Phượng Hoàng Thật Và Phúc Tinh Giả - Chương 4
12.
Ta thình lình bị Ngọc Hành triệu vào cung Mai Quý phi. Mặt người truyền triệu trắng bệch. Ta nhìn là biết chuyện không hề đơn giản.
Vừa vào cung, ta đã thấy Dung phi quỳ rạp dưới đất, Hàn Mai Mai thì yếu ớt nằm trên giường.
Dung phi khàn cả giọng.
“Là Hoàng hậu sai thiếp làm.”
“Hoàng hậu muốn thiếp mang bánh hoa quế đi cho Mai Quý phi ăn. Thần thiếp không biết trong đó có thuốc phá thai!”
Thấy ta tới, Dung phi thế mà túm luôn lấy váy ta.
“Hoàng hậu nương nương cứu ta với…”
Nàng ta còn chưa dứt lời, máu đen đã trào ra từ khóe miệng, vẻ mặt đau đớn, khó tin ngã gục xuống đất. Trước khi nhắm mắt, ngón tay nàng ta chỉ chòng chọc về phía Hàn Mai Mai.
Mai Quý phi lập tức la lớn: “Hoàng hậu giết người diệt khẩu!”
Chúng phi tận sợ tới mức ùa chạy sang bên cạnh.
Chơi trò hãm hại đẳng cấp thấp này đúng không?
Xem vẻ có người tin thật rồi.
Mọi người đều hoảng sợ nhìn về phía ta, cứ như ta sẽ giết bọn họ ngay sau đó vậy.
Ngọc Hành giận dữ: “Hoàng hậu, nàng biết tội chưa?”
“Ta biết ngươi không phải kẻ não rỗng.”
Ta không nhịn được, mắng thành tiếng.
“Các ngươi biết xưa nay ta và Dung phi bất hòa. Ta làm sao sai nàng ta bán mạng vì ta, đi hãm hại Mai Quý phi cho được?”
Mai Quý phi ho mạnh một tiếng, khiến Ngọc Hành đau lòng vỗ lưng cho nàng ta.
“Việc bất hòa hay không bất hòa đâu thể lường trước nay mai? Huống hồ ta tội gì phải lấy lân nhi ra hãm hại ngươi?”
Hay cho chiêu lấy nhỏ thắng lớn. Chẳng qua ngươi cũng vừa nhắc nhở ta, ngươi quả thực không phải người làm ăn kiểu này.
Trừ khi…
Ngươi vốn dĩ đã không có thế mạnh ấy.
13.
“Nếu ngươi nói rằng ta hại ngươi bị sảy thai thì được rồi. Ngươi trả lời được câu hỏi của ta, ta sẽ tự mình nhận tội.”
Mắt Mai Quý phi sáng lên.
“Chẳng lẽ ta lại vu oan cho ngươi, ngươi hỏi đi.”
Câu này đã nằm trong dự đoán.
Ta từ từ tới gần nàng ta.
“Tới tháng này, thai nhi sớm đã thành hình. Xin hỏi xác thai đâu rồi?”
Đến Ngọc Hành cũng thắc mắc nhìn nàng ta.
Mai Quý phi không ngờ ta không vội chứng minh sự trong sạch, thế mà lại hỏi câu hỏi gian xảo vậy.
Việc vội vã chứng minh sự trong sạch mới là điều khiến ta chính thức rơi vào cạm bẫy của nàng ta.
Mai Quý phi nói lấp lửng.
“Ta… ta thấy không may mắn nên đã cho người quăng đi.”
“Được. Chết cũng không nhận đúng không. Không sao, ngươi sinh non ở tháng này, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, cho ma ma trong cung kiểm nghiệm là biết ngay.”
Ta nói xong, Mai Quý phi im lặng. Ta bèn đi đón ma ma tới kiểm nghiệm.
Nào ngờ Mai Quý phi bỗng quỳ phịch xuống đất, nước mắt cũng chảy ra.
