Phương Nam Rực Rỡ - Chương 3
9
Tần Tư nhanh chóng đến gõ cửa, giọng nói rụt rè:
“Hàn tổng.”
Chỉ hai từ đơn giản, tôi có thể thấy rõ biểu cảm của Hàn Triệt thay đổi.
Hắn cau mày, lộ ra vài phần đấu tranh.
Tôi đặt tay lên tay hắn.
Ánh mắt Hàn Triệt trở nên sáng rõ hơn một chút, ánh nhìn rơi vào bàn tay đan vào tay tôi, môi mím chặt:
“Quản gia, tiễn khách.”
Đợi đến khi bên ngoài yên tĩnh hoàn toàn, Hàn Triệt thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống sàn:
“Mệt chết tôi rồi. Quái quỷ thật, tại sao cứ nghe cô ta mở miệng, tôi lại muốn nói mấy lời kỳ lạ?”
Tôi im lặng mở app, lướt đến một bài viết về văn học tổng tài:
“Anh muốn nói, chẳng phải là mấy câu như thế này sao?”
Hàn Triệt rõ ràng bị đánh trúng tim đen, mặt đỏ bừng:
“Đ-đây mà là lời người bình thường nói ra được sao?”
Trước cái gật đầu của tôi, mặt Hàn Triệt đen kịt:
“Vậy, tôi đã từng nói những lời đó với cô Tần kia chưa?”
Không nỡ đả kích hắn, tôi trả lời một cách bảo thủ:
“Tạm thời thì chưa.”
Hàn Triệt thở dài nhẹ nhõm, vẻ mặt như vừa giữ được sự trong sạch.
Tôi kể lại từ đầu cốt truyện của cuốn “thế giới tổng tài” này cho Hàn Triệt, bao gồm cả việc quay ngược thời gian lần cuối.
Trên mặt Hàn Triệt hiện rõ hai chữ “vớ vẩn”.
“Ý em là, cô họ Tần đó mới là nữ chính định mệnh của tôi? Tôi sẽ yêu cô ta đến chết đi sống lại, thậm chí vì cô ta mà phá bỏ hợp đồng trị giá hàng trăm triệu?”
“Về lý thuyết thì là vậy.”
“Tôi điên rồi à?” Hàn Triệt chỉ vào mũi mình:
“Tôi khổ cực làm việc, thức đêm viết kế hoạch, phát triển dự án, hợp đồng hàng trăm triệu nói bỏ là bỏ?”
“Đó có lẽ là sức mạnh của tình yêu…”
“Vớ vẩn!” Hàn Triệt tức đến mức kêu như heo bị chọc tiết, buột miệng:
“Là em thì tôi còn chấp nhận. Nhưng là cô ta? Tôi thậm chí còn chẳng quen biết!”
Dường như nhận ra mình vừa nói gì, mặt Hàn Triệt lập tức đỏ bừng, ấm ức hừ hừ:
“Nữ chính của tôi là do tôi tự quyết định, đừng ai mong nhúng tay. Cái gọi là thiết lập tiểu thuyết, đều là rác rưởi!”
Dù đang bực bội, hắn vẫn giữ ý tứ, không nói tục.
Tôi nghiêng đầu nhìn hắn, trong lòng một câu trả lời đã sẵn sàng, khiến tim tôi đập thình thịch:
“Hàn Triệt, có phải anh… có chút thích tôi không?”
Tôi giữ lại chút tự tôn cuối cùng, cố gắng nói nhẹ như không.
Như con ốc sên vừa thò râu ra thăm dò, lúc nào cũng sẵn sàng rụt lại.
Hàn Triệt tròn mắt nhìn tôi, trông vừa tủi thân vừa ấm ức:
“Chỉ là thích một chút?”
“Hứa Đồ Nam, tôi ghét em là đồ ngốc!”
“Tôi thích em lâu như vậy rồi, em không nhận ra à?”
Ba câu nói này làm tôi đứng hình tại chỗ.
Hàn Triệt nhanh chóng mở ngăn kéo của hắn ra.
