Phương Nam Rực Rỡ - Chương 2
6
Thấy tôi im lặng, cô lễ tân càng thêm đắc ý:
“Những điều này, cô có thể so được sao?”
Tôi: “… Người cô nói thật là Hàn Triệt à, chứ không phải người mắc chứng mặt đơ?”
Vừa nói, chúng tôi đã đến trước cửa phòng tổng giám đốc.
Cửa mở sẵn, tôi chỉ nhìn thấy bóng dáng của Tần Tư lao thẳng về phía Hàn Triệt.
Lễ tân kích động đến mức không nén được giọng:
“Cô xem! Tôi đã nói rồi, chị Tư Tư là người duy nhất trong lòng tổng giám đốc. Ngay cả một câu nặng lời, cũng không nỡ nói với chị ấy. Họ…”
Chưa kịp nói xong, ánh mắt tôi đã chạm phải ánh mắt Hàn Triệt.
Trong tích tắc, Hàn Triệt trừng lớn mắt, như vừa tỉnh mộng, mạnh mẽ đẩy Tần Tư ra. Hắn cả người lăn mấy vòng sang một bên, vừa lăn vừa hét lớn:
“Tránh ra!”
Chát! Một tiếng động chói tai vang lên.
Không phân biệt được là tiếng Tần Tư ngã xuống sàn hay là tiếng lễ tân bị vả mặt.
Tần Tư luống cuống đứng dậy, trong tay vẫn cầm cốc cà phê:
“Hàn tổng, xin lỗi, tôi không cố ý!”
Nói rồi nước mắt cô ta lã chã rơi, nhìn mà thấy đáng thương.
Nhưng Hàn Triệt lại đưa tay về phía tôi, giọng điệu còn đáng thương hơn:
“Đồ Nam, đỡ tôi một chút.”
Chỉ vì tránh xa Tần Tư, Hàn Triệt đã phải vặn gãy cả eo. Thêm vào đó, mấy hôm trước hắn vừa bị ngã một cú đau điếng, lần này thật đúng là khổ sở.
Đợi hai người kia rời đi, tôi dìu Hàn Triệt nằm xuống.
Thắt lưng rắn chắc của hắn đã bầm tím một mảng lớn, kéo dài từ eo xuống đến mép quần, ánh kim loại của khóa thắt lưng lóe lên lạnh lẽo.
Tôi mím môi, đối diện với ánh mắt của Hàn Triệt, không hiểu sao mặt lại hơi nóng:
“Anh… anh tự bôi thuốc đi.”
Hàn Triệt dùng bàn tay to rộng giữ chặt tôi lại:
“Hic… Hứa Đồ Nam, phát chút lòng từ bi đi, được không? Tôi vừa ngã đau lắm.”
Nghe giọng thật sự rất tội nghiệp.
“Thật ra anh không tránh cũng được. Theo mạch truyện trong tiểu thuyết, cùng lắm là anh và cô ấy hôn…”
Không ngờ Hàn Triệt trợn mắt, vẻ mặt đầy sự tổn thương:
“Cô nói cái gì thế? Tôi là loại người tùy tiện như vậy sao?”
“Đàn ông mà không biết tự trọng, thì khác gì bắp cải thối không ai thèm!”
Hắn nói thao thao bất tuyệt, vẻ mặt chính khí lẫm liệt.
Tôi buột miệng:
“Vậy tại sao anh lại hôn tôi?”
7
Hỏi xong, tôi liền hối hận.
Vì Hàn Triệt đột nhiên tiến lại gần, mặt không cảm xúc, đôi mắt đen láy phản chiếu hình ảnh tôi ngơ ngác đứng sững.
Hơi thở nóng hổi, mùi hương lành lạnh phả vào chóp mũi tôi:
“Đó là bởi vì…”
Giọng nói của hắn ngày càng thấp, khoảng cách ngày càng gần. Tôi vô thức lùi lại.
Hắn bất ngờ bật cười, vẻ mặt lại trở về dáng vẻ tội nghiệp như trước. Hắn chớp chớp mắt, ngẩng mặt lên:
“Vậy cô hôn lại đi.”