“Hoàng thượng, do thần thiếp không tốt. Thực ra mấy tháng trước vì làm lụng vất vả nên thai nhi sớm đã rời thân. Thần thiếp sợ Hoàng thượng đau lòng, không dám để lộ ra, muốn tìm cơ hội nói cho ngài biết. Nào ngờ gặp chuyện Dung phi bị Hoàng hậu sai bảo hãm hại thần thiếp, thần thiếp nhất thời không nhịn nổi cơn tức, bị Dung phi hớp hồn, hiểu lầm Hoàng hậu. Mong Hoàng thượng tha tội.”
Quả thực không biết ăn cái lưỡi con gà rừng nói năng vớ vẩn này sẽ có vị gì.
Ta không khỏi vỗ tay.
“Một mũi tên trúng hai con chim. Chiêu trò hay lắm. Ta sợ trước đó ngươi giả vờ mang thai lừa lấy sự cưng chiều của Ngọc Hành, đến tháng thai lớn sợ không giấu được mới dùng chiêu vu oan giá họa ấy. Nếu thành công thì ta sẽ can tội hãm hại con vua. Nếu thua thì vờ đáng thương, chơi trò hiểu lầm, cùng lắm chỉ bị trách cứ một trận. Dù thành công hay thất bại, ngươi đều thoát tội giả mang thai khi quân. Còn Dung phi kia chính là con dao giết người bị ngươi xoay mòng mòng chứ gì!”
Mai Quý phi nằm rạp dưới chân Ngọc Hành.
“Hoàng thượng, Hoàng hậu đổ oan cho thần thiếp. Thần thiếp không đủ năng lực chứng minh sự trong sạch của mình. Chi bằng thần thiếp lấy cái chết làm cho rõ ràng.”
Cúi đầu khom minh, giả vờ giả vịt. Thế mà Ngọc Hành lại ưa kiểu này.
Hắn đỡ Mai Quý phi dậy.
“Quý phi mất đi đứa bé đã đủ đau thương, chớ tự trách bản thân.”
Từ khoảnh khắc này, ta đã thất vọng hoàn toàn.
Ta thua chính ở việc không có thần lực, chỉ còn thân xác của một Hoàng hậu bình thường.
Ta ép nhỏ giọng, nói với Mai Quý phi: “Hàn Mai Mai, sau này gặp ngươi lần nào, bà đây sẽ đánh ngươi lần đấy.”
Ta quay lưng bước ra khỏi cửa lớn, trong một thoáng nhìn, ta thấy Mai Quý phi đang cười với ta.
Nụ cười hiểm độc đến khiếp người.
Cười cái chân bà nội ngươi.
Ta chọn ra mấy ma ma già có kinh nghiệm chuyên môn dạy dỗ cung nữ, suốt đêm đi đến cung điện của Mai Quý phi.
Cung nữ nàng ta ngăn cản trước cửa, bị ma ma dẫn đầu xô ngã xuống đất.
Lúc mở cửa phòng Mai Quý phi, nàng ta còn đang thỏa thích tắm gội trong thùng tắm rải cánh hoa hồng. Khắp căn phòng sương khói lượn lờ.
Và hiển nhiên, nàng ta cũng không ngờ ta sẽ giết ngược về, sợ tới mức rúc thẳng vào thùng.
“Ngươi đột nhập cung ta làm gì? Ta muốn nói cho Hoàng thượng.”
Ta lạnh lùng “Hừ” một tiếng.
“Ngươi còn dám nhắc Hoàng thượng? Người đâu, nàng ta thở ra tiếng nào thì đánh nàng ta lần đấy.”
Mấy ma ma nhanh chóng bao vây xung quanh, tạo thành một vòng tròn, quây Mai Quý phi giữa thùng.
Ma ma đi đầu cấu mạnh vào phần lưng mơn mởn của nàng ta, khiến Mai Quý phi đau đến la lớn.
“Nghe thấy chưa? Ra tiếng, tiếp tục!
