Chàng ấy nhìn thấy ta hết sức chân thành, do dự hồi lâu, rồi không thể tin hỏi.
“Nàng thực sự không coi đó là thật?”
“Vốn dĩ không phải thật.”
Ta nhìn chàng ấy với vẻ khó hiểu, thành cửa sổ như cái bàn công đường, bị ta đập đến kêu lách tách.
“Thằng nhóc đó từ nhỏ nói với ta nhiều nhất là muốn dùng vại dưa cải của nhà họ Tạ úp lên đầu ta, hoặc lớn lên làm quan rồi đày ta đi Lĩnh Nam nuôi khỉ, sao có thể muốn cưới ta chứ.”
Ninh Dịch: …
“À đúng rồi,” ta nhớ ra một bằng chứng thuyết phục, vội nói, “lúc nhỏ Tạ phu nhân từng đùa, muốn Tạ Dương cưới ta làm thê tử.”
“Tạ Dương khóc suốt một ngày, nói thà cưới Trình Thái Phó làm thê tử còn hơn, ít nhất Trình Thái Phó không bắt hắn làm bài tập sau giờ học.”
Ninh Dịch cứng họng, sau một hồi im lặng, mới cảm thán.
“Quả nhiên nên thận trọng từ bé.”
Cười đùa một hồi, xe ngựa đã dừng trước phủ Trấn Viễn Hầu.
Ta đã gặp các trưởng bối nhà họ Ninh trong lễ cưới, hôm nay đến đã quen thuộc, dâng trà xong, Trấn Viễn Hầu và phu nhân dẫn chúng ta đi thắp hương tại từ đường.
Từ đường rộng lớn, sạch sẽ, chỉ có hương thơm thoang thoảng.
Ninh Dịch châm hương, dẫn ta từng bước bái lạy, cuối cùng dừng lại trước hai bài vị ở góc.
Bài vị còn khá mới.
Chàng ấy cầm hương, nghiêm túc bái, tư thế thoải mái như cầm chén rượu, đối diện không phải bài vị lạnh lẽo, mà là huynh trưởng đang cười uống rượu với chàng.
“Nhị ca, tam ca, Tiểu Lục đã thành thân, dẫn theo thê tử đến thăm các huynh.”
Ninh phu nhân đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe, cố gắng kiềm chế.
Ta tiến lên, thành tâm cúi lạy các huynh trưởng, đặt hương vào lư.
Nhị ca, tam ca nhà họ Ninh, nếu các huynh linh thiêng, xin hãy tha thứ cho ta.
Vì đời này ta không cần lo lắng nữa, ta đã giữ lại người đệ đệ xuất sắc nhất của các huynh.
Ra khỏi từ đường, là một thế giới khác.
Vườn sau nhà họ Ninh có một khoảng đất lớn, trồng đầy cây cối kỳ lạ, có một luống cây xanh mướt giữa mùa đông.
Trấn Viễn Hầu thay áo ngắn, vác cuốc làm việc hăng say. Ninh Dịch cười thầm.
“Bao năm rồi, cha vẫn nhiệt huyết như vậy.”
Trấn Viễn Hầu thấy Ninh Dịch từ xa, lớn tiếng quát, giọng như chuông đồng, không nghiêm nghị, không giống người đã quá tuổi hoa giáp.
“Thằng nhóc đừng có lười, mau đến giúp ta dọn tuyết, không cây cối của ta sẽ bị hỏng hết.”
Ninh Dịch đáp lại, quay lại kéo tay ta, như muốn hỏi.
“Chàng đi đi, ta có thể giúp gì không?” Ta hơi ngại ngùng, dịu dàng đáp.
“Công chúa không cần lo cho nó, nếu thằng này dám lười biếng để thê tử chịu khổ, cha nó sẽ đánh nó.”
Ninh phu nhân nhìn chúng ta nắm tay nhau, cười ranh mãnh, liếc Ninh Dịch.
“Thằng nhóc này, cứ yên tâm giao thê tử bảo bối cho mẹ.”