Nghe giọng điệu này, cứ như tôi chiếm được món hời lớn lắm vậy.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, nhấn mạnh tay xuống chỗ bầm tím trên eo:
“Đừng làm trò nữa!”
“Á—!!!”
Tiếng hét chói tai của Hàn Triệt vang vọng khắp phòng tổng giám đốc, hình tượng tổng tài lạnh lùng vỡ tan tành.
Cả ngày hôm đó, tôi đi theo Hàn Triệt, mệt muốn chết. Làm nhân viên đúng là mệt chết đi được.
Lại còn phải đi ăn tiệc xã giao.
Dưới ánh mắt đầy mong mỏi của Hàn Triệt, tôi thở dài, chấp nhận số phận mà đi theo hắn.
Bữa tiệc với đối tác diễn ra rất thuận lợi. Trong ánh đèn, gương mặt góc cạnh của Hàn Triệt thật sự đẹp đến nao lòng.
Duy chỉ có một điều kỳ lạ: đối tác kia cứ gọi tôi là “Hàn phu nhân”, chỉnh bao nhiêu lần cũng không chịu sửa.
Ngay khi bầu không khí đang vui vẻ, cửa đột ngột bị đẩy ra.
Tần Tư với đôi mắt nai tơ vô tội ôm chồng tài liệu, xông thẳng vào.
Hàn Triệt lập tức kéo đối tác đứng chắn trước mặt mình.
Thế là Tần Tư một cú ngã sấp mặt, lao thẳng vào lòng đối tác.
Người đàn ông hai mươi mấy tuổi, ban đầu còn khó chịu, nhưng khi đối mặt với ánh mắt bối rối của Tần Tư thì thần thái bỗng thay đổi.
Tần Tư vội vàng xin lỗi:
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Nói thật, chỉ nhìn động tác trượt vào lòng người khác một cách “mượt mà” như vậy, thật khó tin đây chỉ là một sự cố tình cờ.
Nhưng đối tác vốn còn tỏ ra khôn khéo, lúc này lại như biến thành một người khác, ôm lấy Tần Tư, giọng trầm thấp:
“Cô gái, em đang đùa với lửa.”
Hàn Triệt không nhịn được, phát ra một tiếng nôn khan.
Tần Tư hoảng hốt thoát khỏi vòng tay đối phương:
“Tôi… tôi chỉ đến để đưa tài liệu. Anh đừng như thế.”
Vừa nói, cô vừa ấm ức nhìn về phía Hàn Triệt.
Hàn Triệt thẳng thắn, nghiêm nghị:
“Tổng giám đốc Trầm, xin anh tự trọng. Đây là nhân viên của công ty tôi.”
Tổng giám đốc Trầm lại tỏ ra đầy khí thế:
“Nói giá đi, tôi muốn người này.”
Hàn Triệt xoa xoa tay như ông chủ nhà máy:
“Đuổi việc vô lý thì phải bồi thường N+1. Hay anh trực tiếp chiêu mộ, để cô ấy tự nghỉ?”
Chỉ một câu, đủ biết hắn là lão tư bản già đời.
Tần Tư tức giận, cả người run lên:
“Hàn tổng, anh đang xúc phạm nhân phẩm của tôi!”
Hàn Triệt ngớ người, biểu cảm ngơ ngác:
“Cô nghĩ lại xem cô đã suýt làm hỏng bao nhiêu hợp đồng của tôi?”
“Với năng lực làm việc của cô, có người muốn chiêu mộ cô, tổ tiên cô chắc phải tích phúc đức lắm rồi!” Hắn càng nói càng ấm ức, “Cô đúng là không biết thời thế!”
Hắn hẳn là tổng tài đầu tiên dám nói nữ chính của truyện mình là “không biết thời thế”.
Trái lại, tổng giám đốc Trầm khôn ngoan hơn nhiều, mở miệng liền là câu thoại kinh điển:
“Tôi thấy cô gái này thú vị đấy. Lương tháng hai trăm ngàn, thế nào?”
Tần Tư không hổ danh là nữ chính, nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc Trầm:
“Anh nghĩ có tiền là giỏi lắm sao? Có tiền thì muốn làm gì cũng được chắc?”
