Phượng Hoàng Thật Và Phúc Tinh Giả - Chương 3
08.
Mai Quý phi bị chuỗi hành động này của ta làm cho ngu người.
Kết quả, Hoàng thượng vừa vào đã vòng qua ta, đi thẳng tới đỡ Mai Quý phi.
“Nàng đang mang thai, sao lại để cảm xúc kích động như thế?”
Mai Quý phi khóc nức nở, thấy mà thương.
“Hoàng hậu nương nương trách thần thiếp mang thai trước nàng, thế mà lại nổi cáu đánh thần thiếp. Đứa bé này chính là sự chúc phúc của Thần nữ. Chỉ cần sinh lân nhi ra là có thể bảo vệ Hoàng thượng đời đời kiếp kiếp. Thần thiếp chỉ mong Hoàng hậu nương nương chớ giận cá chém thớt lên con thiếp.”
Nói xong thì lao vào vòng ôm của Ngọc Hành.
Xem biểu cảm kia của Ngọc Hành sắp đau lòng chết đi được rồi.
“Hoàng hậu, nàng là Hoàng hậu cao quý của một quốc gia, sao lòng dạ hẹp hòi như mũi châm vậy? Bản thân không sinh được lại giận cá chém thớt lên người khác.”
Đúng là trò cười lớn lao mà. Ta không sinh được?
Đó là bởi ngươi là người phàm tầm thường, không xứng có con nối dõi với Phượng hoàng. Giờ lại đi trách ngược ta.
“Lòng dạ ta hẹp hòi? Ngọc Hành, chúng ta là thanh mai trúc mã, tình nghĩa vài chục năm, chẳng lẽ không sánh bằng một thân phận rỗng tuếch của nàng ta?”
Ngọc Hành phất tay cắt ngang lời ta.
“Vài chục năm qua đi, tất nhiên ta hiểu tính nết nàng. Tính tình ngang ngạnh, không chịu nhận thua. Nàng thực sự nên sửa đổi. So với Mai Quý phi hiền lương thục đức, nàng có quá nhiều điểm thiếu sót.”
“Được, vậy ta hỏi ngược lại. Vị Quý phi này có chỗ nào hơn người?”
Mai Quý phi khẽ gật đầu, hành lễ với Ngọc Hành.
“Hoàng thượng, thần thiếp vừa hay muốn báo với ngài. Thần thiếp đã tận dụng đá tiêu để chế tạo thuốc nổ, uy lực mười phần mười, có thể dùng để khai thác các khu mỏ.”
Ta cười.
“Mỏ biến mất hết rồi thì khai thác cái gì!”
Mai Quý phi nói tiếp: “Dĩ nhiên, điểm mạnh nhất của thuốc nổ chính là để làm thành vũ khí, lực sát thương rất mạnh. Thần thiếp hiểu sơ về quá trình chế tạo vũ khí. Đến lúc đó, chúng ta có thể mang chỗ vũ khí này đi mở rộng lãnh thổ, nhất thống thiên hạ.”
Ta cứ tưởng Ngọc Hành sẽ khịt mũi coi thường ngôn luận vớ vẩn này, nào ngờ hắn lại vừa phụ họa, vừa chèn ép ta: “Nàng xem, Mai Quý phi cả ngày lo cho giang sơn, bày mưu tính kế giúp trẫm. Nàng nhìn lại mình xem, cả ngày quậy phá rùm beng chỉ vì chút chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này, đúng là lòng dạ quá nhỏ nhen mà…”
Ta không khỏi tức giận mắng: “Mở rộng lãnh thổ? Ta thấy ngài điên rồi đấy. Trong khế ước, Thần nữ không thích giết chóc, phù hộ các người bình an, đồng thời cũng không cho phép các người xâm lược quốc gia khác. Các người quẳng hết ra sau đầu rồi?”
Mai Quý phi tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Ta nhận lệnh từ Thần nữ. Một quốc gia cỏn con có là gì. Dưới bầu trời này, đâu đâu cũng là đất của Thiên tử, ấy mới là sự bình an đích thực. Huống hồ Hoàng đế Bệ hạ của chúng ta sao có thể chịu thiệt thu mình trong góc nhỏ thế này?”
Theo lời nói, ngọn lửa tham lam trong mắt Ngọc Hành sớm đã bùng cháy.
Mai Quý phi thừa thắng xông lên: “Hoàng thượng, thần thiếp đề nghị cử Đại tướng quân giỏi nhất nước ta mang theo vũ khí đi giết cho kẻ địch không kịp phản ứng. Đến lúc đó ắt dễ như trở bàn tay.”
