Phúc tinh A Mãn - Chương 1
1
Phu quân muốn tổ chức một lễ thành thân cho ta, đón dâu về nhà một cách long trọng.
Tuy rằng ta và Tạ Dao đã bái đường ở thôn Đào Hoa, là phu thê danh chính ngôn thuận nhưng tướng quân phủ lại trọng lễ nghi, nói như thế không hợp quy củ. Phải nạp cát bái đường qua sáu lễ và mở tiệc chiêu đãi bát phương tân khách mới được.
Ta vui mừng khôn xiết, dĩ nhiên gật đầu đồng ý.
Đèn lồng đỏ treo cao khắp nơi, tướng quân phủ chật ních khách khứa, náo nhiệt không sao kể xiết.
Ta thấp thỏm mong chờ, đợi đến giờ lành để ra chính đường bái đường.
Bộ hỷ phục màu hồng trên người ta chính là do phu quân tự mình chọn. Tơ lụa mềm mại, mát mượt tựa dòng nước chảy, đây là lần đầu tiên trong đời ta được mặc.
“A Mãn cô nương rốt cuộc cũng được toại nguyện rồi.”
Các nha hoàn mặt mày rạng rỡ, lần lượt đến chúc mừng, sợ ta không nghe hiểu, còn làm thêm động tác tay nhấn mạnh.
Từ lúc vào tướng quân phủ, phu quân đã ra lệnh cho tất cả hạ nhân học ngôn ngữ ký hiệu để một người câm như ta không cảm thấy lạc lõng.
Nghe họ trêu chọc, ta không kìm được sự ngượng ngùng, làm theo quy củ ma ma đã dạy, rải một nắm hạt dưa vàng ra ngoài.
Nắng trưa gay gắt, ta tựa vào khung cửa sổ, buồn ngủ gà gật thì bỗng nghe thấy âm thanh cao vút của người chủ lễ: “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái ……”
Đầu ta giật mạnh một cái, giật mình nhận ra mình suýt lỡ mất giờ lành.
Hoảng hốt toát mồ hôi, ta vội vén váy chạy ra ngoài, mặc kệ tiếng gọi lo lắng của nha hoàn phía sau.
Ở giữa chính đường, phu quân Tạ Dao của ta đang khoác hỷ bào đỏ thắm, đôi mắt sáng rỡ mang theo nụ cười, đang chuẩn bị cùng ai đó bái đường.
Nhìn thấy ta hoảng loạn xông vào, hắn đầy kinh ngạc: “A Mãn, nàng đến đây làm gì?”
Nha hoàn Thanh Đào thở hồng hộc kéo tay ta lại: “Cô nương mau quay về, đừng quấy rối thiếu tướng quân và phu nhân bái đường.”
Phu nhân?
Nữ tử đang cùng phu quân ta bái đường quay đầu lại, chính là Hầu phủ biểu muội Tống Tích Vân của hắn.
Mặt ta tái nhợt, lùi lại mấy bước.
Nàng ta khoác hỷ bào đỏ rực, diễm lệ kiêu kỳ, khiến bộ hỷ phục của ta trở nên nhạt nhòa, cũ kỹ. Nàng khẽ cười, như có như không: “A Mãn cô nương chẳng lẽ nghĩ mình mới là chính thê của phu quân?”
Lời vừa dứt, tiếng cười của quan khách dự lễ vang khắp đại sảnh. Những ánh mắt soi mói nhìn ta đầy khinh miệt xen lẫn thương hại.
Ta chỉ là một nha đầu nhà quê, chưa từng biết rằng trong gia đình quyền quý, nữ nhân mặc hỷ phục hồng nhạt……
Chỉ là thiếp.
2
Ánh nến trên hỷ án lung linh lay động, bóng hình cô quạnh trong căn phòng nhỏ in hằn trên cửa sổ phía tây, nước mắt lặng lẽ rơi như sương đọng.
Nến hoa long phụng vốn tượng trưng cho trăm năm hòa hợp, nhưng thiếp thân như ta, làm sao xứng được dùng thứ này.
Thanh Đào bảo rằng, là thiếu tướng quân động lòng thương xót mới cho phép nơi này đặt một đôi nến.
Trong chính phòng, tiếng động ào ạt kéo dài chẳng dứt, tận đến nửa đêm, mọi thứ mới dần yên tĩnh.