Tôi buột miệng nói:
“Xin lỗi nhé, nhưng có tiền thì thật sự muốn làm gì cũng được. Tổng giám đốc Trầm, chỗ anh còn thiếu người không? Tôi thì…”
Câu chưa kịp nói xong, Hàn Triệt đã bịt miệng tôi lại.
Trước sự thực dụng của tôi, Tần Tư càng toát lên vẻ thanh cao.
Ánh mắt tổng giám đốc Trầm nhìn Tần Tư như muốn bốc cháy.
Tần Tư ấm ức nhìn về phía Hàn Triệt.
Hàn Triệt giữ nguyên vẻ mặt “đừng có mà lại gần”, nép sát vào tôi.
Quan hệ nhân vật rối rắm quá. Lúc tôi còn đang định quan sát thêm, thì đột nhiên chú ý thấy trên đầu Tần Tư xuất hiện một dòng chữ:
“Có hiện tượng bất thường, còn một lần thiết lập lại cuối cùng, có muốn thực hiện không?”
Tôi chưa kịp phản ứng, Tần Tư đã chọn “Có”.
Ngay lập tức, mọi thứ xoay chuyển chóng mặt.
Khi tôi tỉnh lại, trên tay là một chiếc giẻ lau, tôi đang cọ lan can cầu thang.
Cánh cửa bật mở.
Lại trở về ngày đầu tiên Hàn Triệt đưa Tần Tư về biệt thự.
8
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, đối diện ánh mắt lạnh lùng của Hàn Triệt.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, đôi mắt ấy như dòng sông băng tan chảy. Hắn bất ngờ nháy mắt với tôi thật nhanh.
Tôi còn chưa kịp định thần, người quản gia nghiêm nghị nhìn Tần Tư, vẻ mặt đầy hài lòng:
“Cô là người phụ nữ đầu tiên thiếu gia đưa về nhà.”
Khoan đã, câu này… chẳng phải là lời thoại của tôi sao?
Ngược lại, Tần Tư tỏ vẻ e thẹn, liếc nhìn Hàn Triệt:
“Tổng giám đốc, chẳng phải anh nói chỉ đưa tôi về thay quần áo thôi sao?”
Lúc này tôi mới để ý, không chỉ có Hàn Triệt, mà trên áo khoác của Tần Tư cũng vương vết rượu vang đỏ.
Nghĩ đến tư thế ngã vào lòng tổng giám đốc Trầm ban nãy, tôi dường như đã hình dung được chuyện gì đã xảy ra.
Hàn Triệt lạnh nhạt ra lệnh:
“Cô lên phòng tôi.”
Tần Tư hơi ngạc nhiên, môi mím lại, gương mặt toát lên vẻ tự tôn và bướng bỉnh:
“Hàn tổng, xin anh tự trọng. Tôi về đây để thay quần áo, nhưng tôi không phải loại phụ nữ vì tiền tài địa vị mà…”
Chưa nói hết câu, Hàn Triệt cau mày, đẩy cô ta sang một bên, ánh mắt dừng lại ở tôi.
Giọng của Tần Tư bỗng dưng tắt ngấm.
Tôi đứng dậy, liếc qua thấy trên đầu cô lại xuất hiện dòng chữ:
“Cảnh báo!”
Nhưng còn chưa kịp đọc rõ, dòng chữ ấy đã biến mất.
Hàn Triệt không nhìn Tần Tư thêm lần nào, chỉ búng ngón tay:
“Quản gia, đưa cô ta sang phòng khách thay đồ.”
Rất nhanh sau đó, đại sảnh chỉ còn lại tôi và Hàn Triệt.
Hắn định nói gì đó, nhưng sau cùng lại đưa tay ôm đầu, vẻ mặt đầy đau khổ:
“Hứa Đồ Nam, cô gái đó là ai? Sao tôi lại…”
Hàn Triệt từ nhỏ đã thích gọi đầy đủ tên tôi. Hắn nói cái tên này nghe rất hay.
“Ngẩng đầu đón trời xanh, không bị ai cản bước, ý chí hướng về phương Nam.”
