Phương Nam Rực Rỡ - Chương 4
12
Chiêu này tôi học được từ Hàn Triệt.
Trước đây, mỗi lần tên này lén ăn vặt của tôi mà bị tôi phát hiện, hắn đều bày ra vẻ mặt thâm sâu khó lường thế này.
Hiệu quả thật sự rất hù dọa người khác.
Bởi vì lúc này, mày của Tần Tư lập tức nhíu chặt lại, trông có vẻ rất khó chịu:
“Cô cũng nhắm đến việc chinh phục Hàn Triệt, đúng không? Thảo nào ba lần trước tôi không thành công, hóa ra là do cô giở trò!”
Ba lần?
Tôi cố giữ cho biểu cảm của mình không thay đổi.
Tần Tư bày ra dáng vẻ như đang cố gắng thuyết phục:
“Cô chỉ là nhân vật phụ, Hàn Triệt không thể nào thích cô được. Những việc cô làm đều vô nghĩa.”
“Có ý nghĩa.” Tôi ngắt lời cô ta, giọng dứt khoát.
Vì tôi biết, Hàn Triệt cũng thích tôi, nên tất cả đều có ý nghĩa.
Tôi bật cười khinh bỉ:
“Cô bày ra vẻ tự tin thắng chắc này cho ai xem? Nếu sự tồn tại của tôi thật sự không có ý nghĩa, thì cô đã không thất bại ba lần rồi.”
Tôi cố ý nhấn mạnh chữ “ba”.
Rõ ràng, Tần Tư tức đến mức không chịu nổi.
Cô ta cầm cốc cà phê trên tay, hất mạnh lên mặt tôi. Giọng cô ta gần như rít lên:
“Cô đắc ý cái gì? Cô chỉ là nhân vật phụ, dựa vào đâu mà tranh với tôi? Tôi và Hàn Triệt mới là nam nữ chính định mệnh!”
“Ai định?” Tôi nhướng mắt, nhìn cô ta lạnh lùng.
Tần Tư rõ ràng bị tôi hỏi đến á khẩu:
“Đây… đây là thiết lập nhân vật.”
“Thiết lập nhân vật cái khỉ gì.” Tôi lau mặt, cầm cốc trà chanh của mình, lạnh lùng tạt ngược lại vào mặt cô ta.
Trà chanh vị thường, không đường, hầu như chưa uống miếng nào.
Một lát chanh dính lên má trái của Tần Tư, trông buồn cười vô cùng.
Cô ta trừng to mắt, đến cả phản ứng cũng quên mất:
“Cô… cô chỉ là một bảo mẫu, sao dám đối xử với tôi như thế?”
“Sao tôi không dám?” Tôi cười lạnh, vung vẩy cổ tay:
“Cô nói cô là nữ chính? Dựa vào đâu? Tất cả chúng ta đều đang sống một cách nghiêm túc.”
“Cô có biết, lúc ba tôi vì trả nợ mà bán tôi đi, tôi mới bao nhiêu tuổi không?”
“Mười chín. Tôi vừa vào đại học, học rất giỏi, còn nhận được học bổng hạng nhất.”
“Khi bị đưa đến nhà Hàn Triệt, tôi cứ ngỡ đời mình thế là chấm dứt. Là Hàn Triệt đã giúp tôi giải quyết tất cả, kéo tôi ra khỏi vực thẳm.”
“Năm nay tôi tốt nghiệp, đã hẹn với Hàn Triệt sẽ vào công ty hắn làm việc, trở thành cộng sự của hắn.”
“Các người hoàn toàn không hiểu Hàn Triệt là kiểu người gì, lại muốn gán cho hắn một cái vỏ bọc tổng tài bá đạo, rồi biến hắn thành một con rối để thực hiện những cảnh tượng lãng mạn mà các người cho là hay ho.”
Tôi đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống Tần Tư:
“Sẽ có người thích kiểu con gái như cô, nhưng người đó tuyệt đối không phải là Hàn Triệt.”
