Phương Thốn Nguyệt Minh - Chương 1
1.
Ta là tiểu công chúa không được sủng ái nhất của phi tần mờ nhạt nhất trong cung.
Đứng thứ chín, nên ta được đặt tên là Cửu Thư, thật là tùy tiện đến mức không có chút ý nghĩa nào.
May thay, mẫu phi ta là người biết chấp nhận số phận, dù chỉ có mình ta, bà cũng rất quý trọng.
Bà gọi ta là A Điềm, dạy ta thơ văn, kinh sử, giúp ta hiểu rõ thế sự.
Ta lớn lên trong cung mà không phải lo lắng gì, học theo mẫu phi, tạo ra một dáng vẻ trung dung hiền hậu.
Vốn dĩ những ngày tháng không ai chú ý và bình yên như nước này có thể kéo dài mãi, cho đến một ngày, phụ hoàng ban cho ta một thị vệ tên là Ninh Dịch.
Mẫu phi thở dài, xoa đầu ta.
“Ninh tướng quân còn trẻ tuổi, lại anh dũng hiên ngang, chỉ e sẽ căm ghét con.”
Sau khi nhận chỉ, chưa kịp rời cung, ta đã gặp Tứ ca.
“Tiểu Cửu có biết vì sao phụ hoàng lại ban Ninh Dịch cho muội không?”
Bên trong tường thành, Tứ ca bước thong thả, vừa đi vừa nói chuyện với ta.
“Tiểu Cửu ngu muội, mong Tứ ca chỉ giáo.”
Ta giả vờ ngây ngô.
“Ninh gia nhiều tướng tài, hiện nay thiên hạ thái bình, thiếu một người cũng không sao.”
Tứ ca ngước nhìn hoàng thành hùng vĩ, có chút cảm thán, “Huống hồ, hắn cũng quá nổi bật.”
“Ngôi sao trong thời chiến loạn là ngọn giáo sắc bén, nhưng khi thiên hạ thái bình, lại trở thành cái gai trong lòng đế vương.”
Tim ta chợt thắt lại.
“Thì ra là vậy, Tiểu Cửu hiểu rồi.”
Ta giả vờ như vừa bừng tỉnh.
Tứ hoàng tử bất đắc dĩ cười rồi lắc đầu.
“Tiểu Cửu, muội thông minh sáng suốt, không cần giấu dốt trước Tứ ca.”
“Nếu vậy, Ninh Dịch giao cho muội trông nom.”
Về đến phủ công chúa, Ninh Dịch đã chờ sẵn.
“Thần tham kiến công chúa.”
Ngài ấy mặc một bộ trang phục đen, gọn gàng và sắc sảo, cúi đầu hành lễ, khuôn mặt ẩn trong bóng tối không rõ cảm xúc.
“Tùy công chúa sai bảo.”
Ta ngẩng đầu nhìn quanh hành lang và những bức tường đơn sơ trong phủ, nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Ninh Dịch tại yến tiệc trong cung.
Ngài ấy đứng bên cạnh Tứ ca, mặc áo choàng bạc thêu tùng bách, bờ vai rộng, lông mày và ánh mắt đều giãn ra.
Trong tiệc có nhiều người trò chuyện và bàn luận về rượu với ngài ấy, ngài ứng đối tự nhiên, phong thái ngời ngời.
Là tướng quân trẻ tuổi nổi tiếng nhất của Nam Triều, đúng là nên rực rỡ như vậy.
Ta vội vàng bảo ngài ấy miễn lễ, giơ tay lên, ra hiệu cho người hầu xung quanh tản đi nơi khác.
Ngài ấy có chút khó hiểu, ánh mắt kiên định, trầm ổn, không bị xao lãng bởi những bước chân rời đi.
Ta có thể cảm nhận được sự chống đối và phiền muộn của Ninh tướng quân, ngài ấy che giấu rất tốt, nhưng ta lại cảm thấy như có gai đâm sau lưng.
