Phương Nam Rực Rỡ - Chương 1
1
Lúc vị tổng tài về nhà với mọi người, tôi có chút lo lắng.
Bởi vì trong toàn bộ câu chuyện, cảnh quan trọng nhất của tôi là khi lau cầu thang, phải nói với nữ chính câu thoại kinh điển—
“Cô là người phụ nữ đầu tiên ngài ấy đưa về nhà.”
Để chuẩn bị cho khoảnh khắc quan trọng này, tôi đã luyện tập rất nhiều lần.
Cam kết là khi nói câu này, tôi phải vừa ghen tị, vừa thân thiện, nhưng vẫn phải ngấm ngầm đầy độc ác.
Đúng vậy, theo kịch bản, tôi là một nữ phụ độc ác, chỉ mong có thể leo lên cành cao làm phượng hoàng.
Sau khi bị gia đình tổng tài mua lại, tôi vừa học vừa làm bảo mẫu, mơ mộng sẽ trở thành nữ chủ nhân.
Ngày đầu thức tỉnh, tôi đã bán hết đống túi xách hàng hiệu.
Làm bảo mẫu chỉ có 100 triệu một tháng, vậy mà tôi lại dám nảy sinh ý nghĩ không chính đáng với chủ nhà, thật là đáng chớt mà!
Vừa lúc tôi cảm thán vì mình thức tỉnh sớm, nghĩ rằng sẽ giữ được công việc này để kiếm tiền, thì…
Vị tổng tài bá đạo trượt chân, lăn từ tầng hai xuống.
Nhìn hắn ngã nằm ngửa như con ếch lớn, nghe tiếng nữ chính kêu lên chói tai.
Tôi vừa run rẩy vừa lau sàn kỳ cọ …
Không biết bây giờ làm CV mới có kịp không nữa …
2
Dù sao thì là tổng tài, bác sĩ gia đình nhanh chóng đến.
Anh ta thành thạo lấy chai truyền dịch ra, gật đầu với nữ chính đang hoảng loạn:
“Cậu chủ có bệnh dạ dày rất nghiêm trọng, không thiết ăn uống gì cả. Cô chính là người đầu tiên…”
Cứ bắt tôi phải nói đúng câu thoại sao?
Tôi ngắt lời anh ta: “Anh này, tổng tài chỉ là ngã dập mông thôi.”
Bác sĩ gia đình đứng đó, lúng túng không biết làm gì.
Đúng rồi. Có lẽ đến giờ chỉ có tôi là người thức tỉnh. Những người khác vẫn phải làm theo kịch bản mà thôi.
Tôi nhìn vị tổng tài đau đớn đến ngất xỉu, thở dài:
“Anh lấy cho tôi chai rượu xoa bóp đi. À, thuốc dạ dày cũng để lại cho tôi nhé.”
Dù sao cũng sẽ dùng đến.
Khi tôi tháo quần, thật ra cũng có chút do dự.
Nhưng nữ chính lại là nhân vật “thiên chân”.
Nói một cách đơn giản, là kẻ ngốc.
Tôi thậm chí nghi ngờ cô ấy sẽ nuốt chai thuốc xoa ngoài da cho tổng tài mất.
Để an toàn, tôi bịa ra lý do để đuổi nữ chính đi.
Sau khi lật người lại, tôi nhanh chóng kéo quần xuống…
Ồ wao, không ngờ lại khá đẹp.
Tôi đổ rượu xoa bóp, xoa nóng tay, vừa định áp vào, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng:
“Cô đang làm gì vậy?”
“Hàn tổng, tôi đang xoa thuốc cho anh.” Tôi liếc nhìn khuôn mặt khó chịu của hắn, rồi hiểu ý, “Vậy tôi ra ngoài gọi Tần tiểu thư vào nhé.”
Quả nhiên là tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, nhất định phải giữ mình cho nữ chính!
“Cô ấy là ai?”