Rõ ràng, cô ta bị tôi dọa sợ, mãi một lúc sau mới nghẹn ra được một câu đe dọa:
“Hệ thống nhất định sẽ không bỏ qua cho cô! Nhân vật phụ không thể nào thay đổi cốt truyện!”
“Không thể nào?” Tôi bật cười lạnh, “Vậy thì cứ chờ mà xem.”
Tôi ném xuống một xấp tiền mặt:
“Hơn nữa. Ai bảo tôi là nhân vật phụ?”
Tôi, Hứa Đồ Nam, chưa bao giờ làm gì khác ngoài việc trở thành nhân vật chính trong cuộc đời của chính mình.
Quay về, Hàn Triệt đã sắp phát điên.
Khoảnh khắc cửa mở, ánh mắt hắn gặp tôi, hắn lập tức lao đến như một mũi tên, đâm thẳng vào lòng tôi.
Là thật sự “đâm” vào.
Chiều cao một mét chín của hắn suýt nữa làm tôi bay ngược ra sau.
Tôi lùi lại mấy bước, cũng may hắn giữ lấy eo tôi, tôi mới không ngã:
“Anh làm gì thế?”
Hàn Triệt dụi mặt vào người tôi:
“Anh ngủ một giấc tỉnh dậy không thấy em đâu. Em đi đâu vậy? Ngủ với người ta rồi bỏ chạy, hức hức hức.”
Một mét chín mà còn hức hức hức. Nếu không phải mặt hắn đẹp đến mức đáng gờm, tôi thật sự sẽ cân nhắc việc gọi cảnh sát.
Sau khi miễn cưỡng đẩy hắn ra một chút, tôi kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Mày Hàn Triệt nhíu chặt, giọng lạnh tanh:
“Cô ta hất cà phê vào em?”
“Đó không phải trọng điểm. Em cũng tạt lại rồi.”
Hàn Triệt nghiêm túc vén lại những sợi tóc lòa xòa trước trán tôi:
“Hứa Đồ Nam, nếu em là người thực hiện nhiệm vụ, anh có thể lập tức hiến thân.”
“Còn về cô ta…” Trong ánh mắt Hàn Triệt thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo, “Bao xa thì lăn xa bấy nhiêu.”
Tôi không nhịn được cười:
“Hàn tổng, anh thật là tiêu chuẩn kép nha.”
Hàn Triệt thản nhiên gật đầu:
“Tình cảm vốn dĩ là tiêu chuẩn kép. Một thùng nước, anh chỉ muốn dâng trọn vẹn cho em, không làm rơi dù chỉ một giọt.”
Nói đến đây, giọng hắn bỗng khàn đi:
“Hứa Đồ Nam, anh muốn hôn em.”
Tôi lắc đầu:
“Không được.”
Chỉ hai từ đơn giản, Hàn Triệt lập tức trông như một chú chó con bị bỏ rơi, uất ức vô cùng:
“Tại sao?”
“Vì em muốn hôn anh trước.”
Tôi vươn tay nắm lấy cổ áo hắn, kéo cả người hắn cúi xuống, đặt lên môi hắn một nụ hôn.
Hàn Triệt thoáng ngẩn người, sau đó lập tức vòng tay ôm lấy tôi, làm sâu thêm nụ hôn ấy.
13
Tối hôm đó, nhắc đến cái gọi là “hệ thống” trong lời của Tần Tư, tôi không khỏi cảnh giác. Cứ thế ôm Hàn Triệt trong phòng, tôi mở lại cuốn nhật ký của hắn.
Ban đầu, văn phong trong cuốn nhật ký của hắn vẫn khá bình thường.
Nhưng càng về sau, nó càng trở nên buông thả.
“Hôm nay dẫn Đồ Nam đi câu cá. Cô ấy ngồi bên bờ ao, ngủ gật trông đáng yêu chết đi được. Muốn hôn. Kết quả mải nhìn cô ấy, để tuột mất mấy con cá. Nhưng thôi, cá thì làm sao đẹp bằng vợ được. Thật sự muốn hôn quá.”
