Phúc tinh A Mãn - Chương 5
15
Buổi tỷ thí được tổ chức trên thao trường của đại doanh, tiết thu mát mẻ, cờ hiệu hai bên bay phấp phới trong gió.
Từ phòng bếp bước ra, ta bất ngờ đối mặt với Tạ Dao.
Một năm không gặp, gương mặt vốn sáng như ngọc của hắn, nay đã hằn vẻ phong trần mỏi mệt, hiển nhiên bị bệnh tim hành hạ không ít.
“A Mãn? Nàng, sao nàng lại ở đây? Nàng chưa chết? Nàng thoát được rồi sao?”
Hắn chụp lấy tay ta, ánh mắt kinh ngạc pha lẫn chút vui mừng.
Ta lạnh lùng rút tay ra, không định dây dưa cùng hắn.
“Ta biết nàng vẫn oán ta, nhưng hôm đó A Vân bị bỏng, ta buộc phải đưa nàng ấy đi tìm đại phu.”
“Sau đó ta đã phái người quay lại tìm nàng, nhưng họ nói…”
Hắn nghẹn ngào: “Họ nói nàng đã bị cháy đến không còn một mảnh xương cốt.”
Không còn một mảnh xương cốt? Không phải vừa đúng ý hắn sao?
Hắn tiếp lời: “Nàng còn sống thì tốt quá. Đơn thuốc trị bệnh tim trước kia nàng có còn giữ không? Bệnh của ta lại tái phát, thái y cũng bó tay.”
Hóa ra tất cả chỉ vì bệnh tim, thật nực cười.
Ta xoay người bỏ đi, chẳng thèm để ý đến hắn.
“A Mãn, nàng nên hiểu chuyện một chút, đừng vì tư thù mà ảnh hưởng đại sự.”
“Ta là thiếu tướng quân, gánh trách nhiệm giết Đông Di, giữ vững biên cương. Nếu không chữa được bệnh, làm sao bảo vệ quốc gia?”
Hắn đây là định đổ mấy lần chỉ huy thất bại lên đầu ta sao?
Bệnh là ở tim, chứ không phải ở não!
Ta nhìn hắn thật lâu, đột nhiên nảy ra ý định, dùng thủ ngữ mô tả phương thuốc chữa bệnh cho hắn.
Tạ Dao ghi nhớ từng chữ, mắt ánh lên vẻ hưng phấn.
Ta thầm nghĩ, đợi hắn khỏi bệnh rồi, ta muốn xem hắn còn viện cớ gì nữa.
Lấy được phương thuốc, sắc mặt hắn thoải mái hơn hẳn, cuối cùng mới chú ý đến ta:
“Nàng giờ đang làm đầu bếp dưới tay ả Giang Ngưng đó sao?”
Chẳng chờ ta đáp, hắn đã cười khẩy: “Hừ, cũng chỉ là bại tướng dưới tay ta, nào có tư cách sai bảo thiếp của bản tướng quân?”
Tiếng còi vang lên, hắn xoay người: “Ta còn có việc, đợi Tạ gia quân thắng cuộc sẽ phái người đến đón nàng về.”
Thắng? Hắn tự tin quá nhỉ!
16
Đội nón giáp, quấn khăn đen che mặt, ta đứng trong góc quan sát.
Trên thao trường, tiếng hò reo không ngừng vang lên.
Đám người của Tạ gia quân châm chọc, cười nhạo, như thể đấu với đội nữ binh là một sự sỉ nhục.
Dù đội nữ binh luyện tập nghiêm chỉnh, chiến thuật xuất sắc, nhưng nếu so về võ nghệ cá nhân, chắc chắn không phải đối thủ của Tạ gia quân.
Tạ Dao khoác giáp ngồi thẳng trên ghế, mắt lộ vẻ tự tin. Bên cạnh hắn, Tống Tích Vân cũng cười khinh thường, nghĩ rằng nữ binh chắc chắn thua.
Ta tất nhiên sẽ không để họ toại nguyện.
Giang Ngưng bước ra trước, nở nụ cười rạng rỡ: “Xin chỉ giáo.”
Binh lính của Tạ gia quân nhìn thấy nữ tướng khét tiếng này thì phát run.
Còn chưa kịp ra chiêu, đối phương đã sợ đến mức nhắm mắt, liều mạng vung một cú đấm.
Nào ngờ, Giang Ngưng chủ động dùng ngực đón lấy cú đấm, loạng choạng lùi lại, ôm ngực kêu lên: “Ái chà, ta bị thương rồi.”
Tiếp đó, nàng “bịch” một tiếng, ngã ra bất tỉnh.