Tên tôi được lấy từ Tiêu Dao Du của Trang Tử, mang ý nghĩa chí lớn vươn xa.
Thật ra không phải vậy. Tên tôi vốn là “Đồ Nam”.
*图男, Nam ở đây là đàn ông á. Còn “Nam” ảnh đặt lại là 南- Nam trong phương Nam nha.
Bởi cặp vợ chồng bán tôi cho nhà họ Hàn luôn ao ước có một đứa con trai.
Là Hàn Triệt đã đổi tên cho tôi.
Hắn bước xuống từ cầu thang xoắn ốc hôm đó, mặc áo sơ mi trắng, từng bước đi về phía tôi dưới ánh sáng chói lòa, đưa tay ra với một kẻ chẳng có gì trong tay như tôi.
Trong hồi ức, cậu thiếu niên đầy nhiệt huyết ngày ấy dần trưởng thành, trở thành một người đàn ông với gương mặt điển trai sắc nét.
Tôi nhớ lại ngày hôm đó, Hàn Triệt cúi xuống nhìn tôi, giọng run rẩy, như đang cầu khẩn:
“Đồ Nam, giúp tôi.”
“Đừng để tôi bị kịch bản này điều khiển.”
Tôi khẽ thở dài, siết chặt lấy bàn tay hắn:
“Vào phòng anh rồi nói.”
Ý tôi là, sảnh lớn này không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Nhưng Hàn Triệt đỏ mặt, trông vừa ngại ngùng vừa dè dặt, kéo tôi vào trong.
Hắn, một tổng tài cao 1m9, mặc vest chỉnh tề, mặt đỏ bừng. Cảnh tượng này thật sự hơi kỳ quái.
Tôi nén cười:
“Được rồi, nói xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.”
Hàn Triệt hít sâu một hơi:
“Tôi cứ có cảm giác có gì đó không ổn. Nhất là cái cô gái đó…”
Nói đến đây, Hàn Triệt càng thêm nghiến răng nghiến lợi:
“Ly rượu đỏ tôi rõ ràng đã đặt xuống, vậy mà cô ta nhất quyết cầm lên đụng vào người tôi.”
“Tôi bắt cô ta bồi thường. Cô ta liền chửi tôi, bảo tôi dựa vào vài đồng tiền bẩn mà không tôn trọng người khác.”
“Bộ vest đặt may cao cấp 320 ngàn tệ, ly rượu vang Burgundy giá 21 ngàn. Tôi chỉ bắt cô ta bồi thường 300 ngàn, vậy mà cô ta còn mắng tôi?”
“Kỳ lạ hơn nữa là, tôi lại còn đưa cô ta về nhà nói muốn thay đồ giúp cô ta?”
“Tôi thiệt hại chừng đó, còn phải móc tiền túi ra giúp cô ta thay đồ?”
Nói đến cuối, Hàn Triệt gần như gào lên:
“Dựa vào cái gì chứ? Tôi đâu phải thằng khờ!”
Tôi: “…”
Nghe ra được, Hàn Triệt thật sự rất tức giận.
Tần Tư, nữ chính của câu chuyện này, quả nhiên còn lợi hại hơn tôi tưởng, thậm chí có khả năng quay ngược thời gian.
Điều kỳ lạ hơn nữa là, so với Hàn Triệt, tôi dường như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, ký ức cũng không mất mát chút nào.
Hàn Triệt bực bội cúi đầu nhìn tôi:
“Sao em chẳng tức giận chút nào hết vậy? Không phải chúng ta đang yêu nhau sao?”
Tôi suýt nữa phun ngụm nước vừa uống, ho sặc sụa:
“Khụ khụ khụ, anh, anh có muốn nghe lại những gì mình vừa nói không?”
“Không phải?” Hàn Triệt trông còn sốc hơn cả tôi, buột miệng:
“Không đúng, tôi nhớ là mình đã viết…”
Nói xong, hắn mới nhận ra điều gì, lập tức đỏ mặt, giơ tay bịt tai tôi lại.
Giọng hắn bực bội, nghèn nghẹn:
“Giờ đầu tôi đang loạn. Em cứ coi như chưa nghe thấy gì đi.”