Bốn chữ cuối cùng được viết rất đậm, từng nét như thể khắc sâu sự khao khát.
Tôi lật qua trang này, liếc nhìn Hàn Triệt một cái.
Hắn ngoan ngoãn ôm đầu gối ngồi bên cạnh tôi, thấy ánh mắt tôi nhìn hắn, hắn giống như một chú chó nhỏ nhìn thấy khúc xương, phía sau như mọc thêm một chiếc đuôi trực thăng đang không ngừng vẫy vẫy.
Lật thêm một trang nữa:
“Thật phiền. Quản lý công ty thật phiền. Những người đó cứ như không hiểu lời mình nói. Mỗi ngày chịu một vạn lần bực tức. Nếu Đồ Nam ở đây thì tốt rồi. Mình và cô ấy, vợ chồng hợp sức, đàm phán sạch sẽ hết mấy đối tác khó nhằn! Thôi, bây giờ chịu thiệt một chút, sau này để vợ muốn đi đâu thì đi ngang ở đó.”
Tôi không nhịn được cười.
Thảo nào thời gian gần tốt nghiệp, Hàn Triệt lại càng cố gắng làm việc. Thậm chí có lần hắn làm thêm suốt một tháng trời, gần như ngủ lại ở công ty.
Nhưng đang cười, tôi bỗng nhận ra có gì đó không ổn.
Một vài trang trong cuốn nhật ký dường như bị dính vào nhau.
Tim tôi khẽ run lên, có một dự cảm kỳ lạ, giống như có ai đó đang thúc giục tôi lật ra.
Run rẩy tách những trang giấy ra, vẫn là nét chữ của Hàn Triệt, nhưng nguệch ngoạc hơn rất nhiều, rõ ràng là viết trong tình trạng vội vàng.
Ngày tháng ghi trên đó là ngày hôm nay – 8 tháng 5 năm xxxx.
Nhưng hôm nay cũng chính là ngày 8 tháng 5.
Trên trang giấy, đầy ắp tên của tôi. Ngoài ra không còn gì khác.
Tôi ngước mắt nhìn Hàn Triệt đang ngơ ngác, bỗng nhớ lại lời Tần Tư nói về “ba lần”.
Tần Tư chắc hẳn đã tua lại thời gian ba lần, chỉ là lần này tôi mới có ký ức.
Còn Hàn Triệt, hắn cũng giống tôi, đã trải qua những lần tua lại đó. Tuy mỗi lần đều bị xóa trí nhớ, nhưng con người một khi tồn tại thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Ngay cả cái gọi là “thiết lập nhân vật” cũng không ngờ được rằng Hàn Triệt có thói quen viết nhật ký.
Bởi vì điều này hoàn toàn không phù hợp với cái hình tượng tổng tài bá đạo mà chúng muốn.
Hàn Triệt chưa bao giờ đi theo “kịch bản”. Hắn chưa từng thích Tần Tư, khiến cô ta buộc phải tua lại thời gian hết lần này đến lần khác.
Ba lần.
Tôi không thể tưởng tượng được, trong ba lần tua lại đó, khi tôi còn chưa “thức tỉnh”, Hàn Triệt đã run rẩy viết tên tôi, lặp đi lặp lại, để lại dấu ấn mãnh liệt đến thế trên những trang nhật ký.
Thế gian còn có lời tỏ tình nào thẳng thắn và sâu sắc hơn thế không?
Giọng nói của Hàn Triệt mang theo chút hốt hoảng. Hắn bật dậy, ôm chặt lấy tôi:
“Đồ Nam, sao em khóc rồi? Có cát bay vào mắt sao?”
Tôi đang khóc vì một tên ngốc.
Khóc vì tấm chân tình của hắn, đau lòng vì bản thân nhận ra quá muộn, để hắn phải chịu đựng quá nhiều.