Ta bước đến trước mặt Ninh Dịch, cúi chào.
“Nói ra, ta còn chưa cảm tạ Ninh tướng quân, nếu năm ngoái không có tướng quân như sấm sét dẹp loạn Khương Nam, bản cung và hoàng tỷ e rằng đã phải lên xe ngựa đi hòa thân.”
Ngài ấy ngạc nhiên nhướng mày, vội cúi đầu.
“Dẹp loạn an bang, là trách nhiệm của thần. Công chúa quá lời rồi.”
“Bản cung ít ra ngoài, cũng ít khách viếng thăm, trong phủ cứ phòng bị bình thường là được. Những dịp lễ hội cần ngài xuất hiện, ta sẽ báo trước cho tướng quân, thời gian khác tướng quân cứ tự do làm việc.”
“Trong phủ có một viện khá yên tĩnh, tuy đơn sơ, nhưng bên cạnh có một khoảng đất rộng, chắc là tiện cho việc luyện võ. Ta đã cho người dọn dẹp, nếu có gì không ổn, tướng quân cứ bảo quản gia sắp xếp.”
Ta giơ tay, đại nha hoàn Lan Thư đứng dưới hành lang nhanh chóng bước tới.
“Lan Thư, bảo quản gia dẫn Ninh tướng quân đến chỗ ở.”
Lan Thư khẽ gật đầu nhận lệnh.
“Ninh tướng quân, mời theo nô tỳ.”
Ninh Dịch ngẩn ngơ, mở miệng nhưng không nói ra lời.
2.
Từ đó, ta và Ninh Dịch sống những ngày tháng không can thiệp vào chuyện riêng tư của nhau.
Dù ta nói ngài ấy không cần phải theo hầu, ngài ấy vẫn tận tụy và nghiêm túc làm tròn trách nhiệm của một thị vệ bình thường.
Mỗi sáng, ta đều có thể nhìn thấy Ninh Dịch tập võ trên mảnh đất rộng lớn kia qua một khóm hoa hải đường. Ta đã thuê thợ, làm lại mảnh đất đó, nhìn cũng rất ra dáng.
Khi trăng lên đỉnh đầu, ta buông sách xuống, mở cửa sổ cho thoáng, nhìn thấy dáng người cao lớn, mạnh mẽ của Ninh Dịch, dựa vào cột hiên, thong dong nhìn qua.
Trước khi khép cửa sổ lại, ta luôn đặt một ít bánh kẹo lên bệ cửa sổ.
Như thế, chúng ta sống khá yên ổn.
Trong triều đại này, công chúa có địa vị khá thấp, thường chỉ đóng vai trò như viền hoa trang trí trên tấm lụa của hoàng gia, khi có chiến tranh thì trở thành con cờ bị đem đi đổi chác.
Chưa kể đến việc đưa một tướng quân tài hoa tuyệt thế vào phủ công chúa làm một thị vệ mờ nhạt như thế này.
Trong triều đình tất nhiên là lời đồn đã bay đầy trời rồi.
Có người nói, là vì Trấn Viễn hầu đã làm trái ý hoàng đế trong triều trước, hoàng đế mới cố ý đưa nhi tử xuất sắc nhất của ông ta cho công chúa ít được sủng ái nhất của mình làm nô bộc, để áp chế khí thế của phủ Trấn Viễn hầu.
Có người nói, là vì Ninh Dịch yêu mến Cửu công chúa đã lâu, lấy công lao chiến trận để cầu xin, nguyện làm người hầu của Cửu công chúa.
Còn có người nói, là vì Cửu công chúa đã để mắt đến Ninh Dịch, nhưng các tỷ tỷ chưa ai thành thân, không tiện có phò mã trước, nên đành giữ ngài ấy lại ở trong phủ trước rồi mới tính.
Nghe đến câu cuối cùng, ta phun cả ngụm trà ra ngoài, suýt nữa thì bị sặc.