Tôi không phải lần đầu vào phòng hắn. Nhưng khi hắn mở ngăn kéo, lấy ra một quyển sổ từ chiếc két bên trong, tôi choáng váng.
Ánh mắt hắn nhìn tôi càng lúc càng kỳ lạ, mang theo chút thẹn thùng không giấu được.
Tôi theo bản năng nhìn về phía quyển sổ—
Và thật bất ngờ, thấy tên mình trên bìa.
Chữ viết của Hàn Triệt từ kiểu chữ in gọn gàng đến lối viết bay bổng, là những giai đoạn khác nhau hắn viết về tôi.
Chỉ là, trước đây tôi chưa từng biết có thứ này tồn tại.
“Đây là gì?”
Hàn Triệt cụp mi.
Biểu cảm đó giống như chú cún bị phát hiện nơi cất giấu kho báu, hối hả đào lên mấy khúc xương mà mình trân quý nhất, rồi bày tất cả ra trước mặt người khác, mang theo chút tự đắc:
“Ban đầu định để em nói trước. Nhưng giờ tình hình thay đổi, tôi đành chịu thiệt một chút.”
Tôi lật sang trang đầu tiên, thấy ngay một dòng chữ to—
“Hứa Đồ Nam, cái cây gỗ này bao giờ mới tỏ tình với tôi đây?”
Trang thứ hai:
“Hôm nay chốt được một vụ làm ăn, về đến nhà đã 3 giờ sáng.
Mệt chết đi được, người thì nồng mùi rượu. May mà Hứa Đồ Nam đã ngủ nên không ngửi thấy. Nhưng cô ấy nấu sẵn cháo cho mình trước khi ngủ. Cô ấy đúng là yêu mình nhất mà. Chỉ là không biết bao giờ mới tỏ tình. Bực.”
Trang thứ N:
“Hứa Đồ Nam đã trả xong nợ rồi. Hôm nay dẫn cô ấy đi ăn ngon. Ban đầu định tỏ tình, nhưng cuối cùng cô ấy lại bị sốt cao. Loay hoay đến nửa đêm mới xong.
Lén thổ lộ bên tai cô ấy, không biết cô ấy có nghe thấy không.”
Cuối trang này, đổi sang một cây bút khác, viết thêm một dòng chữ to, đầy tức giận:
“Cô ấy không nghe thấy! Bực chết tui rồi!”
…
Tôi không nhịn được bật cười.
10
Hắn giống như một chú chó nhỏ bất ngờ bị gọi tên, lập tức dựng thẳng tai lên, mặt đỏ bừng, chỉ tay vào tôi trách móc:
“Em… em cười cái gì! Tất cả là tại em, ngày nào cũng vẽ bánh vẽ cho tôi!”
Tôi cuối cùng cũng phản ứng lại được.
Hắn từng hỏi tôi: “Nếu em thích ai đó, em sẽ làm gì?”
Lúc đó, thực ra tôi đã rất thích hắn, nhưng không dám nói. Vì vậy, tôi bịa một lời nói dối, cố làm cho mình trông mạnh mẽ và phóng khoáng.
Tôi nói: “Nếu tôi thích ai đó, tôi nhất định sẽ tìm cơ hội thật đặc biệt để tỏ tình. Phải làm cho khung cảnh thật náo nhiệt, để người ta cảm nhận được sự chuẩn bị kỹ lưỡng của tôi.”
Nhưng sự thật là, tôi là một kẻ hèn nhát.
Hắn nói mãi, giọng càng lúc càng nhỏ đi, trong đó lại mang theo một chút căng thẳng:
“Vậy là em thích tôi đúng không, Hứa Đồ Nam?”
Đương nhiên là thích.
Bởi vì đó là hắn – Hàn Triệt.
Ba năm trước, hắn cứu tôi khỏi vũng lầy. Một Hàn Triệt lịch sự, dịu dàng, dễ giận nhưng lại rất dễ dỗ dành.
Tôi nhớ tất cả những biểu cảm sống động của hắn.
Nhớ cái cảm giác ấm áp khi hắn lén tựa đầu lên vai tôi.