Tên binh lính đứng sững, mặt ngơ ngác, há hốc miệng như thể nhét vừa quả trứng ngỗng.
Giang Ngưng dùng lối diễn khoa trương nhất, diễn tả trọn vẹn chữ “nhường”, rồi được khiêng xuống giữa tiếng bàn tán xôn xao.
Chuyện còn chưa kết thúc.
Người tiếp theo trong đội nữ binh lên sàn thậm chí không thèm nhúc nhích.
Khi tên lính Tạ gia quân xông tới, ta nhẹ giọng nói một câu: “Ngã đi.”
Người dưới đài người còn chưa thấy rõ ràng có chuyện gì thì tên lính đột nhiên loạng choạng, ngã sấp mặt.
Tạ gia quân lại cử một chiến sĩ khác, thân hình cao to, cơ bắp rắn chắc, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Hắn vung tay đánh tới, ta nói khẽ: “Té ngửa.”
Hắn liền té chỏng vó, thậm chí còn lộ cả đồ lót, khiến cả thao trường cười ngất.
Nhìn mặt Tạ Dao ngày càng đen lại, ta nhếch mép, trong lòng vui vẻ.
“Ngã xuống đất không dậy nổi!”
“Trẹo chân!”
“Tự mình đánh mình!”
Hết lượt này đến lượt khác, nữ binh chẳng cần động tay, Tạ gia quân đều tự mình làm trò cười.
Tạ Dao bắt đầu nhận ra điều bất thường, nên quyết định tự mình lên sàn.
Đối thủ của hắn là Tiểu Uyển, một nữ tướng dưới trướng Giang Ngưng, võ nghệ không tồi.
Nhưng nếu so kiếm thuật, Tạ Dao vẫn vượt trội hơn hẳn.
Hắn xuất chiêu, từng thế đều hiểm độc, rõ ràng muốn gỡ gạc danh dự cho Tạ gia quân.
Nhưng ta đâu để hắn như ý.
“Đau tim.”
Tạ Dao lập tức khom người, dùng tay ôm ngực, trán nhăn lại, cố gắng nhịn đau.
Hắn thậm chí không nâng nổi kiếm, loạng choạng ngồi bệt xuống sàn.
Cả thao trường xôn xao.
Sắc mặt hắn khó coi cực độ, đột nhiên giận dữ, lao tới định dùng kiếm chém Tiểu Uyển.
Tiểu Uyển không kịp tránh, ta lại thì thầm: “Rơi kiếm.”
“Keng” một tiếng, thanh kiếm rơi xuống.
Tạ Dao sững sờ nhìn tay mình, gương mặt u ám.
Tiểu Uyển cười nhẹ: “Có vẻ như bệnh tim của thiếu tướng quân lại tái phát rồi.”
Nàng nhấn mạnh từ “lại”, ngầm châm biếm rằng hắn chỉ biết vin vào bệnh tim, chứ chẳng hề có thực lực.
Tạ Dao mặt mày tối sầm, không chịu nhận thua, tiếp tục ra đòn.
Đáng tiếc, hắn càng giãy giụa thì lại càng bẽ mặt. Lúc thì ngã sấp mặt xuống đất, lúc lại lộn nhào ngã ngửa như củ cải bị nhổ ngược.
Về sau, ngay cả quân Tạ gia cũng không đành lòng nhìn thẳng, đơn giản không còn mặt mũi để ngó đến vị thiếu tướng quân này nữa.
Thẳng thắn nhận thua còn thể diện hơn là vất vả giãy giụa như một tên hề.
Tin tức quân Tạ gia thất bại thảm hại nhanh chóng lan đến kinh thành, khiến danh dự mất sạch.
Lần này, ngay cả Tạ lão tướng quân và Hầu gia cũng không thốt nổi lời nào, vì người được họ phái đi đã tận mắt chứng kiến cảnh Giang Ngưng và thủ hạ của nàng hầu như đứng yên tại chỗ chờ đối phương ra chiêu.
Họ đã nương tay đến mức này, vậy mà quân Tạ gia vẫn không thắng nổi, thật chẳng biết phải nói sao nữa.
Do đó, đội nữ binh đã giành được quyền chỉ huy, nhảy vọt lên trở thành quân đội số một của Đại Yến, đạp chặt lên đầu họ.
Còn chuyện “đón ta quay về bên cạnh”, Tạ Dao coi như chưa từng nhắc đến, thậm chí cũng chẳng phái ai đến.