Thất hoàng tỷ cầm khăn che miệng, ghét bỏ vỗ lưng giúp ta thuận khí.
“Muội nhìn muội xem, lần trước chúng ta lén đi Bách Hoa Lâu nghe hát, còn liều lĩnh hơn thế này nhiều, muội cũng nghe đến say sưa. Sao giờ nghe chút chuyện phiếm đã kích động thế này rồi.”
Ta ho một lúc, lén liếc nhìn Ninh Dịch.
Ngài ấy ôm kiếm, đứng ở lan can ngoài phòng, không lộ cảm xúc, không nhìn nghiêng.
Ta lén thở phào nhẹ nhõm.
“Hay là? Bị người ta nói trúng rồi?”
Thất hoàng tỷ ghé sát lại, vẻ mặt ranh mãnh.
“Tỷ đừng đùa nữa, đó là Ninh Dịch mà.
Nghe nói ngài ấy trên chiến trường ăn thịt sống uống m//áu, một đ//ao giết đôi, muội đâu có gan đó.”
Ta mặt mày ủ rũ, hạ thấp giọng.
“Từ nhỏ đến lớn tỷ còn không biết sao? Những chuyện như thế này muội luôn không thoát được, lúc bắt đầu học chữ, tên công tử nhà họ Tạ không học không hành cãi nhau với Ngũ ca, cuối cùng phụ hoàng không phải cũng kéo hắn ta đến bên cạnh muội học, bảo muội coi chừng không được gây chuyện sao?”
“Ừm, đúng là như vậy, nói ra cũng tại muội và Dung phi quá hiền lành. Đổi lại là mẫu phi của tỷ, sớm đã khóc lóc om sòm đến điện Quang Minh rồi.”
Thất hoàng tỷ nhai một miếng mứt táo, bất bình.
“Thôi, dù sao cũng chỉ là lời đồn, không thể làm gì được.”
Ta rót thêm trà cho Thất hoàng tỷ, “Nói mới nhớ, nghe nói phụ hoàng chuẩn bị đi hành cung săn b//ắn, tỷ năm nay bận việc thành thân, có đi không?”
“Đi chứ, có chuyện vui sao lại không xem.”
Tiễn Thất hoàng tỷ ra đến cổng phủ, quay đầu lại, bên lan can, Ninh Dịch nhàn nhã ôm kiếm nhìn ta.
“Công chúa, thần không ăn thịt sống, cũng không uống m//áu.”
Đó là lần đầu tiên ta thấy Ninh Dịch cười.
Ta cười gượng gạo gật đầu, gần như chạy trốn.
3.
Đã là tháng ba, mùa xuân về, cây cỏ đều tỏa ra mùi hương ẩm ướt dễ chịu.
Ngoài bãi săn, bãi cỏ rộng lớn đã được dọn dẹp bằng phẳng, xông qua thuốc, dựng lên khán đài bên cạnh.
Suối chảy rí rách, chim hót ríu rít, tiếng cười nói của người đi dạo chơi thưởng hoa vang vọng khắp nơi.
Ta cùng Thất tỷ và Bát tỷ tụ tập lại với nhau, trước mắt là bếp lò nhỏ đang sôi sùng sục nấu trà, vừa rồi phải giữ dáng vẻ nghiêm trang trước mặt phụ hoàng và mọi người, giờ mới có thể nhân lúc này mà thả lỏng một chút.
“Thất tỷ, vị công tử áo xanh kia có phải là phò mã tương lai của tỷ không?”
Bát hoàng tỷ tính cách phóng khoáng nhất, dùng quạt tròn che ánh mắt đầy tò mò, trêu chọc nói, “Không hổ danh là thám hoa lang, đúng là phong độ tài tử.”
Thất tỷ có chút xấu hổ, cầm khăn tay giả vờ giận dữ lườm một cái, “Bát muội, cẩn thận ta nói với phụ hoàng là muội cư xử không đúng mực.”
“Tỷ tỷ tốt của ta, tha cho muội đi mà.”
