Phùng Xuân Nhi - Chương 1
1
Ta vào cung lúc mười ba tuổi, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm bạc đơn giản.
Từ một cung nữ dâng trà đến một Quản sự cô cô, ta đã trải qua trong bốn bức tường đỏ này hai mươi năm.
Quý nhân tặng ta ngọc trai, hoàng hậu thưởng cho ta vàng bạc.
Khi ta phong quang nhất, từng quỳ xuống nhận một chuỗi tay do tiên hoàng ban tặng.
Bây giờ hai mươi năm đã trôi qua, ngày ta rời cung, trên đầu vẫn chỉ có một chiếc trâm bạc đơn giản.
Trong tay nải còn có ba mươi lượng bạc, là tiền trợ cấp.
Nội giám họ Trần đó canh giữ rất chặt, sợ ai đó lén mang thứ gì ra khỏi cung.
Chỉ khi nhìn thấy ta, trên mặt hắn ta cười tươi, lời nói cũng khách khí:
“Phùng cô cô, người xem lại xem có bỏ sót thứ gì đáng giá không.”
Ta quay lại nhìn căn phòng.
Trên tường treo một con diều gãy cánh, là do Dung Thích té ngã làm hỏng lúc chín tuổi, chúng ta nói sẽ sửa lại rồi cùng đi thả.
Bên cạnh bàn có một chiếc đèn lồng cũ, ta từng cầm nó, trong đêm mưa vội vàng chạy đi tìm Dung Thích đang trốn khóc.
Đáng tiếc, sau những ngày xuân nhiều mưa, chúng ta luôn nói để ngày mai, ngày mai sẽ đi, rồi cuối cùng không bao giờ đi nữa.
Còn chiếc đèn lồng cũ đó thực ra đã bị rách một lỗ, nếu khi cầm mà không cẩn thận, gió thổi qua sẽ dễ tắt, dễ bị vấp ngã.
Nhưng Dung Thích không cần nữa.
Trong cung điện của Hoàng thượng, đèn đuốc sáng trưng, dù nửa đêm cũng sáng như ban ngày.
Ta mỉm cười, không muốn làm phiền đến công việc của hắn:
“Công công cẩn thận, không có gì sót lại.”
Ra khỏi cung Thương Lộ, trời bỗng rơi tuyết, nhẹ như bông liễu.
“Cô cô thường nói nhà ở Túc Châu, sau khi rời cung là về nhà phải không?”
Ta hơi ngạc nhiên, gật đầu.
Thực ra không phải, nhưng chút lời nói dối nhỏ này cũng không quan trọng lắm.
“Đúng vậy, là về Túc Châu.”
“Thực ra chỉ cần cô cô cúi đầu một chút, hoàng thượng cũng…”
“Công công bảo trọng.”
Trần công công là người thông minh, không nhắc lại nữa, cúi mình cười nói:
“Cô cô bảo trọng.”
Một chiếc dù dầu tùng được đưa vào tay ta, Trần công công kính cẩn cúi đầu chào:
“Chiếc dù này thay ta tiễn cô cô một đoạn, cảm ơn sự giúp đỡ của cô cô ngày trước.”
Ta mở dù, nhìn về phía xa, dưới mái hiên có một bóng áo đen thoáng qua.
Tuyết rơi trên trán, gợi lên một chút lạnh lẽo.
Khi ta nhìn kỹ lại, mới phát hiện đó không phải là bóng người, mà là một con quạ đen tránh tuyết.
2
Tuyết ngày càng dày.
Bên ngoài cung, có những người đoàn tụ với gia đình, ôm nhau khóc lóc, có người vội vàng đến trạm ngựa tìm xe hỏi ngựa, vội vàng trở về quê hương.
Chỉ có ta đứng dưới mái hiên của một cửa hàng tránh tuyết, không biết phải đi đâu.
Mùi thơm của hoành thánh bay tới, ta cảm thấy có hơi đói bụng.
Ba văn tiền mua một bát hoành thánh. Lúc này không có khách, bà chủ quán cười mỉm nói chuyện với ta:
“Cô nương từ trong cung ra phải không?”
“Vâng.”