Tôi nhìn hắn, hắn nhìn tôi. Chúng tôi đều thấy sự nghi ngờ rõ ràng trong ánh mắt của nhau.
“Tần Tư tiểu thư, chính là cô ấy, người ngài mang về hôm nay đó!”
Hàn Triệt nhíu mày nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Tần Tư? Cái người mà hôm đầu gặp đã đổ cà phê lên người tôi à?”
Tôi gật đầu.
Hàn Triệt nhìn tôi như thể tôi vừa nói một chuyện không thể tin nổi: “Tôi đã bảo thư ký đuổi cô ta rồi mà?”
“Cái đồ ngốc đó ngay cả máy photocopy với máy hủy giấy cũng không phân biệt được, trước khi họp, cô ta đã làm mất hợp đồng của tôi! Sao cô ta còn ở đây?”
Oi chao, cái này… Tôi càng nghe càng thấy khó chịu.
Nhưng mà tiểu thuyết về tổng tài bá đạo cũ rích mà, nữ chính ngây ngô làm chuyện như vậy cũng là chuyện thường thôi.
Hàn Triệt vừa nói vừa cố gắng ngồi dậy, nhưng lại đau đến mức rít lên, nghiến răng:
“Ây da. Hứa Đồ Nam! Cô mau kéo quần tôi lên đi!”
“Thuốc đó anh còn muốn bôi không?”
Im lặng một lúc, không biết có phải tôi nghĩ nhiều không, nhưng dường như tai Hàn Triệt hơi đỏ, hắn nghẹn một lúc rồi giọng mơ hồ từ dưới gối truyền ra: “Bôi.”
Tôi lại xoa tay: “Vậy anh chịu khó một chút.”
Máu huyết lưu thông, cái này phải dùng lực.
Hàn Triệt la lên như lợn bị chọc tiết.
3
Tần Tư đẩy cửa xông vào, nhìn thấy cảnh tượng này thì có vẻ bị sốc nặng, cơ thể run rẩy chỉ tay về phía chúng tôi:
“Cô, cô làm gì thế?”
“Cô tránh xa anh ấy ra!”
Cô ta chạy vội tới bên giường của Hàn Triệt, rất quyết đoán tát vào mặt hắn một cái: “Quả nhiên tôi không nên tin vào mấy người giàu có như các anh. Những gì anh nói yêu tôi chỉ là đùa giỡn tôi thôi!”
“Người như anh không hiểu được cái gọi là tôn trọng! Anh không xứng đáng nhận tình yêu của tôi!”
Nói xong cô ta chạy nhanh ra ngoài.
Bóng lưng nhìn rất đau khổ và bất lực.
Hàn Triệt ôm mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Cô ta có phải điên không?”
Sau khi tôi nhắc lại ba lần “Cô ta là người anh tự mang về nhà á”, Hàn Triệt vẫn lộ vẻ mặt khó hiểu như thể “Lẽ nào là tôi điên rồi sao?”, gọi điện cho từng thư ký, phó tổng công ty.
Kết luận là—
Tần Tư nhờ nỗ lực của mình đã trở thành thư ký riêng của hắn, mối quan hệ giữa họ vô cùng mập mờ, mọi người trong công ty đều thấy rõ.
Phó tổng còn bổ sung: “Hàn tổng, chính anh nói, Tần tiểu thư rất nỗ lực, anh rất thích những người nỗ lực như vậy.”
Hàn Triệt như bị sét đánh, cúp điện thoại một lúc mà vẫn chưa hết bàng hoàng: “Tôi đúng là thích người nỗ lực, nhưng sao tôi có thể thích đứa ngốc đó được chứ?”
“Hứa Đồ Nam, cô có biết cô ta đi giày bệt cũng có thể ngã không? Lần trước ăn cơm với khách, cô ta ngã rồi đứng dậy tự nói ‘Cố lên’.”
