Phúc tinh A Mãn - Chương 2
4
“Đừng làm loạn nữa, A Mãn.”
Tạ Dao giữ lấy ta, ánh mắt đầy thương hại: “Nhà họ Tạ toàn là võ tướng. Làm tướng quân phu nhân không chỉ cần tài văn võ, mà còn phải sẵn sàng ra chiến trường khi cần.”
“Hơn nữa, chủ mẫu trong nhà phải quản việc bếp núc, đối nội lo sổ sách, đối ngoại giao thiệp quan hệ.”
“Thiếu tướng quân phu nhân trọng trách lớn lao như thế, mà nàng không biết nói, chẳng hiểu gì cả, làm sao gánh vác nổi? Chẳng lẽ muốn để các tướng sĩ học thủ ngữ nói chuyện với nàng sao?”
“Ta làm vậy đều vì muốn tốt cho nàng.”
Hắn nói liên tục rằng mọi việc là vì ta.
Khuôn mặt tinh tế trước mắt, đẹp đến mức vô tình bạc bẽo cũng hiện lên rõ ràng.
Đúng thế, ta không biết nói, chẳng hiểu binh pháp, cũng không am tường võ học, lại không có gia thế làm chỗ dựa.
Nhưng nếu đã thấy khó khăn như vậy, tại sao không nói sớm? Ta nào phải nhất định không thể sống thiếu Tạ Dao?
Quãng đường từ thôn Đào Hoa tới kinh thành xa nghìn dặm, Tạ Dao vì nhớ nhà mà phóng ngựa đi trước, gió cuốn theo vó ngựa càng lúc càng xa.
Xe ngựa đuổi theo phía sau, xóc nảy khiến ta choáng váng buồn nôn, nhưng vì thấy phu quân khỏi bệnh, được tự do tung hoành, lòng ta lại ngập tràn vui sướng.
Quy củ ở tướng quân phủ thật rườm rà, ma ma dạy dỗ nghiêm khắc. Từ chỗ không biết bước chân nào ra khỏi cửa, đến giờ ta đã học được cách quỳ gối hành lễ mà không sai một ly, cũng chưa từng than khổ một lời.
Hắn nghĩ nhà ta nghèo khó, liền cho rằng ta không biết chữ nghĩa. Nhưng phụ thân ta từng là thầy đồ trong huyện, chữ nghĩa trong Tứ Thư Ngũ Kinh ta đều nhận biết đủ cả. Chỉ là về sau gia cảnh sa sút, ta mới lưu lạc đến thôn Đào Hoa, mở quầy bán hoành thánh mưu sinh.
Vì chạy vạy kiếm sống, vì lo cho bệnh tình của hắn, đến giấy bút cũng không mua nổi, làm sao còn thời gian mà đọc sách?
Hắn nói ta không biết quản lý sổ sách, nhưng số tiền chi cho những viên đan sâm, tam thất cao mà hắn uống, tiền củi gạo dầu muối trong nhà tiêu tốn bao nhiêu, sổ sách buôn bán lời lỗ thế nào, ta đều tính toán rõ ràng, đâu ra đấy.
Khi hắn thoi thóp, chính ta cõng hắn đi khắp các y quán. Lúc hắn bệnh yếu nằm liệt giường, chính ta cầm dao đuổi tên trộm vào nhà.
Tống Tích Vân thì sao? Nàng thông thạo binh thư, biết cưỡi ngựa, múa thương, điều gì cũng giỏi.
Nhưng hắn đâu biết những điều đó ta cũng có thể học, cũng có thể luyện được?
Hắn chỉ cần vài ba câu nói đã chà đạp ta xuống bùn đất, chỉ để nói rằng, A Mãn ta không xứng với hắn.
Trong mắt hắn, chỉ có tân nương Tống Tích Vân mới cưới, mới là nữ tử hoàn mỹ xứng đáng làm phu nhân của thiếu tướng quân Tạ Dao.
5
Tống Tích Vân người mỹ tâm thiện. Ta đã làm gián đoạn lễ bái đường của nàng, nhưng dường như nàng không hề giận dữ.
Ngược lại, chẳng bao lâu sau ngày thành thân, nàng chủ động đề nghị dạy ta múa thương.
Lần đầu tiên ta gặp nàng là trước cổng tướng quân phủ. Nàng cười rạng rỡ, mạnh mẽ, kiêu hãnh:
“Biểu ca cuối cùng cũng về rồi, mau đỡ ta một chiêu!”
Ngọn thương đỏ trong tay nàng vẽ một đường cong tuyệt đẹp giữa không trung.
Cảnh tượng hiên ngang tuỳ ý đến vậy ta chưa từng được thấy.
Bộ khôi giáp trên người Tống Tích Vân sáng lấp lánh, nàng và Tạ Dao, người đang cầm kiếm giao đấu, hòa vào nhau càng giống một đôi bích nhân.
