Phượng Hoàng Thật Và Phúc Tinh Giả - Chương 2
05.
Đại điển sắc phong chưa cử hành được nửa chừng, đại điện đã trở nên rối loạn.
“Báo! Phát hiện chỉ có một tầng mỏng bên ngoài ở mỏ vàng mới đào, hoàn toàn không đào ra được!”
“Báo! Mỏ vàng ở núi Tây đã cạn, không thể đào được thêm quặng nữa!”
“Báo! Mỏ bạc phía Bắc cũng biến mất!”
“Báo! Khoáng sản khắp cả nước đã biến mất sạch sẽ!”
Ta vừa đi vừa cắn hạt dưa, xem nhóm người này diễn xuất ra sao.
Các đại thần rất tin tưởng việc Hàn Mai Mai là Thánh nữ bắt đầu sinh nghi.
“Nương nương, không phải người là sứ giả của Thần nữ sao? Vì sao sau khi người được sắc phong làm phi, quốc gia trái lại lại gặp vận rủi vậy?”
“Nếu là Thánh nữ thì phải mang đến vinh quang tối cao mới đúng. Sao chỉ trong một đêm, chúng ta đã đi xuống dốc núi rồi.”
“Hay… nàng ta vốn không phải là Thánh nữ?!”
Hàn Mai Mai bị chỉ tay tố cáo như vậy thì sợ đến run lên, ấp úng cả buổi không nói nên lời.
Ngọc Hành giữ chặt nàng ta.
“Mai Mai, nàng nói trẫm nghe chuyện gì đang xảy ra đây? Nàng tuyệt đối không lừa trẫm, đúng không?”
Hàn Mai Mai bị hắn lắc đến váng người. Chúng thần phía dưới cũng bắt đầu thi nhau chỉ trích.
Dưới khung cảnh rối ren, Hàn Mai Mai thế mà lại ngửa đầu ra sau, trở nên run rẩy, miệng thì lẩm bẩm.
Chỉ mình ta thấy nàng ta hé mắt nhìn quanh xem phản ứng của mọi người.
Mọi người bị dọa khiếp vía rồi, nàng ta mới ngồi thẳng dậy, miệng hô to.
“Ý chỉ của Thần nữ, Hoàng hậu cười nhạo bổn cung. Để trừng phạt tội bất kính, ta thu hồi hết khoáng sản để cảnh cáo răn đe.”
Nàng ta vậy mà đóng giả làm thần nữ.
Vừa dứt lời, đến chó trong cung cũng quay đầu nhìn ta.
Hửm??? Còn có trò này nữa sao?
Ta cắn hạt dưa mà cũng bị đổ vạ thành người xấu?
“Hoàng thượng, nàng ta nói thế mà ngài cũng tin ư? Sao ngươi không nói ta là Thần nữ, ngươi sỉ nhục ta nên ta mới thu hồi khoáng sản đi?”
Ta hòng cứu vãn gì đó.
Lại đổi lấy tiếng cười nhạo của Hàn Mai Mai.
“Ngươi là Thần nữ? Ha ha ha, không xem xem mình là cái dòng thứ gì đi.”
Ngọc Hành nhíu mày.
Ta hơi thất vọng.
“Không phải đâu Ngọc Hành. Chuyện vớ vẩn như vậy mà ngài cũng tin ư? Đầu óc đám các người sao mà ngu xuẩn quá vậy.”
Cha ta đã nổi giận.
“Ngươi không được nói hươu nói vượn, sỉ nhục uy danh của Thần nữ tiếp nữa.”
“Nói hươu nói vượn cái khỉ mốc! Sao cha cũng càng già càng ngu thế? Ngày ngày Thần nữ Thần nữ, chẳng biết rốt cuộc đã bái loại Thần nào.”
Dung phi nhấc khăn lụa che mặt.
“Ây da, Hoàng hậu nương nương, chẳng lẽ người điên rồi? Còn dám tiếp tục chửi bới Thần nữ đại nhân.”
“Thần nữ cái con khỉ! Ngươi đang đóng giả con sói đuôi to gì đấy? Không quỳ sụp trước ta, gọi ta là tỷ muội tốt nữa à?”
Dung phi “Khụ” một tiếng, che giấu sự xấu hổ.