Bát hoàng tỷ cười cầu xin, trêu đùa một lúc, rồi do dự nói, “Nhưng nói ra thì, ngài ấy có thân thế như vậy, liệu có cam lòng không?”
Thất hoàng tỷ cười gượng, vẻ mặt ảm đạm.
“Thư sinh nhà họ Tạ đã xin phụ hoàng được cưới Thất tỷ, nói rằng ngài ấy yêu thích sơn thủy, tâm hồn luôn gắn bó với Thất tỷ, chắc chắn là rất cam lòng.”
Ta vội bảo Lan Thư mang bánh trái cây đến để chuyển chủ đề, kéo tay áo của Bát hoàng tỷ.
Triều đại này khi mới thành lập, vài vị phò mã nhờ công lao theo rồng mà giữ binh quyền, suýt chút nữa làm cho tiểu hoàng đế bị bọn họ biến thành bù nhìn.
Sau khi hoàng đế nắm quyền thực sự, đã đặt ra một luật thép.
Phò mã của triều đại này không được vượt quá tứ phẩm về văn và không được nắm binh quyền.
Thất tỷ thở dài, cúi đầu.
Ta vỗ vai tỷ ấy, “Thất tỷ yên tâm, đây không phải lỗi của tỷ.”
Bát hoàng tỷ tự biết mình lỡ lời, nhẹ ho một tiếng, vội vàng chuyển đề tài.
“Nói mới nhớ, người bên cạnh ngài ấy, đúng là một ứng viên phò mã tuyệt vời đó nha.”
Ta ngước mắt nhìn lên, gặp ngay ánh mắt của người đó, không nhịn được mà khẽ giật khóe miệng.
Người đó thấy ta nhìn hắn, liền cười toe toét, răng trắng môi đỏ, giơ tay vẫy mạnh về phía ta.
Ta vội cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Người này tên là Tạ Dương, là tiểu công tử nhà họ Tạ, là cháu trai mà Tạ Quý phi, người phụ hoàng sủng ái nhất, yêu chiều nhất.
Từ nhỏ hắn đã cùng các hoàng tử, công chúa lớn lên, là một kẻ hoàn toàn không học vấn, không chức vụ, khi bắt đầu học chữ, vì là bạn học cùng tuổi, phụ hoàng lệnh cho ta phải trông coi hắn, thật khiến ta đau đầu.
Thấy ta không để ý đến hắn, Tạ Dương liền chạy tới, từ xa đã nghe thấy tiếng.
“Tiểu sư phụ, tiểu sư phụ!”
Thấy hắn còn bảy tám bước nữa là sẽ lao đến trước khán đài của chúng ta, từ trong bóng râm bên cạnh cột đình, một bóng đen lóe lên, thanh k//iếm giơ ngang, vỏ k//iếm màu đen lạnh lẽo tỏa ra hơi lạnh đáng sợ.
“Không được vô lễ với công chúa.”
Ninh Dịch đứng quay lưng về phía ta, giọng nói bình thản.
Ngài ấy mặc trang phục giống như các trưởng thị vệ khác, nhưng dáng người cao lớn, tuấn tú, có khí chất lạnh lùng như cây tùng tuyết độc đáo.
“Tạ công tử, xin hãy tự trọng.”
Tạ Dương phồng má, định phát tác, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy người chặn mình lại là Ninh Dịch, một câu “ngươi ngươi…” nói nửa ngày cũng không thốt lên được, tức giận siết chặt nắm đ//ấm, trừng mắt nhìn Ninh Dịch.
“Họ Ninh kia, ngươi đợi đấy, bổn thiếu gia sẽ cho ngươi biết tay.”
Nói xong liền siết chặt nắm đ//ấm hậm hực bỏ đi.
Ninh Dịch nhìn hắn đi xa, quay lại chào chúng ta, rồi lui vào bóng râm.
Quay lại, thấy Bát hoàng tỷ cố nhịn cười đến mức run lên.