Tôi vòng tay ôm ngược lại Hàn Triệt:
“Anh từng nói, nếu chúng ta không lãng phí thời gian dài như vậy, có lẽ con cái đã có thể đi mua xì dầu. Vậy thì chứng minh cho em thấy đi.”
Hàn Triệt có chút bối rối:
“Chứng minh cái gì?”
“Chứng minh rằng anh có khả năng như vậy.” Tôi nhướng mày, tay khẽ vuốt qua yết hầu hắn đang nhấp nhô, “Hàn Triệt, tên của con em đã nghĩ sẵn rồi.”
Không ngoa chút nào, tôi tận mắt nhìn thấy mặt Hàn Triệt đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng bị nhuộm một màu đỏ rực.
Hắn nghiến răng nghiến lợi:
“Hứa Đồ Nam, là em chọc anh trước. Lát nữa không được khóc.”
Tôi không khóc.
Dối trá.
Tôi khóc đến mức cuối cùng kiệt sức, cả người dựa vào hắn, chẳng biết lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Đến khi tỉnh lại, trời đã sáng rực, toàn thân đau nhức như bị xe lu cán qua.
Giọng tôi khàn khàn:
“Hàn Triệt?”
Từ dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng động, trong đám âm thanh hỗn loạn, tôi nghe thấy giọng của Tần Tư.
14
Tôi vội vàng lật đật chạy xuống lầu.
Dưới sảnh, Tần Tư và Hàn Triệt đang đứng đối mặt nhau, không khí căng thẳng rõ rệt.
Không chút do dự, tôi bước tới, chắn trước mặt Hàn Triệt, cảnh giác nhìn Tần Tư:
“Cô đến đây làm gì?”
“Tại sao tôi không thể đến? Cô có biết rằng cô…”
Hàn Triệt vòng tay ôm lấy vai tôi, cắt ngang lời của Tần Tư:
“Sao em không mang dép? Nền nhà lạnh lắm, lại đây, đứng lên mu bàn chân anh.”
Giọng điệu của hắn đầy vẻ yêu chiều.
Tôi vô thức quay sang nhìn Hàn Triệt, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng lúc càng rõ.
Không đúng. Theo “thiết lập nhân vật”, khi Hàn Triệt một mình đối diện với Tần Tư, lý trí của hắn lẽ ra sẽ bị ảnh hưởng nặng. Nhưng hiện tại hắn lại hoàn toàn tỉnh táo, dường như chẳng hề bị tác động bởi “hào quang nữ chính” của Tần Tư.
Thấy tôi không trả lời, Hàn Triệt bế tôi lên, rồi quay sang quản gia:
“Phiền lấy đôi dép thỏ con trên lầu xuống cho cô ấy.”
Đôi dép đó là hắn đích thân chọn cho tôi.
Tần Tư tức đến nghiến răng kèn kẹt:
“Hàn Triệt, anh có nghe rõ những gì tôi vừa nói không?”
“Tôi nghe rõ rồi.” Hàn Triệt vẫn ôm tôi, nét mặt bình thản, thậm chí còn hơi thoải mái: “Nói thật, tôi chẳng thiết làm cái nhân vật nam chính này. Ai muốn thì cứ lấy mà làm.”
Tần Tư giận tím mặt:
“Anh hoàn toàn không biết mình đang từ bỏ cái gì. Tất cả những gì anh có hiện giờ đều là nhờ vào ánh hào quang nam chính, anh…”
“Cô nói xằng nói bậy!” Tôi không đợi cô ta nói xong, liền cắt ngang.
“Những gì Hàn Triệt có được hiện tại là nhờ trí tuệ và sự nỗ lực của chính anh ấy.”
“Khi anh ấy thức đêm làm việc, khi anh ấy đau dạ dày nhưng vẫn phải đi xã giao, khi anh ấy miệt mài nghiên cứu các dự án, mấy người không hề nhìn thấy. Vậy mà dám khẳng định tất cả thành quả của anh ấy đều nhờ một cái gọi là hào quang nam chính sao?”