Ta thèm vào quan tâm. Chẳng lẽ làm Hoàng hậu mà còn phải nhận lấy cơn giận của những người này. Ta dỗi hết một lượt từng người luôn.
Vẻ mặt Ngọc Hành chợt sa sầm.
“Không biết hối cải! Bắt đầu từ ngày hôm nay, Hoàng hậu bị cấm túc tại tẩm cung, diện bích tư quá, không được triệu thì không thể ra ngoài.”
Ta bị mấy cung nữ bao vây, suýt nữa khiêng ra khỏi cung điện.
Mẹ kiếp, nếu không vì pháp lực mất hét thì ít nhất ta cũng phải cằn nhằn chết đám ngu si này.
Cứ vậy, ta bị giam lỏng trong cung. Hoàng đế còn cử đại thần đến miếu Thần nữ sám hối, cầu xin Thần nữ tha thứ.
Thật là nực cười. Giam lỏng Thần nữ chính quy, lại cử người đi cầu xin ta tha thứ. Đúng là giả tạo mà.
06.
Phải công nhận rằng nữ tử trẻ tuổi này cũng có đôi phần thông minh thật. Người thường gặp tình huống bị đám đông gây sức ép như vậy thì chắc chắn sớm đã sợ đến tè ra quần rồi.
Nàng ta chẳng những không hoảng hốt mà còn tấn công ngược lại ta.
Với chuyện này, chỉ muôn thú biết ta bị oan. Chó mèo những phi tần đó nuôi đã chui vào cung ta suốt đêm.
Thăm hỏi một hồi, chúng lập tức xuất phát tới cung điện của Mai Quý phi.
Hôm sau, ta nghe nha hoàn bên người miêu tả sinh động như thật:
“Nương nương không biết đâu. Tối qua thú cưng các phi tần nuôi trong cung như bị thế lực nào đó điều khiển, xếp thành hàng đi tới cung Mai Quý phi, cào cắn Mai Quý phi máu me đầm đìa. Ôi chao ~ hiện trường thảm thiết không nỡ nhìn. Mọi người thấy chuyện này quái lạ quá nên không dám tới giúp.”
“Sau đó thì sao?”
“Hoàng thượng gọi Thái y tới chữa thương. Nhưng hễ ai vào cung điện của Mai Quý phi cũng bị chim chóc trên cây đuổi theo mổ, người ngợm đầy phân.”
Xem ra đàn động vật nhỏ này đáng tin cậy hơn các đại thần nhiều.
Đang nói, cung nữ canh gác bên ngoài chợt hô to: “Tin tốt! Tin tốt!”
Nàng ấy thở hồng hộc chạy vào: “Tin tốt thưa Hoàng hậu nương nương! Trời giáng điềm lành! Ngoài cung của người có rất nhiều chim chóc tụ tập. Tư Thiên Giám nói đây là bách điểu triều phượng, điềm lành lớn xuất hiện. Các đại thần đồng loạt gây áp lực, muốn Hoàng thượng nghênh đón người ra khỏi cung.”
Nói xong vội kéo ta đi trang điểm tử tế một phen. Không thể để Mai Quý phi coi thường.
Cung nữ nói không sai. Chưa tới nửa canh giờ sau. Hoàng thượng đã bôn ba mệt mỏi tới tẩm cung.
Thấy ta ngồi ngay ngắn trong điện, hắn vươn tay muốn đỡ ta, lại bị ta tránh đi.
“Ngài lo cưng chiều Mai Quý phi của ngài đi, cần gì phải giả vờ ngoài mặt để qua mặt đại thần.”
Ngọc Hành thở dài, dỗ dành ta với thái độ nhún nhường.
“Hoàng hậu hiểu thế khó xử của trẫm, đừng so đo với trẫm nữa, đợi trẫm đón nàng tới cung dùng bữa được không? Có gà nướng nàng thích nhất.”
Nể mặt gà nướng, ta đứng dậy. Ăn xong rồi tính sổ.
Nhưng đôi chân chưa bước ra khỏi cửa cung, thái giám đã thở hồng hộc chạy tới, quỳ dưới chân Ngọc Hành.
“Hoàng thượng, tin cực tốt, Mai Quý phi có hỉ rồi.”
