Phùng Xuân Nhi - Chương 3
4
Người thuê ta là Khương gia ở kinh thành.
Khương gia có hai tiểu thư, trưởng nữ là Khương Minh Châu, mười sáu tuổi, thứ nữ là Khương Bảo Nhi, mười ba tuổi.
Thê tử mất ba năm trước, sợ kế mẫu sẽ đối xử tệ với hai nữ nhi nên gia chủ của Khương gia là Khương Tạ Xuyên đã không tái hôn.
Trước khi ta gặp hai tiểu thư, vị gia chủ Khương gia ôn hòa và khiêm tốn này đã chắp tay xin lỗi ta ba lần nói:
“Trưởng nữ Khương Minh Châu của ta yên tĩnh và điềm đạm, ta không quá lo lắng.
“Chỉ là thứ nữ này tính tình kiêu ngạo, cô nương sẽ phải vất vả hơn.”
Ta khẽ gật đầu:
“Cô nương chút tính tình không phải là điều xấu, tốt hơn là tính tình như bùn đất, để người khác dễ dàng xoa nắn.”
Lời vừa dứt, ta nghe thấy rèm ngọc nơi hành lang bị ném đi loảng xoảng.
Là Khương Bảo Nhi đang nghe trộm, nghe thấy phụ thân mình nói xấu về mình, không vui chút nào.
Ba ngày liên tiếp, nàng đều lấy cớ bệnh không chịu đến.
“Cô cô đừng chấp nhặt với muội muội của ta, nói thật không sợ cô cô cười, ta không muốn vào cung, nhưng tốt nhất là ta được chọn, Bảo Nhi tính tình quá nóng nảy, nếu vào cung e là sau này sẽ gây rắc rối.”
Khương Minh Châu hy vọng mình có thể vào cung nên học hỏi lễ nghi quy củ rất chăm chỉ.
“… Phùng cô cô, ta nghe nói hoàng hậu nương nương và bệ hạ là thanh mai trúc mã?”
Khương Minh Châu không giấu được sự ngưỡng mộ trong mắt:
“Ta nghe nói khi bệ hạ khi còn là hoàng tử không được coi trọng, khi đó hoàng hậu nương nương vẫn là thư đồng của công chúa, có thể đi lại trong cung, thường mang chút đồ ăn cho bệ hạ.
“Nàng thậm chí còn dám đứng gác ở cung Thương Lộ, sợ người khác sẽ hại bệ hạ còn nhỏ tuổi, mỗi bữa ăn đều tự mình nếm thử độc, rồi mới đưa cho bệ hạ.”
“Sau khi bệ hạ đăng cơ, cũng không quên tình cũ, hai người cuối cùng đã trở thành phu thê.”
Ta không khỏi bật cười.
Khương Minh Châu có thể sẽ thất vọng.
“Nếu cô nương vào cung, nhất định đừng nhắc đến chuyện thanh mai trúc mã trước mặt hoàng hậu nương nương, cũng đừng bàn luận về quá khứ của bệ hạ.”
Khương Minh Châu ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao?”
Vì những câu chuyện thanh mai trúc mã giữa Từ Uyển Trinh và Dung Thích thực ra là quá khứ của ta và Dung Thích.
Khi đó ta đã vào cung được nửa năm, làm việc ở phòng giặt đồ.
Mùa đông kéo dài suốt mười ngày không có nắng, làm chậm trễ công việc của Thuần quý nhân.
Lúc đó ta vẫn chưa hiểu quy tắc trong cung, cười biện giải một câu, là do trời không nắng.
Ma ma trong cung của Thuần Quý nhân liền vung tay tát một cái, phạt ta phải quỳ trên đường lớn suốt bốn canh giờ.
Đó là ngày tuyết rơi, nước tuyết dưới đầu gối ta tan ra rồi lại đóng băng.
Hai canh giờ trôi qua, eo ta đã tê cứng không còn cảm giác.
Lúc đó là kiệu của thân mẫu Dung Thích, Nhu Quý phi, đi qua, thấy ta đáng thương, giữ ta lại ở cung Thượng Lộ làm những công việc như quét dọn và dọn dẹp.
Nhưng vận may ấy không kéo dài lâu.
Tết Nguyên Tiêu năm sau, không biết vì sao, cung Thượng Lộ bị hoàng đế ghét bỏ chỉ trong một đêm.
Nhu Quý phi cùng Dung Thích đều bị giam cầm ở cung Thượng Lộ.