Nhìn cha con họ bận rộn trong tuyết, thỉnh thoảng còn trêu chọc nhau, lòng ta ấm áp.
“Cha nó từ khi về hưu, không lúc nào chịu ngồi yên,” Ninh phu nhân lo lắng, nhưng rất thẳng thắn, không ngừng phàn nàn, “ngày đón tiếp công chúa, vẫn nhớ đến cây cối bị tuyết đè.”
“Không sao, phu nhân đừng coi ta là công chúa.”
Ta khoác tay bà, ngồi dưới hiên tránh gió.
“Một nhà nên ồn ào như vậy.”
Ninh phu nhân theo quân nhiều năm, thân thể khỏe mạnh, tâm tư tinh tế, thấy tay ta lạnh, vội gọi người mang lò sưởi.
“Phu nhân có hận ta không?”
“Hửm?”
Ninh phu nhân sững sờ, nghĩ một lát mới hiểu, không nhịn được gõ trán ta, tức giận.
“Việc này liên quan gì đến con chứ, suy nghĩ nặng nề thế, mệt lắm.”
Bà ngồi xuống cạnh lan can, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, kéo ta ngồi bên.
“Từ khi mấy đứa còn nhỏ, ta luôn theo chúng nó, chỉ cần chúng muốn, chúng chọn, dù ngủ say nơi sa trường hay làm mây trôi, chỉ cần chúng thấy tự do vui vẻ, thì đó là lý tưởng.”
Bà dừng lại, mắt mang nụ cười ấm áp.
“Hôm đó nó nhận được tin, nói hoàng thượng gọi con vào cung ban phò mã, nó liền quay đầu chạy đi, yên cương còn chưa buộc chặt, đã ngã ngay cổng.”
Ta kinh ngạc.
“Nó cũng không quan tâm đau chỗ nào, trèo lên ngựa phóng vào cung.” Bàn tay ấm áp của bà ấy đặt lên tay ta.
“Lúc đó ta biết, lý tưởng của thằng bé, chính là con.”
22.
Hoa mai vàng vừa điểm xuyết khắp hồ hoa ngoài thành, ta và Ninh Dịch, một xe một ngựa, lên đường đi về phía Nam, để thực hiện lời hứa mà chàng ấy dành cho ta về một thế giới khác lạ ngoài kia,
Đây là lần đầu tiên ta rời khỏi kinh thành từ khi sinh ra, ban đầu ta còn hơi rụt rè cẩn trọng, nhưng khi đến Giang Nam, ta đã như con diều đứt dây, tự do đến mức hơi hoang dại.
Chúng ta cùng tham gia hội thưởng trà xuân ở Lâm An, trải qua một mùa xuân trong mưa phùn của Tô Hàng, luyến tiếc mãi đến khi dự tiệc hải sản đầu tiên ở Thái Hồ, mới lưu luyến đi về phía Nam.
Vào mùa hè, chúng ta lên tàu buôn ở Tuyền Châu rồi ra khơi, khi đến Lĩnh Nam, những trái vải cuối cùng vừa rời chợ, qua Động Đình sóng nước mênh mông, rồi quay lại Tô Châu bắt cua với đèn lồng.
Chúng ta ở lại cho đến khi trời thu trong xanh, cao vút, mới nhàn nhã cùng đoàn xe vào nước Thục.
Ta tết tóc, cùng Ninh Dịch giả làm người buôn hương liệu đến nước Thục, ngồi trên xe gỗ chở vải của đoàn xe.
Bên trái là vực sâu ngàn trượng, bên phải là vách đá cheo leo, từ xưa đã nói đường Thục khó đi, đoàn xe do người địa phương dẫn đầu, đi rất vững vàng.
Cho đến khi địa hình dần bằng phẳng, trước mắt là những cánh đồng lúa trĩu nặng, tai nghe những tiếng hò reo mùa gặt.