Một lúc sau, khuôn mặt kiều diễm của Mai Quý phi bị đau đến biến dạng.
Những ma ma này cực kỳ am hiểu cách véo người đau nhất mà không để lại dấu vết gì.
Mai Quý phi mắng to: “Ngươi dám động đến ta, ta muốn gọi Hoàng thượng xử lý ngươi.”
Ta khoanh tay.
“Lại kêu, cùng lên đi.”
Qua mấy lượt, Mai Quý phi bị đau đớn dạy dỗ, đau đến toát mồ hôi nhưng buộc phải nghiến răng chịu đựng, bằng không thứ chào đón nàng ta chính là chiêu trò của mấy ma ma này.
Ta hài lòng nhìn mặt trăng.
“Tốt lắm, biết cách câm miệng rồi. Nếu vẫn chưa học được cách câm miệng ở chỗ Hoàng thượng thì tối nào ta cũng đến dạy ngươi.”
Nói xong, ta dẫn theo các ma ma, mãn nguyện ra khỏi cung điện.
13.
Sau vụ việc này, Mai Quý phi ngoan ngoãn hơn nhiều.
Tuy nhiên nàng ta lại bắt đầu mày mò một số món đồ chơi nhỏ, thế mà tham vọng từ từ chèn ép ta.
Đầu tiên, nàng ta sử dụng mỡ heo và phân tro tạo ra một thứ gọi là xà phòng, giặt đồ bẩn và dính dầu rất hiệu quả, lập tức khiến người trong cung điên cuồng tranh giành.
Mai Quý phi lại càng tìm lối tắt, hét giá cao, bán ra biên giới.
Những người đó thấy thứ đồ chơi lạ còn có hiệu quả tốt như vậy thì thi nhau đặt hàng.
Xà phòng trở thành sản phẩm được chuẩn bị cho cung đình quý tộc.
Nàng ta tiếp tục thiết kế váy ngắn, cổ vũ phái nữ triển lãm mị lực cá nhân.
Mặc dù người trong cung không thử nhưng nó lại chiếm được sự mê đắm các nữ tử người Hồ. Đơn đặt thiết kế váy áo đã chất đống.
Điều đặc biệt nhất chính là nàng ta đã cho người mài thủy tinh thành những miếng mỏng, gắn vào khung rồi đeo lên mắt, vậy mà khôi phục được thị lực mờ ảo một cách thần kỳ.
Người trong cung đều gọi nàng ta là Thần nhân. Mọi người càng thêm tin tưởng nàng ta là sứ giả Thần nữ cử tới.
Tiền lãi bán buôn khoáng sản bị gián đoạn nhưng nhờ vào mấy thứ đồ chơi nhỏ nàng ta phát minh ra, chỗ thiếu hụt ấy một lần nữa được lấp đầy.
Ngọc Hành tổ chức một bữa tiệc lớn, chúc mừng quốc khố đầy ắp trở lại.
Trong bữa tiệc, cả Ngọc Hành lẫn Mai Quý phi đều cười ngoác miệng tới tận mang tai, nhận về những lời nịnh hót của quần thần.
Biết ngay mà, biết ngay các người thích đống đồ chơi nhỏ này mà. Lúc trước, khi thiết kế trận pháp hiến tế, ta đã viết lên những món đồ chơi này đó.
Ta còn tưởng các ngươi thích mấy mỏ vàng mỏ bạc, ngô và khoai tây to hơn cái chậu cơ!
“Hoàng hậu! Hoàng hậu?”
Ta sực tỉnh, phát hiện Ngọc Hành đang gọi mình.
“Hửm?!”
Mai Quý phi cười mỉa một tiếng.
“Hoàng hậu lớn tuổi rồi, thoáng thấy dáng vẻ ngơ ngẩn, ối, ta nói đùa thôi, chắc Hoàng hậu không cho là thật đâu nhỉ.”
Ha ha.