Ta đứng nhìn đến ngẩn ngơ, lòng đầy ngưỡng mộ.
Làm phu nhân của Tạ Dao, nhất định phải tinh thông võ nghệ, nổi bật về mọi mặt như vậy sao?
Tối hôm ấy, khi nghe ta nói muốn học thương pháp, Tạ Dao khẽ cười khẩy, lắc đầu: “A Mãn, nàng không có thiên phú đâu.”
Ta lại đề nghị học binh thư, hắn liền bật cười như nghe được một chuyện nực cười lớn lao: “Đây không phải thứ nàng có thể học.”
Ta nhắc thêm vài lần, hắn liền tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “A Mãn, những thứ này không cần một nha đầu câm như nàng lo. Sau này chỉ cần làm tốt việc nuôi dạy con cái là đủ.”
Không muốn khiến Tạ Dao khó chịu, từ đó về sau ta không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.
Trong mắt hắn, có lẽ ta không chỉ vô dụng mà còn không biết tự lượng sức.
“A Mãn cô nương không chịu đồng ý, chẳng lẽ là đang trách ta cướp mất biểu ca?”
Lòng ta chợt nghẹn lại, vội vàng lắc đầu.
Nàng muốn dạy ta, ta cầu còn không được.
Từ khi bị lời của Tạ Dao đâm trúng tim, trong lòng ta đã tích tụ một cơn tức giận.
Ta tìm đủ loại sách từ thư phòng để đọc, ngày ngày ôm không buông, không hề quan tâm đến Tạ Dao, như thể đang giận dỗi ai đó.
Ngọn thương đỏ của Tống Tích Vân múa lên nhẹ nhàng, uyển chuyển. Ta quen xách nước, gánh gạo, nên chẳng thấy nó nặng chút nào.
Học từ nàng một chiêu, ta làm thử khá giống, nghe nàng liên tục khen ngợi, lòng đầy phấn khởi.
“A Mãn, nâng tay cao hơn, đúng rồi, dùng sức vào chỗ này!”
Ta phấn khích cầm thương, đâm về phía nàng chỉ dẫn.
Nhưng ngay lúc đó, Tống Tích Vân loạng choạng ngã về phía ta.
Ngọn thương đỏ trong tay ta không kịp rút lại, vô tình đâm thẳng vào vai nàng.
“Á!”
Tống Tích Vân hét lên đau đớn, chiếc áo khoác màu nhạt lập tức loang đỏ máu.
Ta hít sâu một hơi, vội vàng rút thương về, đang định bước tới đỡ nàng, thì bị một lực mạnh đẩy văng ra xa.
“A Mãn, ngươi khiến ta quá thất vọng!”
Tạ Dao vừa từ quân doanh trở về, khí thế lạnh lùng và sát khí vẫn còn chưa tan hết.
Hắn không thể tin rằng ta lại ghen tuông đến mức mất lý trí, sẵn sàng làm tổn thương Tống Tích Vân.
Ta hoảng hốt lắc đầu, muốn nói rằng ta không cố ý!
Tay ta liên tục làm dấu, miệng chỉ phát ra những tiếng “a… a…”.
Nhưng Tạ Dao chỉ chăm chăm nhìn vết thương của Tống Tích Vân, không buồn ngẩng đầu lên, càng không để ý đến lời giải thích của ta.
“Phu… phu quân, đừng trách A Mãn, dù sao cũng là ta cướp mất vị trí của nàng, nàng chỉ là hiểu nhầm…”
“Đừng nói nữa.”
Tạ Dao không nhìn ta, bế ngang người Tống Tích Vân, nhanh chóng đi vào nội viện.
6
Đại phu nói vết thương đó nằm ở vị trí hiểm, khiến Tống Tích Vân bị tổn thương kinh mạch ở cánh tay, từ nay khó mà cầm thương múa kiếm được nữa.
Sao có thể?
Rõ ràng ta đã kịp rút lực lại…
“A Mãn, ngươi thật độc ác!”
Việc này với những gia đình bình thường có lẽ không là gì, nhưng với một thiếu tướng quân phu nhân mà dễ dàng bị phế võ nghệ, thì chỉ khiến nhà họ Tạ mất mặt.
Không đủ năng lực, làm sao bảo vệ được dân chúng Đại Yến? Chỉ làm người đời cười chê.
“Ta đã cho nàng mọi thứ, trừ vị trí chính thê! Từ món ngon lụa là đến nha hoàn hầu hạ, nàng còn muốn gì nữa?”
Đôi mắt Tạ Dao đỏ rực, bàn tay hắn bóp lấy cổ ta, ép ta vào tường, lực tay dần siết chặt.
Hắn thực sự nghĩ rằng ta cứu mạng hắn, chỉ vì muốn làm chim trong lồng của hắn sao?
“Nếu nàng có hận thì cứ nhằm vào ta! Ta không lời nào để nói!”