Nét mặt của Ngọc Hành chuyển từ mừng rỡ sang lưỡng lự.
Mai Quý phi hơi oán trách.
“Chuyện này có gì mà phải do dự. Chẳng lẽ ngài hài lòng với hiện tại, làm một con rối Hoàng đế ư?”
Ngọc Hành hơi ấp úng.
“Tướng quân giỏi nhất nước ta… là Hoàng hậu.”
Mai Quý phi trợn tròn mắt.
09.
Năm xưa, khi kẻ địch lợi dụng thời gian diễn ra điển lễ hiến tế, mấy nước bắt tay nhau giết vào thành.
Ta khoác lên mình bộ khôi giám, lấy một địch trăm, dẫn dắt các tướng sĩ kiên cường mở ra một đường máu, bảo vệ sự bình an cho toàn bộ quốc gia.
Chính vì từng tự tay giết địch nên ta mới biết rằng chiến tranh làm khổ muôn dân trăm họ.
“Nàng ta trông yếu ớt như thế, sao có thể là Đại tướng quân.”
“Bằng không ngài cảm thấy chỉ dựa vào bao cỏ như cha ta, cùng tình cảm thanh mai trúc mã rẻ rúng này là Tiên hoàng sẽ cho ta làm Hoàng hậu sao?”
“Hoàng hậu…” Lời Ngọc Hành có đôi phần dò xét.
Ta nói luôn, không cho bất cứ cơ hội nào.
“Một thời gian nữa tới đại điển hiến tế rồi. Không ai được phép động đao động thương dưới mi mắt ta.”
Mai Quý phi lập tức đổi lời.
“Nếu Hoàng hậu không muốn đưa quân ra chiến trường thì không cần cố. Người cha giỏi mới dạy ra được nữ nhi tài. Vậy hãy để Thừa tướng và mấy ca ca của Hoàng hậu đi đi.”
Ta nhìn gương mặt phúc hậu vô hại kia, chỉ thấy cõi lòng lạnh giá.
Lòng dạ nàng ta quá ác độc.
Một khi bước ra biên giới. Dù sở hữu vũ khí mạnh tới cỡ nào thì cũng không thể tránh khỏi tử thương.
Để giành được chức Hoàng hậu của ta, tiện nhân này muốn cho cả nhà ta bị giết, từ đó chặt đứt đường lui của ta.
Thấy hai bên không ai chịu nhượng bộ, Ngọc Hành đành phải tạm thời thả xuống nấc thang.
“Được rồi, ngày mai sẽ triệu các đại thần vào bàn bạc về việc này. Hôm nay trẫm mệt mỏi rồi, Hoàng hậu cũng về cung trước đi thôi.”
Ta ra khỏi tẩm cung luôn không ngoảnh mặt lại. Lòng tham của con người có thể đến mức này. Bình an sung túc như thế vẫn chưa thấy đủ, cứ khăng khăng đạp lên điều cấm kỵ của ta gây sự.
Quả nhiên phàm phu tục tử chính là phàm phu tục tử, vậy thì đừng trách ta bất nhân bất nghĩa.
10.
Ta thức trắng cả đêm, xem sao đoán mệnh.
Mới tờ mờ sáng đã bị Ngọc Hành triệu vào triều đình. Khỏi cần nghĩ cũng biết hắn lại bị Mai Quý phi cảm đêm thổi gió bên gối, vẫn không muốn từ bỏ việc mở rộng lãnh thổ.
Trong triều đình, Mai Quý phi cũng ngồi ngay ngắn một bên.
Ngọc Hành vừa đề xuất ý tưởng, các đại thần đồng loạt khiếp vía quỳ xuống.
“Tuyệt đối không được đâu Hoàng thượng, theo khế ước với Thần nữ có yêu cầu chúng ta không được chủ động giết chóc.”
Mai Quý phi lại chắp tay trước ngực, giả vờ giả vịt.
“Ta nhận ý chỉ của Thần nữ. Để mở rộng lãnh thổ, cho các ngươi cuộc sống càng sung túc hơn, quyết định thu hồi khế ước, khai khẩn đất đai, thống nhất Cửu Châu.”
Điều này khiến họ khó xử, đồng loạt nhìn nhau, không dám bày tỏ thái độ.
“Các khanh cũng thấy trẫm chỉ xứng làm Hoàng đế tại vùng đất nhỏ bé này sao?” Ngọc Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm họ.
“Không dám, không dám ạ.”