“Thế chưa chắc đã là thật. Trước đây, vào lần đầu tiên gặp ngươi, ta cũng thấy ngươi giống đứa ngốc, ối, ta cũng nói đùa thôi, chắc ngươi không cho là thật đâu nhỉ.”
Mai Quý phi bị ta chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tất nhiên là không.”
Ngọc Hành cũng phát hiện bầu không khí đối chọi gay gắt giữa chúng ta, định hòa giải nhưng lại chọc ta giận thêm.
“Có Mai Quý phi giải quyết khó khăn cho quốc gia, Hoàng hậu cũng có thể khuây khỏa rồi.”
“Đúng vậy, sau này Hoàng hậu cứ ở yên tại hậu cung tu thân dưỡng tính. Chuyện lớn khác để ta xử lý là được rồi.” Mai Quý phi nói bóng gió.
Ta không hề chiều ý nàng ta.
“Ý của ngươi là ngươi muốn thay thế ta?”
Mai Quý phi vội vàng cười to che giấu sự xấu hổ: “Hoàng hậu hiểu lầm rồi.”
Ta học theo ngữ điệu của nàng ta, rung đùi đắc chí:
“Hoàng hậu hiểu lầm rồi ~” Ngữ điệu vô cùng đểu cáng.
Mặt Mai Quý phi đanh lại.
Bà đây là Phượng hoàng ngàn năm, sao có thể bị thứ yêu tinh nhỏ nhà ngươi vờn?
“Đừng cả ngày học đòi trò quái gở, cứ như mình ngươi mới hiểu đây là lời bóng gió, còn những người khác đều bị đần không bằng. Ai ai trong hậu cung này cũng là nhân tài, nói chuyện lại êm tai, đâu ai không thể bóc tách ra tám trăm nghĩa trong một câu của ngươi?”
Tất cả các phi tần đều xấu hổ che mặt uống rượu.
Có lẽ họ đã bóc tách ra tám trăm nghĩa từ lời của ta thật rồi.
“Được rồi, được rồi.” Ngọc Hành tiếp tục làm người hòa giải.
“Mai Quý phi, nếu nàng đã lập được công lớn thì muốn thưởng gì trẫm cũng chiều nàng.”
Mai Quý phi nhìn thoáng qua ta rồi hành lễ với Ngọc Hành.
“Thần thiếp muốn được cấp quyền ra vào cung đình tự do.”
“Ồ?” Ngọc Hành khó hiểu.
“Thần thiếp muốn xây dựng trường học, bày mưu tính kế cho việc mua bán làm ăn của dân gian, hướng dẫn nhà nông canh tác.”
“Thiện! Việc thiện lớn lao!” Ngọc Hành gật đầu liên tục.
“Mai Quý phi lòng có bá tánh, tim có thiên hạ, đến ban thưởng cũng muốn chuyện tốt có lợi cho quốc gia và dân chúng, rất có phong phạm của một Hoàng hậu! Trẫm duyệt!”
Mọi người đồng loạt nâng chén khen ngợi Mai Quý phi có tấm lòng nhân từ lương thiện.
Chết tiệt, lại bị nàng ta lòe rồi.
So với ta trước kia hễ được ban thưởng là đòi đồ ăn đồ uống, quả thực ta không đáng một đồng.
Nhưng ta đã ban cho quốc gia này cuộc sống ổn định và tiền tài vô hạn, yêu cầu được ăn uống chút thôi đã sao?
Đám người vây quanh miếu Thần nữ của ta hết hát rồi nhảy khẩn cầu những thứ này chẳng phải các ngươi sao?
“Bày mưu tính kế, hướng dẫn nhà nông canh tác, còn chưa biết rốt cuộc ai bày mưu ai tính kế, ai xới đất của ai đâu.”
Thấy ta dội nước lạnh tiếp, Ngọc Hành nhắm thẳng ánh mắt uy hiếp về phía ta.
Ta căm giận rời khỏi buổi tiệc, nhưng trong âm thầm thì không hề rảnh rỗi.