Tôi còn định nói thêm, nhưng Hàn Triệt kéo tôi lại gần, giọng khẽ trầm xuống, mang theo ý cười không giấu được:
“Vợ ơi, bớt giận. Để anh nói.”
Hắn liếc nhìn Tần Tư:
“Cô Tần, đã thất bại nhiều lần như vậy, sao cô không thử tự nhìn lại mình?”
“Tôi không thích cô, nên cũng chẳng hứng thú làm cái nhân vật nam chính này.”
“Cô và cái hệ thống của cô, nếu biết điều thì hãy mau rời khỏi nhà tôi và vợ tôi.”
Những lời của Hàn Triệt thật sự ngông cuồng, khiến tôi không khỏi lo lắng Tần Tư và hệ thống của cô ta sẽ ra tay với hắn.
Nhưng trái với dự đoán của tôi, Tần Tư lại rời đi thật.
Cô ta quẳng lại một câu:
“Sau này anh nhất định sẽ hối hận!”
Rồi tức giận quay người bỏ đi.
Tôi sững sờ nhìn theo, mãi đến khi bóng dáng cô ta biến mất mới lên tiếng:
“Cô ta… thật sự đi rồi?”
“Chứ còn sao nữa?” Hàn Triệt cười tít mắt, ôm lấy tôi: “Cô ta thật ra đến để mắng anh. Khi em chưa xuống, cô ta đã mắng anh một trận rồi.”
“Mắng anh?” Tôi vùng vẫy định thoát khỏi vòng tay hắn: “Cô ta mắng anh gì? Cô ta dựa vào đâu mà mắng anh? Để em kéo cô ta lại mắng trả!”
Hàn Triệt siết chặt vòng tay, cúi đầu xuống bên cổ tôi, giọng điệu đầy vẻ tủi thân:
“Cô ta nói anh không còn sạch sẽ nữa.”
Tôi: …
Hàn Triệt càng nói càng như một đứa trẻ đáng thương:
“Cũng may cô ta chỉ có bốn lần cơ hội. Và giờ anh đã là người của em, hệ thống cũng chẳng làm gì được anh.”
“Em sẽ không bỏ anh sau khi đã có được anh đấy chứ? Hu hu hu…”
Thấy hắn càng nói càng nhảm nhí, thậm chí còn bắt đầu giả khóc, tôi bật cười vì tức:
“Hàn Triệt, bớt diễn đi!”
Hắn cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt sáng long lanh:
“Vợ ơi, mấy lần trước thật sự khó khăn lắm. Nhưng may quá, cuối cùng anh cũng chờ được đến lúc này.”
Tôi ngẩn người:
“Anh nhớ những lần trước rồi sao?”
Hàn Triệt gật đầu, đuôi mắt cụp xuống, giống như một chú chó lông xù đang ngoáy cái đuôi lớn phía sau:
“Tần Tư thật sự rất phiền. Thêm cái hệ thống nữa, có lúc anh cũng không khống chế được bản thân. Nhưng may thay, cuối cùng anh vẫn giữ vững được chính mình!”
“Khi cảm thấy khó chịu, anh chỉ cần nhìn em. Dù khi đó em chưa có chút phản ứng gì, nhưng anh có thể chờ.”
“Hứa Đồ Nam, đối với em, anh chẳng bao giờ thiếu kiên nhẫn.”
Hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng tôi chỉ cần nghĩ đến những lần tua lại thời gian mà hắn phải cô độc chiến đấu chống lại kịch bản ngớ ngẩn ấy, lòng tôi không khỏi chua xót.
Tôi vòng tay ôm lại Hàn Triệt:
“Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh vì đã yêu em, vì đã chờ đợi em.
Cảm ơn anh đã cho em hiểu rằng, em không phải là một nữ phụ bị gán ghép vào cốt truyện.
Em là người có thể tranh đấu vì những điều mình khao khát, là nhân vật chính của cuộc đời mình.
– Hết –