“Vậy chắc cô đã từng gặp Hoàng thượng rồi nhỉ?”
Ta suy nghĩ một chút, nếu nói về Dung Thích, ta đã ở bên hắn hai mươi năm trong cung Thương Lộ, sở thích của hắn, ta còn rõ hơn cả chính hắn.
Còn nếu nói về Dung Thích sau khi đăng cơ, ta không biết nói gì.
Bà chủ thấy ta không nói gì thì đoán ra ta không phải là người được sủng ái, vội đổi đề tài:
“Nghe nói là nhờ Hoàng hậu nương nương từ bi, là nàng đã cầu xin Hoàng thượng nên Hoàng thượng mới cho các cung nữ ra ngoài thành hôn.”
Ta nhớ đến gương mặt của Từ Uyển Trinh, nàng ta quả thực như tên gọi, xuất thân từ gia đình quyền quý, ôn nhu nết na.
Dù nói lời cay nghiệt, gương mặt nàng ta vẫn dịu dàng ôn hòa.
Nàng ta nói với Dung Thích, Phùng Xuân Nhi là một nô bộc trung thành, đã hết lòng phục vụ Hoàng thượng suốt hai mươi năm, bây giờ Hoàng thượng ban thưởng cho nàng chút gì cũng được.
Nếu vẫn thấy chưa thỏa đáng, thì chọn cho nàng một mối hôn sự, thị vệ hay thái y đều được, vừa thể diện vừa phong quang.
Dung Thích không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng ta đang quỳ dưới đất.
Ta không muốn, bèn dập đầu, bịa ra một lời nói dối:
“Nô tỳ quê ở Túc Châu, đã có hôn ước từ nhỏ.”
Từ Uyển Trinh trên ngai phượng vui mừng quá đỗi, gật đầu khen ngợi:
“Thật là đôi uyên ương si tình! Suýt chút nữa đã làm hỏng chuyện của hai người!”
Dung Thích thay đổi sắc mặt, ánh mắt rơi trên cổ ta trở nên sâu lắng.
Hắn đã không còn là Dung Thích chín tuổi, không phải là người từng đói đến mức phải bới hang chuột kiếm ăn, sợ ta đi mà khóc nhè kéo tay áo ta nữa rồi.
Kẻ què đã lành chân, sẽ bỏ cây gậy trước tiên.
Trước mắt ta, Dung Thích sâu lắng như nước, không phân biệt được vui buồn, một lúc sau mới khàn giọng nói:
“… Cũng tốt.”
Ta dập đầu tạ ơn.
Không cẩn thận bị hoành thánh làm bỏng lưỡi, ta phản ứng lại và gật đầu:
“Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương hiền hòa từ bi, là một người rất tốt.”
Rất tốt, đánh nhau mấy năm rồi, bây giờ thiên hạ cuối cùng cũng được thái bình!
Tuyết ngớt, ta cầm dù đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ngày xưa cha và mẫu thân ta cầm tiền bán thân của ta, mang theo đệ đệ chạy trốn nạn đói.
Khi đó ta theo người bán thân, thuyền đi qua Túc Châu.
Trước mắt là mưa phùn mờ ảo quê hương, những người bán hàng rong đi khắp nơi tìm kế sinh nhai ở Túc Châu chợt nhớ đến cảnh cũ, hát bài ca của Túc Châu:
“Kiếp trước không tu, sinh ra ở Túc Châu, mười ba mười bốn tuổi, bị vứt ra bên ngoài.”
Năm đó ta mười ba tuổi, cũng bị vứt ra bên ngoài.
Vì vậy khi mới vào cung, ta sợ phía sau không có ai, sẽ bị người khác ức hiếp, nên nói dối rằng nhà ở Túc Châu, có cha và mẫu thân đợi ta về, ta sẽ không ở lại trong cung suốt đời.
Bây giờ không có nơi nào để đi, ta lại thực sự do dự không biết có nên mua một tấm vé thuyền về Túc Châu hay không.