Nhớ cả dáng vẻ khí thế bừng bừng khi thức trắng đêm, cuối cùng thắng được hợp đồng hợp tác.
Sự rung động của tôi đến rất vô lý, nhưng lại hết sức tự nhiên.
Tôi cúi đầu ôm cuốn nhật ký, chậm rãi từng chữ một:
“Hàn Triệt, em thích anh.”
“Không phải một chút đâu.”
“Là rất nhiều.”
“Nhiều như cách anh thích em vậy.”
Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến, một người xuất sắc như hắn, lại có thể thích tôi, thậm chí còn lo được lo mất trong mối quan hệ này.
Hắn đưa tay ôm chặt lấy tôi, giọng nói nghèn nghẹn:
“Biết vậy anh đã không do dự rồi. Nếu không dây dưa mấy năm nay, có khi con cái chúng ta giờ đã có thể chạy ra tiệm mua nước tương được rồi.”
“Em nói xem, con chúng ta sau này đặt tên là gì thì hay? Liệu nó có nên đi học ở trường song ngữ gần nhà không hay là…”
Thấy hắn càng nói càng vô lý, tôi bất đắc dĩ ngắt lời:
“Anh lo xong chuyện trước mắt đã được không?”
“Được rồi, anh sẽ sa thải ngay cô thư ký đó.”
Hắn nói là làm, nhưng tin nhắn đó mãi không thể gửi đi.
Sắc mặt hắn thay đổi, thử gửi cho nhiều người khác, kết quả vẫn vậy.
Gọi điện thoại cũng không ai bắt máy.
Cứ như thể có thứ gì đó đang ngăn cách chúng tôi với thế giới bên ngoài.
Tôi và hắn nắm chặt tay nhau.
Dù có trở thành hòn đảo bị cô lập, tôi và hắn cũng sẽ là những hòn đảo tựa vào nhau.
Tôi vừa an ủi hắn chờ đến ngày mai đi làm xem thử tình hình, vừa tiện tay lật cuốn nhật ký ra.
Bỗng nhận ra vài trang giấy có gì đó không ổn.
Một số trang dày hơn bình thường, giống như nhiều tờ giấy bị dính vào nhau.
Linh cảm mách bảo, tôi dùng dao nhỏ tách những trang giấy đó ra. Trong đó là nét chữ nguệch ngoạc của Hàn Triệt:
“Cô gái tên Tần Tư này thật kỳ lạ. Rõ ràng tôi nhớ đã sa thải cô ta, không hiểu sao nửa tháng nay cô ta vẫn làm ở đây. Hơn nữa, mọi người đều nói tôi thăng chức cho cô ta làm thư ký tổng giám đốc. Tôi cần cô ta làm thư ký để làm gì? Để thử thách huyết áp à? Không được, ngày mai nhất định phải sa thải cô ta.”
Phía sau là những dòng chữ nguệch ngoạc hơn, dường như được viết trong trạng thái cực kỳ hỗn loạn: “Quên mất”, “dự án”, “họ Thẩm”…
Duy chỉ có tên tôi là được viết nắn nót, từng nét một.
“Hứa Đồ Nam.”
Phía sau còn có một trái tim nhỏ xiêu vẹo, nét cuối cùng run rẩy như đã đến giới hạn.
Tôi nhìn sang Hàn Triệt, hắn cũng đầy vẻ hoang mang, rõ ràng không nhớ gì về những điều này.
Nhưng tôi vẫn nhớ rõ, vào khoảnh khắc cuối cùng của lần tua ngược thời gian, bên phía đối tác hợp tác thực sự có một người họ Thẩm.
Và phản ứng của người đó rất giống vai chính trong những câu chuyện bá tổng thường thấy.
Tôi đột nhiên nhớ lại dòng chữ lóe lên trên đầu Tần Tư khi tua ngược thời gian:
“Xuất hiện bất thường, còn một lần đặt lại cuối cùng, có đặt lại không?”
“Cuối cùng” là sao?