Trong những ngày ấy, những phi tần không thích với Nhu Quý Phi nhân cơ hội giẫm đạp, điều hết cung nữ và thái giám đi.
Giờ cơm trưa, cả cung Thượng Lộ im ắng như một ngôi mộ.
Ta mang cháo loãng và bánh bao, cẩn thận gõ cửa.
Thật ra ta rất sợ, vì hoàng đế vừa ban chết cho hai cung nữ hầu cận của Nhu Quý phi.
Phòng ngủ lạnh lẽo như hầm băng, Dung Thích quỳ trước giường, như một con thú nhỏ đang cảnh giác bảo vệ mẫu thân.
Hắn bẩn thỉu và gầy guộc, hoàn toàn không giống với cậu nhóc mũm mĩm từng làm nũng trong lòng quý phi.
Thấy ta mang đồ ăn đến, trong mắt Dung Thích vẫn còn cảnh giác, nhưng theo bản năng nuốt nước bọt:
“Ngươi là ai? Sao ngươi không đi?”
Ta quỳ xuống đất, đưa đồ ăn lên đầu:
“Nô tỳ Phùng Xuân Nhi, ba tháng trước quý phi nương nương đã cứu ta trên đường lớn.”
Dung Thích sợ đồ ăn có độc, không dám ăn.
Ta cắn một miếng bánh bao, uống một ngụm cháo rồi hắn mới dám ăn.
Dung Thích quỳ trước giường, đưa cháo lên, nhỏ giọng cầu xin:
“Mẫu phi, người ăn đi, Dung Thích không đói.”
Màn giường mờ ảo, người trên giường không hề có sự sống.
Hoàng đế không chịu gặp mặt bà ấy lần cuối, Nhu Quý phi bị chôn cất một cách qua loa.
Dung Thích ôm chân cung nữ, không chịu để họ mang mẫu phi đi.
“Quý phi nương nương ở đây không vui, điện hạ để người đi.”
Dung Thích ngơ ngác buông tay, hắn nhìn thấy ta, như nắm được cọng rơm cứu mạng:
“Xuân Nhi tỷ tỷ, tỷ dẫn ta đi gặp phụ hoàng! Ta muốn hỏi phụ hoàng, mẫu phi của ta đã chịu rất nhiều uất ức! Chắc chắn có nhiều hiểu lầm!”
Vết thương trên chân do ta bị phạt quỳ trên đường lớn vẫn chưa lành, ta nắm lấy Dung Thích:
“Điện hạ, hiểu lầm và uất ức đều không quan trọng.”
Dung Thích nào không hiểu đạo lý này?
Hắn chỉ hận mình không làm được gì.
Đêm đó là tiết Kinh Trập, kinh thành mưa to sấm chớp.
Cung Thượng Lộ như một con thuyền cô đơn chao đảo trong mưa bão, con thú nhỏ mất mẫu thân nằm trong lòng ta, khóc rống rất lâu, rất lâu.
Lâu đến mức nước mắt thấm ướt áo ta, khiến muối mặn thấm vào tim ta.
Dung Thích sợ bóng tối và sợ sấm sét, hắn bám chặt lấy vạt áo ta, trong giấc mơ vẫn không quên liên tục bắt ta hứa hẹn.
Xuân Nhi tỷ tỷ, sẽ mãi mãi không rời xa Dung Thích.
Hoàng đế muốn gặp hắn, Dung Thích vừa sợ vừa tức giận, không biết phụ hoàng sẽ xử lý mình thế nào.
Ta chải đầu rửa mặt, chỉnh lại y quan cho hắn.
“Nhu Quý phi lúc qua đời, có nói gì không?”
Dung Thích nói mấy ngày trước mẫu phi vẫn còn đang chửi mắng phụ hoàng vô tình! Các phi tần tính kế!
Ta vuốt ve mái tóc rối của hắn. nhìn thấy dưới bậc cửa là cây đàn Tiêu Vĩ mà Nhu Qúy phi thường đánh khi ở bên hoàng đế:
“Điện hạ nhớ kỹ, trước khi Quý phi nương nương qua đời, người đã ôm cây đàn ấy và rơi lệ, không nói gì cả.”
Dung Thích dường như hiểu nhưng lại không hiểu, gật đầu.
Hắn rất hay khóc, nhưng cũng rất thông minh.