“Thần tuân chỉ…”
Khi hắn nói ra lời này, việc có khế ước hay không đã không còn quan trọng nữa. Hắn ấp ủ tham vọng từ lâu rồi, sớm đã không còn phù hợp làm chức Hoàng đế này.
Một nửa số đại thần đều ngỏ ý ủng hộ.
Những người này ngốc nghếch vào chung phe, dẫn tới việc ta lập tức rơi xuống thế yếu.
Mai Quý phi nói với giọng mỉa mai.
“Hoàng hậu thấy chưa? Đây là lòng dân, là ý chỉ của Thần nữ. Ngươi hãy nhận mệnh đi. Ngươi sớm đã không còn là chủ nhân hô mưa gọi gió trước kia. Ngươi xem, còn ai nói đỡ cho ngươi không? Rời xa vầng sáng bảo vệ của Hoàng thượng.”
Những kẻ gió chiều nào theo chiều ấy cũng bắt đầu bàn tán rôm rả, thậm chí lé mắt quan sát ta.
Ngọc Hành vừa dứt lời, đang chuẩn bị đọc ý chỉ thì Lý Đại tướng quân đứng ra, thi lễ với Ngọc Hành.
“Hoàng thượng, lão là mãng phu tầm thường, không hiểu thế nào là Thần nữ. Lão chỉ đi theo Đại tướng quân của chúng ta. Đại tướng quân nói không đánh thì có bị đánh tơi bời, thần cũng không đánh.”
Mai Quý phi tức tối muốn mắng mỏ. Các ca ca của ta vậy mà cũng lần lượt đứng ra phụ họa.
Có các ca ca dẫn đầu, rất nhiều tướng quân theo ta giết địch lúc trước cũng đồng loạt phụ họa:
“Chúng thần thề đi theo Hoàng hậu nương nương!”
“Chúng thần thề đi theo Hoàng hậu nương nương!”
Lời đồng thanh vang vọng trong đại điện, mãi lâu sau vẫn chưa tan.
Cuối cùng, Mai Quý phi không dám thở ra thêm câu nào nữa.
Trận đảo khách thành chủ này khiến Ngọc Hành tức đến run mặt, song lại không dám nói gì.
“Trẫm đã thấy được sự trung thành của các tướng sĩ, vậy tạm thời bỏ qua vấn đề này.” Nói xong, hắn phất tay áo, vội vàng rời khỏi triều đình.
Tuy nhiên, ta biết Hàn Mai Mai sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng.
11.
Quả nhiên, tai mắt trong cung Ngọc Hành báo tin.
“Hoàng hậu nương nương, như người dự đoán, quả thực Mai Quý phi đã thổi gió bên gối.
Ta đang cắt tỉa cành hoa.
“Nàng ta nói gì?”
Tai mắt nhại theo ngữ điệu của Hàn Mai Mai.
“Hoàng thượng, thần thiếp cảm giác loáng thoáng có điều không hợp lý. Dường như giang sơn này không phải giang sơn của Hoàng thượng. Ngài là Thiên tử, các đại thần và tướng quân nên nghe ngài mới đúng. Kết quả lại thành Hoàng hậu nói sao thì là vậy. Ngài chỉ có quyền lực trên danh nghĩa.”
“Nói xong câu này thì Hoàng thượng cho toàn bộ lui ra. Thuộc hạ không rõ đoạn sau.”
Ta phất tay ra hiệu cho y lui ra, cầm kéo cắt đứt cành hoa.
Ngọc Hành, ngươi biết trễ quá rồi. Sở dĩ ngươi có thể làm chức Hoàng đế này chẳng phải nhờ Phượng hoàng Thần nữ ta đây phù hộ hay sao?
Thật là nực cười, muốn đối phó với ta ư? Mơ đi!
Mặc dù ta không biết hai người họ muốn gây chuyện xấu gì nhưng ta biết rõ mình nhất định phải đề phòng Mai Quý phi này.
Vì thế, mấy tháng liền sau đó, ta chưa từng bước chân vào cung điện của nàng ta.
Phi tần các cung đều đi thăm nịnh bợ Mai Quý phi, trái lại cho ta khoảng thời gian nhàn tản tự do.
Dù sao ngày hiến tế cũng sắp tới rồi. Chỉ cần nhận được hiến tế, ta sẽ lấy lại được thần lực Phượng hoàng, đến lúc đó mọi sự đều sẽ theo ý ta.
Nhưng sự thật mãi mãi không đơn giản như vậy. Sợ điều gì là điều đó ắt tới.