Hàn Triệt nói xong, khép chặt mắt, rõ ràng đang cố chịu đựng điều gì đó: “Tối hôm đó tôi còn mơ thấy cô ta từ dưới đất bò lên, trước mặt đối tác mà giơ tay đánh khẩu hiệu.”
“Tần Tư, mày làm được mà, chỉ là vấp ngã thôi, không sao đâu, trên đời không có gì có thể đánh bại mày, cố lên, Tần Tư mày là người giỏi nhất!”
Không thể không nói, Hàn Triệt học được cách chế nhạo người khác rất tài, nhất là khi hắn bắt chước giọng của Tần Tư nói những câu này, tôi suýt nữa ói ra một lâu đài Disney.
Tôi phải nín chịu sự ghê tởm để ngắt lời hắn: “Anh đừng nói nữa. Tôi sắp ói ra đây rồi này.”
Hàn Triệt mặt mày xanh mét hỏi lại: “Tôi thì không à?”
Sau đó hắn đấm gối giận dữ: “Vậy sao tôi lại có thể có quan hệ mập mờ với cô ta, còn mang cô ta về nhà?”
Bỗng nhiên trong đầu tôi có một ý nghĩ: “Chẳng lẽ là Hàn Triệt ngã rồi cũng “tỉnh” ra sao?”
4
Tôi kéo chăn lên đắp lại cho hắn: “Hàn tổng, anh đã bao giờ đọc mấy cuốn như Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Nàng Bỏ Trốn, Mang Thai Bỏ Trốn: Tôi Là Tiểu Kiều Thê Của Tổng Tài Tỷ Phú chưa?”
Hàn Triệt vẻ mặt mờ mịt: “Cái gì cơ?”
Xuất phát từ ý tốt, tôi gửi cho hắn hai cuốn, sau đó vỗ vai hắn:
“Anh cứ đọc thử đi, nếu sau đó anh vẫn còn tỉnh táo, chúng ta sẽ thảo luận tiếp.”
Chiều hôm sau, Hàn Triệt tìm đến tôi.
Khuôn mặt điển trai của hắn đầy vẻ suy sụp:
“Hứa Đồ Nam, hôm nay công ty có một vụ hợp tác phải đàm phán, rõ ràng là do Tần Tư đánh nhầm bản hợp đồng.”
“Kết quả là đại diện công ty đối tác vừa nói cô ta vài câu, tôi đã lập tức đuổi họ ra khỏi công ty, còn tuyên bố sẽ không hợp tác nữa…”
Nghe qua, quả thực hành vi này rất đúng chuẩn tổng tài bá đạo.
Hàn Triệt vẻ mặt ngơ ngác: “Tôi bị làm sao thế này? Rõ ràng đó là lỗi của cô ta, đừng nói là bị mắng vài câu, kể cả bị đuổi cũng đáng.
“Trong lòng tôi lúc đó không hề nghĩ như vậy, nhưng lời nói ra lại hoàn toàn không kiểm soát được!”
Tôi thở dài: “Những gì tôi sắp nói, mặc dù nghe rất hoang đường, nhưng tất cả đều là sự thật.”
…
Hàn Triệt nghe xong, dường như vẫn chưa phản ứng kịp: “Ý cô là, đây chính là một cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo, Tần Tư là nữ chính, còn cô là nữ phụ si tình theo đuổi tôi mà không được?”
Tôi gật đầu.
Hàn Triệt cười lạnh: “Nực cười! Cái nhân vật này đúng là quá vớ vẩn!”
Tôi gãi đầu. Lúc này mà hắn còn quan tâm đến nhân vật thì đúng là góc nhìn quá đặc biệt.
Hàn Triệt cúi đầu, ánh mắt sâu lắng: “Hứa Đồ Nam, chúng ta quen nhau lâu rồi. Tôi là một con người bằng xương bằng thịt, tôi không phải con rối trong tay ai cả.”
Tôi gật đầu: “Vậy bây giờ anh định làm gì?”
“Để cái tình tiết chết tiệt này đi chết đi, làm những gì tôi muốn làm.”