Tạ Dao mặc xong áo ngủ, bước vào dưới ánh trăng, nắm lấy tay ta: “Tay nàng lạnh thế này, sao còn chưa ngủ?”
Ta giật tay ra, tránh ánh mắt hắn.
Biết mình có lỗi, Tạ Dao tỏ vẻ lúng túng: “Hôm nay nàng gây chuyện trong lễ bái đường, làm tướng quân phủ mất mặt, nhưng ta chưa từng trách, còn dặn dò nha hoàn chăm sóc nàng chu đáo.”
“A Mãn, nàng trước giờ luôn ngoan ngoãn, sao bây giờ lại không hiểu chuyện thế này?”
“Chẳng lẽ nàng muốn cùng vi phu xa lạ?”
Trong mắt hắn, không phải hắn lừa dối ta, mà là ta không biết điều?
Ta ngước lên nhìn hắn, nhớ lại những lời bàn tán xì xào của đám quan khách lúc ban ngày:
“Nha đầu câm xấu xí ở quê mà cũng mơ làm chính thất của thiếu tướng quân? Với dung mạo và xuất thân của nàng ta, được làm thiếp đã là cất nhắc rồi.”
“Dù là ân nhân cứu mạng cũng không thể lấy cớ báo ân để đòi hỏi. Tạ gia là danh môn triều đình, thiếu tướng quân lại là cánh tay đắc lực, từng bị thám tử Đông Di tập kích trọng thương đến đứt tâm mạch cần phải ẩn náu hai năm để tránh tai mắt địch.”
“Cho nàng ta cơ hội được chữa bệnh cho thiếu tướng quân, không duyên cớ lại nhặt được một công lao lớn đã là ban ân rồi.”
“Cái đồ ti tiện đó lại không biết điều, bám riết không buông, nàng ta làm sao mà sánh được với thiên kim Hầu phủ? Người ta từ nhỏ đã đính hôn với thiếu tướng quân, vừa văn võ song toàn, vừa anh khí bất phàm, đúng là một đôi trời sinh.”
“Thiếu tướng quân đúng là người tử tế, chứ nếu là ta, chỉ vứt chút bạc với giấy tờ đất rồi đuổi đi là xong, giữ lại phủ làm gì?”
Giờ đây ta mới hiểu, hóa ra trong mắt những quyền quý ở kinh thành, lễ thành thân của ta và Tạ Dao ở thôn Đào Hoa chỉ là trò trẻ con, chẳng đáng tính đến.
Tạ Dao cũng nghĩ vậy đúng không? Được làm thiếp của hắn đã là vinh dự và ân điển lớn lao của ta.
Nếu biết vào tướng quân phủ là để chịu cảnh này, ta đã không đời nào đồng ý đi cùng hắn.
Ta rưng rưng nước mắt, phẫn nộ làm động tác tay với Tạ Dao.
Họ đều bảo ta cố chấp, mặt dày bám lấy hắn.
Nhưng rõ ràng người nài nỉ cưới ta, chính là Tạ Dao!
3
Hồi đó, khi tướng quân phủ cử người đến đón Tạ Dao, đội thiết kỵ ầm ầm kéo đến chặn cả cổng thôn Đào Hoa, khí thế ngất trời.
“A Mãn vất vả bao năm cuối cùng cũng được hưởng phúc, sau này chính là thiếu tướng quân phu nhân lẫy lừng.”
Trước cổng viện, không thiếu ánh mắt ngưỡng mộ. Các cô nương, thiếu phụ lần lượt dậm chân, tiếc nuối chỉ vì người nhặt được Tạ Dao không phải là họ.
Đám hạ nhân tướng quân phủ cũng tò mò, thiếu tướng quân mất tích hai năm, rốt cuộc là nữ tử thế nào khiến hắn nâng niu như vậy?
Ta dung mạo xấu xí, bên má trái từ nhỏ đã có vết sẹo to bằng ngón tay cái kéo dài từ chân mày đến cằm, trông thật đáng sợ.
Những ánh nhìn nóng bỏng khiến ta bối rối, vội quay mặt đi, lùi về sau.
Các nha hoàn, hạ nhân che miệng cười thầm, chế nhạo ta không ra gì.
Lúc đó ta đã suy nghĩ rất lâu, làm dấu hỏi phu quân liệu lời thề non hẹn biển trước kia của hắn còn tính không?
Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, tướng quân phủ là nơi giàu sang phú quý, đến đó ta sẽ không thiếu vinh hoa. Nhưng “cành cao không dành cho loài chim nhỏ”, nếu hắn không muốn nhận ta, người vợ nghèo khổ này, ta sẽ tiếp tục ở lại thôn Đào Hoa bán hoành thánh của mình.
“Tất nhiên rồi, ta chưa bao giờ lừa dối nàng.”
Tạ Dao ôm ta với vẻ dịu dàng sâu sắc rồi bế lên xe ngựa. Dân làng ồ lên trêu chọc, ta cắn môi, đỏ mặt đến tận mang tai.
Hai năm trước, vào một ngày xuân, ta nhặt được Tạ Dao toàn thân đầy máu bên bờ sông.
Dân làng nhìn thấy liền lắc đầu, nói không sống nổi đâu. Nhưng ta không tin, cõng hắn về nhà, lau rửa sạch sẽ.
Không ngờ, sau khi rửa sạch, lại hiện ra một nam nhân đẹp tựa ngọc lưu ly, như bông tuyết trắng trên đỉnh núi, vừa đẹp vừa khiến người mê đắm.
Hắn yếu ớt thoi thóp, giữa cơn hôn mê còn không quên lẩm bẩm cầu cứu. Ta phải dùng sức lực lớn lắm mới giữ được hơi thở mong manh của hắn.
Đại phu nói hắn bị tổn thương tâm mạch, cần linh chi để bồi bổ, nhân sâm để duy trì sinh mạng.
Ta vét sạch số bạc dành dụm bao năm, chỉ đủ mua một đoạn râu nhân sâm.
Nam nhân này đẹp thì đẹp, nhưng vô dụng mà lại tiêu tốn bạc kinh khủng.
Nhìn nồi cơm nhà mình sắp cạn, ta ngượng ngùng làm dấu, ý bảo hắn hãy đi đi.
Khi đó, Tạ Dao nói một câu thì ho ba tiếng: “Đa tạ cô nương cứu mạng… Khụ… Tại hạ không biết lấy gì báo đáp, khụ… Đành dùng thân này mà báo… khụ…”
Ta trừng mắt nhìn, không thể tin nổi.
Một nữ nhân xấu xí như ta, người ta còn tránh không kịp, vậy mà giờ lại có một phu quân dâng tận cửa.
Không đúng! Phu quân này mỗi tháng tiền thuốc thang cũng phải mười lượng bạc, chẳng rẻ chút nào!
Ta mặt mũi mỏng, không dám đuổi lần thứ hai.
Thấy ta không phản đối, hắn liền đứng trước quầy bán hoành thánh, yếu ớt như cành liễu trước gió. Chẳng mấy chốc, các thẩm thẩm, muội muội, tẩu tẩu trong làng bu quanh, chưa đầy một canh giờ hoành thánh đã bán sạch, việc buôn bán cũng ngày càng khấm khá.
Ta vui vẻ thu dọn, mang tiền về nhà, cười rạng rỡ đến mức lộ cả răng. Tạ Dao trong mắt ta lại càng thuận mắt hơn.
Hắn không làm được việc nặng, nhưng cũng giúp ta mấy việc lặt vặt, lúc cán bột, lúc lau mồ hôi.
Ngày qua ngày, đôi mắt long lanh của hắn như nước hồ xuân khiến ta không tự chủ mà đắm chìm.
Trước khi thành thân, ta cẩn thận cắt hai tấm vải đỏ may thành áo cưới, ngập ngừng hỏi hắn liệu có cam tâm tình nguyện cưới ta, một nữ nhân xấu xí?
Trước đó, Lý đại nương từng thay ta Làm mai. Vậy mà từ lão què cuối làng đến anh xấu xí đầu thôn, chẳng ai chịu lấy ta.
“Lòng nhân hậu là vẻ đẹp lớn nhất. A Mãn là người vợ duy nhất đời này của ta. Ta thề không rời không bỏ.”
Tạ Dao chân thành ôm lấy ta.
Ta cúi đầu mỉm cười, ngọt ngào như uống cả hũ mật ong.
Cắt nến đỏ, bái đường, từ đó ta và Tạ Dao kết thành phu thê.
Vì sức khỏe của hắn, ta dậy sớm thức khuya bán hoành thánh, ngày đêm sắc thuốc, hái linh chi, đào nhân sâm. Hai năm lao lực, cuối cùng bệnh của hắn cũng khỏi.
Vậy mà mới hai tháng sau, ta đã thành chính thê bị hạ đường.