Đường đi ngập tràn hương lúa thơm ngát, mùa gặt luôn đặc biệt vui mừng, nhân lúc xe dừng lại nghỉ ngơi, tq nhảy xuống, hứng thú bứt một bông lúa, nhìn kỹ, kinh ngạc mở to mắt.
“Đây, lại là lúa râu vàng sao?”
“Đúng vậy, cả cánh đồng này đều là nó.”
Người dẫn đường bên cạnh đang uống nước, liếc ta một cái, không mấy hài lòng với sự ngạc nhiên của ta.
“Lúa râu vàng không phải là giống ở Giao Châu sao? Sao lại có ở đây?”
Ta ngước nhìn, những cánh đồng lúa phủ đầy râu vàng, theo gió sóng sánh, “Quy mô này, thật đáng kinh ngạc.”
“Đây đều là giống lúa do Hiền Thành công chúa mang về, làm sao trồng tốt lúa Giao Châu trên đất đỏ Thục Trung, cũng là công chúa Hiền Thành mang theo người thân tín tự tay chỉ dạy.”
Người dẫn đường vui vẻ giải thích, giọng đầy ngưỡng mộ và tiếc nuối, “Đáng tiếc, người tốt thường không sống lâu.”
Hiền Thành công chúa.
Cái tên này như một tiếng sấm xa trong ký ức, bất ngờ xuyên qua mấy chục năm, đánh thẳng vào ta, khiến ta như hóa đá tại chỗ.
Nói ra, Hiền Thành công chúa đáng lẽ là cô cô của ta.
Nhiều năm trước khi ta sinh ra, bà đã vì hòa bình giữa Nam Chiếu và Trung Nguyên, mà bị tiên đế năm xưa đưa đến Nam Chiếu, nơi ẩm ướt và kỳ quái.
Hoàng gia Nam Chiếu đầy tham vọng, nội loạn không ngừng, chỉ chưa đầy hai năm sau khi thành hôn, Hiền Thành công chúa đã bị ngược đãi đến mức da bọc xương, phụ hoàng lúc đó là thái tử không đành lòng, đã đón Hiền Thành công chúa về Thục Trung dưỡng bệnh với danh nghĩa thăm nhà.
Không ngờ, vua Nam Chiếu mang quân đội với danh nghĩa đòi lại hoàng hậu, xâm lược Thục Trung, chiếm ba thành biên giới Thục Trung, Hiền Thành công chúa tự thấy tội lỗi nặng nề, uống chén rượu độc tự giải thoát.
Ninh Dịch thấy sắc mặt ta không tốt, bước đến, ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng ta.
“Chàng có biết không? Mỗi lần đến hoàng lăng tế tổ, phụ hoàng luôn im lặng rất lâu trước bài vị của cô cô.”
Hồi nhỏ không hiểu chuyện, có lần thấy phụ hoàng đứng trước bài vị, như hóa thành một tảng đá phong hóa, tò mò tiến lại gần.
Chỉ nghe thấy phụ hoàng thì thầm, là những lời thì thầm đã trải qua sinh tử, trải qua thời gian dài bị mài giũa và thanh lọc, là những tiếng thở dài chấp nhận số phận.
Người nói, “Công chúa sinh ra là để chết vì xã tắc.”
“Hoàng tỷ, là ta sai rồi.”
Từ trước đến sau, nữ nhi hoàng tộc, bốn bể chín châu, rải rác khắp nơi.
Nhưng ta không ngờ rằng, quả đắng đau khổ như vậy, lại nở rộ thành những mảng xanh ngọt ngào trên núi non sông nước Thục Trung.
Ta siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Sai rồi.
Phụ hoàng nghĩ sai rồi.
Lẽ ra, công chúa là vì xã tắc mà sống.
Đã nhận được sự nuôi dưỡng của thiên hạ, thì không nên bị giam cầm trong không gian nhỏ hẹp, dùng hôn nhân làm sự hy sinh duy nhất.
Đất trời rộng lớn, ánh trăng ngàn dặm, tươi tốt trong núi non và muôn người, mới là gốc rễ của xã tắc.