Tần Tư rốt cuộc có bao nhiêu lần đặt lại? Cô ta đã làm gì với những cơ hội đó?
Và nội dung trong nhật ký là thế nào?
Tôi nghĩ, chỉ khi gặp trực tiếp Tần Tư mới có thể tìm được câu trả lời.
11
Đêm đó, tôi và Hàn Triệt nằm chung một giường.
Hắn nói sợ tôi đi rồi hắn lại trở nên kỳ lạ, nên kéo góc áo tôi không cho tôi rời đi.
Khuôn mặt hắn núp sau chăn, chỉ lộ ra đôi mắt ướt rượt.
Tiếng tôi nuốt nước bọt có lẽ quản gia ở dưới nhà cũng nghe thấy.
Hắn tuyên bố đầy chắc chắn:
“Tôi sợ thật mà. Bây giờ tôi chỉ nhớ mỗi em. Nếu em không trông tôi cẩn thận, lỡ tôi bị cô nào họ Lâm dụ dỗ thì sao?”
Tôi: “…Thứ nhất, người ta họ Tần. Thứ hai, anh sợ thì cứ sợ, nhưng tay anh đặt đâu đấy?”
Tôi nhanh tay giữ lại bàn tay hắn đang đặt lên eo tôi, rồi vỗ mạnh một cái.
Hắn hít một hơi lạnh, giọng đầy uất ức:
“Hự, Hứa Đồ Nam, đau quá! Em sau này có bạo hành gia đình không đấy?”
Chưa kịp để tôi nói gì, hắn đã tự mình tiếp lời:
“Không sao. Đánh là thương, mắng là yêu. Vợ đánh tôi cũng là đúng mà.”
Hàn Triệt kiểu người ồn ào như thế này mà lại là nhân vật bá đạo tổng tài ư? Thế giới này đúng là có vấn đề về thiết lập.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi nghe hắn thì thầm bên tai mình, giọng thấp trầm:
“Tôi thích em đến vậy, tại sao chúng ta lại bỏ lỡ nhau lâu như thế?”
Tôi nghe ra được, hắn thực sự rất bực bội.
Tôi mơ màng nắm lấy tay hắn, áp lên má mình:
“Có lẽ là vì đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi.”
Trong tiểu thuyết, tôi chỉ là một nhân vật qua đường trong cuộc đời Hàn Triệt.
Nếu không nhận ra rằng hắn cũng thích tôi, tôi vốn định chứng kiến hai người họ thành đôi rồi lặng lẽ rời đi.
Hắn tiến lại gần, hơi thở ấm áp phả lên hàng mi tôi, rồi đôi môi mềm mại áp lên khóe môi tôi.
Giọng nói hắn kiên định, như để chứng minh điều gì:
“Hứa Đồ Nam, tôi không phải giả.”
“Tôi biết.” Tôi mệt đến mức không mở nổi mắt, chỉ giơ tay ôm lấy hắn, kéo hắn vào lòng mình. Tôi xoa đầu hắn như cách người ta xoa chó lớn, xoa thật mạnh.
Tôi từng nhút nhát lâu như vậy, không phải vì muốn tuân theo định mệnh trong sách, mà là vì tôi vốn nghĩ rằng Hàn Triệt không thích tôi.
Nhưng bây giờ, tôi ôm lấy hắn, như ôm trọn ánh trăng.
Ánh trăng tự nguyện đến bên tôi, thì chẳng ai có thể giành hắn khỏi tôi được.
Điều tôi không ngờ là Tần Tư lại là người tìm đến tôi trước.
Cô ta bưng tách cà phê, đánh giá tôi từ đầu đến chân:
“Cô cũng là người thực hiện nhiệm vụ đúng không?”
Một câu nói đã phơi bày toàn bộ sự thật của cô ta.
Tôi bắt đầu hiểu tại sao lại chọn cô ấy làm nữ chính kiểu ngốc nghếch dễ thương rồi.
Nhìn từ góc độ trí tuệ, quả là phù hợp.
Tôi chỉ nhìn cô ta nhàn nhạt:
“Cô đoán thử xem?”