Ta quay mặt sang nhìn Ngọc Hành. Hắn vui mừng đến nỗi lông mày sắp nhướng tới tận trời.
Không nói thêm nửa lời, hắn lập tức vui mừng khôn xiết chạy về phía cung điện Quý phi, quên sạch hứa hẹn lúc vừa rồi.
Có hỉ, thú vị thật, cho thấy hai người kia đã ở bên nhau từ lúc hắn cải trang vi hành.
Quả nhiên người phàm không đáng tin, huống hồ là một đế vương vô tình.
Ta thực sự muốn xem xem con gà rừng này đẻ ra được cái giống gì.
07.
Sáng sớm hôm sau, ta cho triệu ngự y, ngồi kiệu đến cung điện Mai Quý phi.
Còn Mai Quý phi thì đang nằm nghiêng trên dường, tựa hồ đã chờ ta từ lâu.
Thấy ta vào, nàng ta cũng không nhấc người lên, chỉ híp mắt lại.
“Thần thiếp không khỏe trong người, Hoàng thượng đặc cách, miễn hết quy tắc cho thần thiếp, vì vậy không hành lễ với Hoàng hậu được, mong Hoàng hậu thông cảm.”
Đánh đòn ra oai? Hay lắm.
“Hôm nay bổn cung không tới thăm ngươi, mà bổn cung để Ngự y bắt mạch Hoàng tử.”
Nghe ta nói vậy, Mai Quý phi không phản biện gì, lập tức xòe tay ra.
Ngự y liếc ta rồi tiến đến, đặt khăn lụa lên cổ tay Mai Quý phi, bắt đầu bắt mạch.
“Ta biết hôm nay ngươi sẽ đến, còn dẫn theo Ngự y tới.” Mai Quý phi cất giọng uể oải.
Vừa dứt lời, Ngự y thông báo.
“Thưa Hoàng hậu nương nương, là hỉ mạch ạ.”
Mai Quý phi lạnh lùng “Hừ” một tiếng.
“Ngay từ đầu, mọi hành động của ngươi đều nằm trong phạm vi dự đoán của ta. Không ngại kể ngươi biết. Ta là người xuyên không. Kiếp trước ta là một ảo thuật gia, còn là nghiên cứu sinh tại Đại học hàng đầu, trí tuệ cao hơn các ngươi mấy bậc. Ngươi chẳng qua chỉ là một vật trong tay ta mà thôi. Chỉ với đẳng cấp này, ngươi không đấu lại ta. Chức vị Hoàng hậu của ngươi sớm muộn gì cũng thuộc về ta.”
Vậy à? Mặc dù nghe không hiểu nhưng xem vẻ giỏi giang thật.
Hướng đi chính của ngươi đúng đấy, chẳng qua ấy à… ngươi trêu nhầm người rồi. Không ngờ ta chính là Thần nữ ngươi luôn canh cánh đúng không?
Còn sứ giả của Thần nữ nữa chứ, với đẳng cấp này, ngươi có chùi mông cho ta, ta còn chê thấp kém.
Nhưng đáng tiếc, ta cũng không thể tiết lộ thân phận.
Chưa mở lời nói gì, thái giám ngoài cửa đã thông truyền:
“Hoàng thượng giá lâm!”
Mai Quý phi thình lình kéo tay ta. Ta tưởng nàng ta sẽ ra đòn tàn nhẫn gì. Kết quả nàng ta lại cầm bàn tay ta tát mạnh lên mặt nàng tay. Thoáng chốc, khuôn mặt đã đỏ một mảng lớn.
Tát xong, nàng ta che mặt, bắt đầu khóc.
Ta thấy tình hình này sai sai, dứt khoát vung tay tát mạnh lên má bên kia của nàng ta.
Nhìn có vẻ không đỏ lắm, ta xoay khớp bả vai nửa vòng, tát tiếp phát nữa.
Ừm, đối xứng hơn rồi.
Đánh xong, ta lập tức bò ra đất, hành động trước nàng ta một bước, vừa kêu vừa gào.
“Hoàng thượng hãy làm chủ cho ta! Mai Quý phi dùng mặt đánh tay của ta kìa!”
Nói xong lại la oai oái tiếp.
Kẻ ác tố cáo trước hả? Chưa biết ai ác hơn ai đâu!