“Nhưng A Vân là vô tội!”
Hắn chưa từng nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng như thế. Như lưỡi dao băng, từng nhát từng nhát cắt vào da thịt, chà đạp hết thảy tình nghĩa giữa ta và hắn.
Dù ta có uất ức đến đâu, ta chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương phu nhân của hắn.
Đôi mắt ta đỏ hoe, đến cả sức để làm dấu giải thích cũng không còn.
“Nể tình nàng từng cứu mạng ta, ta sẽ không phạt nàng.”
Tạ Dao nhắm mắt lại, như đã quyết, buông tay ra.
“Nhưng ơn nghĩa giữa chúng ta, coi như hết.”
Hết?
Hắn nói nhẹ bẫng, như thể mọi đau khổ, hy sinh của ta là chuyện không đáng kể, y hệt như cách hắn từng dễ dàng thề thốt yêu ta trọn đời.
Ta ngã khuỵu xuống, thở hổn hển. Trên cổ, dấu tay đỏ rực như lửa cháy, đau nhói nhưng lại khiến ta bật cười.
Thì ra, tình cảm của hắn chẳng đáng một xu.
Tạ Dao cấm ta chạm vào ngọn thương đỏ, sai người thu hết sách vở của ta. Ngoài khu chính viện và phòng nhỏ của ta, ta không được phép đi đâu khác.
Nghe chuyện, tổ phụ của Tạ Dao từ quân doanh trở về, nổi trận lôi đình.
Một thiếp thất dám có lòng dạ hiểm độc đến mức làm tổn thương chính thê được cưới hỏi đàng hoàng của nhà họ Tạ.
Đêm ấy, vài gia nhân xông vào phòng, lôi ta đến từ đường, đánh thẳng 20 gậy vào lưng.
Nghe người ta nói, khi tổ phụ ra lệnh, Tạ Dao không hề can ngăn, chỉ ngoảnh mặt đi:
“A Mãn phẩm hạnh không tốt, đúng là nên nhận chút dạy dỗ.”
Hắn không hề bận tâm rằng, Tống Tích Vân thân hình nhanh nhẹn, nếu muốn tránh, sao có thể không né được? Làm thế nào mà nàng lại “tình cờ” lao vào ngọn thương của ta?
Từng gậy từng gậy đánh xuống, đau đớn đến mức ta không thể kêu lên được.
“Ả câm xấu xí kia, cũng dám tranh với ta sao? Chỉ cần một chút mưu kế, đã khiến nàng ta thất sủng.”
“Các ngươi có thấy không, lúc ả giãy giụa làm dấu giải thích với phu quân, trông thật ngu ngốc, vừa đáng thương vừa buồn cười.”
“Phu nhân, nhỏ giọng thôi, đừng để nàng nghe thấy.”
“Nghe thấy thì sao? Một đứa câm, còn sợ nó đi mách sao? Hơn nữa, phu quân sẽ tin nàng, hay tin ta đây?”
Thì ra, Tống Tích Vân chẳng hề bị thương kinh mạch. Nàng đã mua chuộc đại phu, diễn một màn kịch hoàn hảo trước mặt Tạ Dao.
Suốt ba ngày, không ai đến xem ta sống chết thế nào.
Chỉ có tượng Phật trong từ đường, với ánh mắt từ bi thương xót, chăm chú nhìn ta.
Đói đến cực hạn, ta chỉ có thể cố lết đi lấy trộm quả cúng để ăn.
Cơn đau nhức ở lưng và eo khiến ta ngất lịm đi.
“Chạy mau! Có người Đông Di tập kích!”
Ta bị đánh thức bởi tiếng ồn ào bên ngoài. Khói đen cuồn cuộn bốc lên, mùi cháy khét nồng nặc len vào từng ngóc ngách của từ đường.
Người Đông Di từ lâu đã nhòm ngó Đại Yến, hai nước nhiều lần giao tranh nhưng bất phân thắng bại. Nhà họ Tạ nổi danh với những danh tướng lại càng là cái gai trong mắt chúng. Không có gì lạ khi chúng tìm đủ mọi cách để tiêu diệt Tạ Dao.
Gián điệp Đông Di đã chờ đợi từ lâu, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, phóng hỏa đốt tướng quân phủ vào đêm khuya thanh vắng.
Lửa cháy dữ dội lan nhanh, người trong phủ chạy tán loạn.
Ta cố gắng bò dậy, dùng nắm đấm đập cửa sổ, tạo ra một lỗ nhỏ vài tấc.
“Cộc! cộc! cộc!”
Ta thấy Tạ Dao ôm Tống Tích Vân từ chính viện đi ra. Khi đến gần từ đường, hắn khựng lại, ngoảnh đầu nhìn, dường như có chút do dự.
Ta ra sức há miệng, mấp máy: “Cứu… cứu ta!”
Chỉ cần mở cửa thả ta ra cũng được.
“Phu quân…”