Hắn nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt điển trai càng ngày càng gần.
Một nụ hôn ấm áp mềm mại khẽ chạm lên môi tôi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai của Tần Tư: “Các người đang làm cái gì thế này!”
5
Tôi bịt miệng lại, Hàn Triệt đặt trán mình chạm vào trán tôi, hơi thở nặng nề hơn vài phần: “Tôi vừa mới mắng cô ta.”
Tôi chợt nhận ra, câu vừa rồi của Hàn Triệt hoàn toàn không tuân theo cốt truyện trong tiểu thuyết.
Ánh mắt của hắn bỗng sáng rực: “Đồ Nam, giúp tôi.”
“Đừng để tôi bị cốt truyện điều khiển, hãy để tôi yêu người mà tôi thực sự muốn yêu.”
Những lời hắn nói sau đó tôi không nghe rõ, nhưng tôi đã gật đầu.
Có lẽ vì tôi đã “giác ngộ” nên khi ở bên cạnh tôi, Hàn Triệt cũng chịu ảnh hưởng, không còn bị cốt truyện khống chế nữa.
Nếu tôi có thể giúp hắn, thì thật sự rất tốt.
Tôi đã làm việc dưới trướng Hàn Triệt được ba năm, ngày trước chính hắn là người cho tôi một công việc, giúp tôi thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn. Tôi thực sự rất biết ơn hắn.
Hắn có được thành tựu như ngày hôm nay, tất cả đều là do sự cố gắng không ngừng của chính hắn.
Nếu có thể, tôi không muốn nhìn thấy hắn vì cái gọi là “tình yêu đích thực” mà trở nên ngớ ngẩn.
Ngày hôm sau, tôi đến công ty của Hàn Triệt.
Tòa nhà văn phòng vô cùng hoành tráng, nhìn vào có thể thấy rõ trong những năm qua, hắn quả thực đã kiếm được không ít tiền.
Tôi vừa trầm trồ được một nửa thì bị lễ tân chặn lại.
Cô lễ tân quan sát tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt:
“Không có hẹn trước thì không được vào.”
Tôi lấy ra thẻ VIP của Hàn Triệt, ngay trước mặt cô ấy quẹt qua máy quét một lần nữa.
Cô gái trẻ mím môi, khuôn mặt đầy vẻ bực bội, nhỏ giọng nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy: “Đồ hồ ly tinh!”
Tôi nhìn bộ móng tay đính đầy đá lấp lánh của cô ta, lại liếc nhìn vẻ mặt đầy thù địch ấy, có chút bối rối:
“Công việc của cô là lễ tân, đại diện cho hình ảnh của công ty.”
“Dù chúng ta có thù oán gì đi nữa, cô cũng không nên hành xử như vậy trong giờ làm việc, thật là bất lịch sự. Với lại, tôi đâu quen cô?”
“Hứ. Tôi nghe nói về cô rồi. Tối hôm qua Tần Tư khóc rất thảm thiết. Tần Tư và tổng giám đốc của chúng tôi tình cảm sâu đậm, còn cô lại trơ trẽn chen vào, cô không biết xấu hổ sao?”
Tôi bỗng hiểu ra. Đây chắc là hội trợ lý hoặc bạn thân của nữ chính.
Không cần nói, chỉ số IQ quả thực tương đương nhau.
“Hừ.” Cô ta chống nạnh nói tiếp:
“Tần Tư đã nỗ lực hết mình, chỉ trong nửa tháng đã được thăng chức lên làm thư ký riêng của tổng giám đốc.”
“Tổng giám đốc trước đây chưa bao giờ cười, nhưng từ khi có Tần Tư, tổng giám đốc bắt đầu cười rồi.”
Tôi rơi vào trầm tư.
Chưa bao giờ cười?
Vậy cái người trước đây ở biệt thự, hết lôi tôi đi trồng hoa lại rủ tôi đi câu cá, còn cười toe toét với tôi là ai?