Đang suy nghĩ, phía sau cửa hàng đồ cổ, truyền đến tiếng trả giá:
“Đây là hàng nội chế! Nếu không phải do cô cô của ta ra khỏi cung, thì làm sao có thể mang ra ngoài? Giá một trăm lượng là hời cho ngươi rồi đấy.” Chỉ thấy một nam nhân có nốt ruồi đen bên miệng nói: “Tiểu nhị, ngươi không biết xem hàng rồi!”
“Đây đúng là đồ thủ công, nhưng phải đợi chưởng quầy tới xem kỹ lại.” Tiểu nhị lau mồ hôi trên trán, khó xử mà nở một nụ cười làm lành.
Nam nhân có nốt ruồi đen làm bộ muốn rời đi, tiểu nhị lo lắng đến sắp khóc, nói mình kiếm một miếng cơm không dễ dàng gì, không dám tuỳ ý quyết định mối làm ăn lớn như vậy, nếu làm sai thì phải tự bỏ tiền ra để bồi thường.
Không biết vị cô cô nào có bản lĩnh có thể lén mang chiếc bình hoa lớn như vậy dưới sự canh gác chặt chẽ của Trần công công, người được mệnh danh là keo kiệt có tiếng.
Ta cảm thấy hứng thú, bèn quay đầu lại nhìn chiếc bình Mỹ Nhân Cô kia.
“Đây không phải là hàng nội chế.”
Nam nhân có nốt ruồi đen liếc ta một cái:
“Nhìn chất liệu men gốm thê này, cô nương nói lời này mà không sợ bị đánh sao?”
Ta mím môi lắc đầu:
“Thật ra ta không hiểu men gốm gì cả, chỉ là ta cảm thấy nó không giống như cái ta đã nhìn thấy.”
Ta từng hầu hạ mẫu phi của Dung Thích, khi đó bà ấy vẫn chưa tự sát, vẫn là Quý phi phong thái rực rỡ không ai sán bằng.
Khi đó, cung Thuợng Lộ vẫn chưa phải là lãnh cung, kỳ trân dị bảo trong thiên hạ chảy vào cung như nước biển.
Cả đời người khác cũng chưa từng nhìn thấy vật gì hiếm lạ, nhưng cung nữ trong cung Thượng Lộ mỗi ngày thu dọn đến phát chán.
Nam nhân có nốt ruồi đen xoăn tay áo lên muốn hù doạ ta, nhưng lại thấy ấn giám nho nhỏ trên cây dù của Trần Kính đưa cho ta, bèn thức thời khống chế lửa giận.
“Người như ngươi không biết xem hàng! Ta không bán!”
Nam nhân có nốt ruồi đen tức giận bỏ đi.
Không đợi tiểu nhị nói lời cảm ơn, phía sau lại truyền đến tiếng khen ngợi:
“Chẳng trách Khương mỗ cảm thấy khí chất và cách nói chuyện của cô nương không bình thường, hoá ra là người trong cung.”
Thấy vị chưởng quầy trung niên mập mạp trước mắt, ta hơi cúi người.
Ánh mắt của người làm ăn rất sắc bén, ông ấy thấy mái tóc ta chưa được búi gọn, tay nải trên cánh tay và cây dù dựa vào cửa thì đã đoán được bảy tám phần.
Không cần trò chuyện, tiểu nhị dâng trà.
Là trà Ngọc Lộ, sau khi uống hai cốc, Khương chưởng quầy thoải mái cười nói:
“Vừa rồi cô nương bênh vực lẽ phải thì Khương mỗ đã nhận ra cô nương là người có tính thẳng thắn, không thích quanh co lòng vòng.”
“Sang năm trong cung tổ chức tuyển tú nữ, phía trên Khương mỗ có vị gia chủ muốn tuyển một vị cô cô đến dạy dỗ các tiểu thư trong nhà.”
“Ta đã gặp rất nhiều người, nhưng hoặc là sợ sệt, không dám làm gì, hoặc là lươn lẹo, gian dối, hoặc là chưa từng làm những việc đứng đắn.”
“Khương mỗ có thể đảm bảo, gia chủ sẽ không bạc đãi cô nương, không biết cô nương có bằng lòng không?”
Hiện tại ta không có nơi nào để đi nên đành gật đầu:
“Nhưng ta có một điều kiện.”