Khi biết phụ hoàng định giáng chức hắn đến Ung Châu xa xôi nghìn dặm, Dung Thích nhìn thấy ánh mắt lạc lõng của phụ hoàng khi nghe thấy tiếng đàn Tiêu Vĩ, không cầu xin, không oán trách.
Hắn chỉ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe:
“Ung Châu xa lắm sao, Thích Nhi còn có thể gặp lại phụ hoàng không?”
Ta nghĩ từ lúc đó, Dung Thích đã biết mình phải đi trên con đường như thế nào.
Ngày làm lễ cúng bảy ngày cho Nhu Quý phi, Thuần Quý nhân được thăng lên làm Thuần phi, Dung Thích được giao cho bà ta nuôi dưỡng.
Thuần phi không thích Dung Thích, thường xuyên ngấm ngầm khắt khe với hắn.
Thức ăn thì ôi thiu, quần áo thì mỏng manh.
Nhưng ta sẽ để dành thức ăn của mình cho hắn.
Trong cung phát áo ấm mùa đông, ta tháo bỏ lớp bông bên trong, cũng tạm đủ để hai người không chết cóng.
Dung Thích vì muốn sống sót phải nịnh nọt Thuần phi, sau này Thuần phi bệnh, thái y nói cần có nước sương trong thuốc.
Vào cuối thu, hắn có thể nhẫn nhục quỳ suốt đêm trên đài chiêm tinh, để chân thành cầu một bát nước sương cho Thuần phi.
Là ta đã xoa tay, thức trắng đêm để ở bên hắn.
Ngay cả Hà cô cô đối xử rất tốt với ta, trước khi rời cung, cũng thở dài khuyên ta:
“Xuân Nhi, những nô tài khôn ngoan đều chọn một chủ tử tốt. Món nợ ân tình ngươi đã trả đủ rồi, cũng nên lo cho tương lai của mình.
“Sau này trở về Túc Châu, tìm một gia đình tốt để gả đi, sống một cuộc đời an ổn, đừng mơ tưởng viển vông nữa.”
Hà cô cô không biết ta đã từng lên kế hoạch.
Khi mới vào cung, ta định tích lũy tiền công trong mấy chục năm, đợi được ân chuẩn cho ra khỏi cung, mua một căn nhà nhỏ như Hà cô cô, mua một chiếc giường gỗ lê, rồi mua một chiếc bàn nhỏ vừa đủ để đặt một món ăn, một bát canh, như thế ta sẽ không phải ngủ trên chiếc giường chật chội đến nỗi không duỗi thẳng chân, cũng không phải ngồi trên bậc thềm ăn cơm nữa.
Ta cũng chưa từng mơ tưởng viển vông điều gì.
Chỉ là hôm ấy Dung Thích khóc đến mức đau lòng, khiến ta nhớ lại mình đã bị bỏ rơi trong tuyết năm mười ba tuổi, khiến ta bị lạnh đến mức phát bệnh.
Lúc đó ta cũng khóc dữ dội như vậy, nhưng người qua lại bên đường rất nhiều, không có ai đưa tay ra với ta, lau nước mắt cho ta.
Nhưng tiết kiệm tiền thật khó, ta giặt nhiều quần áo hơn người khác, làm thêm việc vá may.
Nhưng Dung Thích bị một trận bệnh nặng đã tiêu hết một chiếc giường gỗ lê của ta.
Ta giấu Dung Thích ghi một cuốn sổ nhỏ, trên đó ghi chép những khoản thưởng và tiền công, nhưng khi viết đến hai chữ “Dung Thích”, ta luôn thấy mình làm không công hết năm này đến năm khác.
Dung Thích nhìn thấy cuốn sổ, nghịch ngợm rúc vào bên cạnh ta:
“Mẫu hậu đang bận rộn chuẩn bị chọn phi cho các huynh đệ của ta, nhưng ta nợ a tỷ nhiều tiền thế này, chỉ có thể đem bản thân bán cho a tỷ để trả nợ thôi.”
“Điện hạ có nhìn trúng cô nương nào không?”
“Họ không thích ta, ta cũng không thích họ, Dung Thích mãi mãi chỉ thích tỷ tỷ.”
Câu “thích” ấy làm tim ta bất chợt run lên.
Nơi không có người, hắn luôn gọi ta là a tỷ.
Hắn đã mười bảy tuổi, cái tuổi mà câu “thích” nói ra vừa vô lại, vừa giống như lời tỏ tình, vừa giống như trò đùa.
Vì vậy có thể tính, cũng có thể không tính.