Giang Ngưng ngạo nghễ ôm bụng cười lớn: “Ha ha ha! Ngươi, ngươi không thấy sắc mặt của Tạ Dao và phu nhân hắn sao, còn khó coi hơn hũ dưa muối của mẹ ta nữa!”
“Xem sau này bọn họ còn dám đắc ý trước mặt ta nữa không? Chỉ dựa vào xuất thân tốt, gia thế lớn mà khinh thường những người từ tầng dưới bò lên như ta.”
“Giờ thì tất cả mọi người đều biết, cái tên họ Tạ kia chẳng qua là đầu lợn dát bạc, nhìn đẹp mà vô dụng!”
Chẳng lẽ tướng quân cũng từng bị Tạ Dao và Tống Tích Vân làm nhục sao?
Giang Ngưng hừ lạnh một tiếng: “Bọn họ không dám! Lúc ta còn là một Bách hộ, bọn họ đã không thắng nổi ta, giờ ta làm tướng quân, càng không dám cho ta sắc mặt.”
Nàng siết chặt tay thành nắm đấm: “Dù sao thì, trên chiến trường, quyền lực nằm ở nắm đấm!”
Dẫu đã thắng trong cuộc so tài, Giang Ngưng vẫn không buông tha việc truy hỏi ta tất cả chuyện này rốt cuộc đã xảy ra thế nào.
17
Dưới sự đeo bám dai dẳng của nàng, ta đành cắn răng thú nhận: “Ta là một con quạ đen.”
Ta giấu kín điều này vì sợ bị người khác coi là quái vật và không dám tiếp xúc với ta nữa.
Giang Ngưng ngây người đứng tại chỗ, hồi lâu không nói.
Có lẽ đã bị ta dọa sợ, muốn đuổi ta ra khỏi đội nữ binh.
Trong lòng chua xót, ta cố nén nước mắt, xoay người định rời đi.
Giang Ngưng vội kéo tay ta lại, ngạc nhiên nói: “Thảo nào mỗi lần đưa ngươi lên tiền tuyến, trận nào cũng đánh thuận lợi như vậy!”
Chợt hiểu ra điều gì đó, nàng đột nhiên kích động, siết chặt tay ta: “A Mãn? Ngươi chính là một phúc tướng!”
Phúc tướng?
Ta chỉ là một con quạ đen, sao có thể liên quan đến hai chữ “phúc” được?
Giang Ngưng tức giận gõ vào đầu ta: “Ngươi ngốc à! Chẳng lẽ ngươi quên, mạng ta là do ngươi cứu sao?”
Nàng bấm đốt ngón tay, tính toán từng chuyện:
Khi Đông Di tập kích biên giới, quân ta rút lui không kịp, suýt bị đuổi theo. Ai ngờ, đoạn sườn dốc trước mặt địch quân lại sụp xuống đúng lúc.
Lần gián điệp Đông Di phóng hỏa đốt đại doanh, trời lại đổ một trận mưa to, kịp thời dập tắt lửa.
Còn lần này, nếu không có ngươi, chỉ e đội nữ binh chúng ta đã thua dưới tay quân Tạ gia, sau này phải nghe Tạ Dao chỉ huy.
“Ngươi còn nói ngươi không phải phúc tướng, rõ ràng ngươi nói gì cũng linh ứng mà!”
Ta che miệng lại: “Nhưng toàn là điều xấu linh, nói nhiều sẽ bị báo ứng.”
Giang Ngưng vội la lên: “Nói điều xấu với kẻ địch chính là điều tốt cho bản thân mình mà!”
“Huống hồ, báo ứng gì chứ? Người khác ức hiếp ngươi, ngươi phản kích thì có gì sai? Ngươi lớn thế này rồi, đã chủ động nguyền rủa ai bao giờ chưa?”
Ta lắc đầu.
“Nói vậy là đúng! Chỉ cần ngươi không chủ động nguyền rủa người khác, làm gì có báo ứng nào chứ?”
Một câu nói đã thức tỉnh kẻ mơ hồ! Thời gian qua, ta đã nói không ít lời đen đủi, nhưng dường như chẳng thấy báo ứng gì cả.
Từ đó, Giang Ngưng hận không thể coi ta như linh vật, lần nào ra chiến trường cũng mang theo ta, giúp đội nữ binh liên tiếp giành thắng lợi.
Sau này, ta tự mình dẫn binh bắt gián điệp Đông Di, giành thắng lợi dễ dàng, lập công lớn, được Hoàng thượng phong làm Phúc Tướng Quân, được toàn quân nâng niu như bảo vật.
Ngay cả Tạ Dao cũng phải hạ mình đến cầu kiến.