Phúc Đỉnh - Chương 6
27
Một đợt sóng dội qua, trước mắt ta dần sáng lên.
Ta được một con thuyền cứu, lưu lại tại Dương Châu.
Vào tiết hoa khói tháng ba, ta tựa vào bảo đỉnh, nay ta đã là người đứng sau một nhà tạo thuyền giàu có số một.
Dọc theo các tuyến đường từ Thông Châu, Hải Tân, Thương Châu, Lan Lăng đến Dương Châu, ta kiên trì theo dõi suốt ba tháng.
Đợi đến lúc tân hoàng hạ giá đến Dương Châu.
Trên thuyền có người rơi xuống nước, rối loạn cả đoàn.
Không chần chừ, ta bơi qua, kéo cô nương gần nhất, nắm lấy nàng mà bơi ngược trở lại, cứu sống nàng.
Nàng chính là đương kim hoàng hậu, còn đang mang long thai.
Nàng cảm kích hỏi ta muốn nhận thưởng gì.
Muốn làm công chúa, hay muốn quyền quản lý hội thương mại Kinh Hàng.
Ta cầu xin hoàng hậu, xin quyền quản lý một tòa thành.
Hoàng hậu nghe thấy tên Khôn Châu thì hơi sững sờ.
“Chỉ muốn chỗ đó thôi sao? Nhưng bản cung nghe nói, Khôn Châu sau trận đại loạn đã trở thành nơi đầy giặc cướp, lại khắc với nữ giới, và vẫn đang thuộc về nhà họ Dư, có lẽ—”
“Nương nương, dân nữ không sợ bị khắc. Cái gọi là tà bất thắng chính, dân nữ muốn đến Khôn Châu, đó là nơi nhà ngoại của tiểu nữ, không nên để những kẻ bẩn thỉu chà đạp. Van xin ngài.”
Ta ngước lên nhìn khuôn mặt có vài phần giống mẹ ta của nàng.
Nàng là quý nữ hậu duệ của tiền triều, cũng mang trong lòng những cảm xúc phức tạp về Khôn Châu.
Thanh kiếm của triều đại này vừa hay có thể chém đầu quan lại triều trước.
Nàng nhìn gương mặt ta, im lặng một lúc, rồi nói: “Được. Ta sẽ theo ý ngươi.”
Ngày thánh chỉ được ban xuống, ta đến tạ ân.
Hoàng hậu bỗng nhiên quay đầu, gọi một người vào: “Lý Thừa, ngươi sẽ hộ tống Ngọc chưởng sự đến đó.”
Nghe thấy tên này, trong lòng ta khẽ động. Ta nhìn thấy một thanh niên có vẻ mặt nghiêm nghị, trông quen mắt bước vào.
“Tiểu Lục này là người mà mẹ ta cứu dọc đường vào kinh. Hắn đã theo bản cung nhiều năm nay, làm việc rất đáng tin cậy. Ngươi cứ thoải mái sai bảo.”
Ta cúi đầu lần nữa để tạ ân.
Hoàng hậu nói khẽ: “Nghe nói Khôn An công chúa của triều trước được chôn cất ở Khôn Châu. Nếu không nhờ nàng bố thí, ngoại tổ mẫu của bản cung đã sớm thành người chết đói. Nếu ngươi tìm thấy mộ của nàng, hãy thay bản cung tế bái một chút.”
Ta cúi đầu tạ ơn.
Hoàng hậu sờ lên tóc: “Những cô nương ở Khôn Châu đầy khí chí lớn lao. Khi mẹ của bản cung còn nhỏ, bà từng nghe rất nhiều chuyện về họ. Ngươi đi lần này, đừng cô phụ tấm lòng của chính ngươi.”
Khi ta đến Khôn Châu.
Trong thành vẫn nhộn nhịp, nhưng hiếm khi nhìn thấy bóng dáng nữ nhân, chỉ có vài ba nô tỳ mới mua đang ho khan.
Ta cưỡi ngựa, cùng theo Lý Thừa đường hoàng tiến vào, mọi ánh mắt đổ dồn về phía ta.
Nét mặt của bọn họ vô cùng kỳ dị.
Ta khoác áo choàng, thúc ngựa tiến về phía trước.
Quỳ phía trước là gia chủ trẻ tuổi nhất hiện tại của nhà họ Dư ở Khôn Châu.
“Cả Dư gia đều ở đây sao?”
Người đàn ông trung niên vừa định nói, ngước nhìn thấy ta, mặt biến sắc: “Dư Tam Thiên?”
Ồ, quên mất, bọn chúng chỉ đặt số hiệu cho những người phụ nữ, họ không có tên.
Tam Thiên sao?
Ta nhìn những người đàn ông ở đó, hình như chưa đến con số ba ngàn.
Lý Thừa thúc ngựa tiến lên, vụt một roi lên mặt hắn: “Láo xược! Thấy thượng quan mà dám vô lễ. Đây chính là Khôn Châu lệnh được đích thân Hoàng hậu nương nương điều xuống.”
Người nhà họ Dư hoảng loạn quỳ xuống, nhưng có kẻ không phục, ngẩng đầu nhìn ta với vẻ lạnh lùng.
Ta chẳng phiền lòng, giương tay, bắn một mũi tên thẳng tay vào hắn, chiếc nỏ trên tay quả là tiện dụng.
Phập! Một tên ngã xuống.
“Đại nhân đây là có ý gì?”
“Giết người đền mạng, chẳng lẽ không đúng sao? Bản quan nhận được tố cáo rằng trong thành này có rất nhiều kẻ sát nhân, hôm nay đến đây là để xử lý đám ác ôn này.”
Khắp các căn nhà ở Khôn Châu, căn nào chẳng có xác người?
Lời này vừa nói ra, phía dưới im phăng phắc.
Ta tùy tiện chỉ vào một kẻ khác.
“Cả ngươi nữa.”
Khi ta giết đến người thứ sáu, đám người phía dưới không kìm được nữa, mắt đỏ ngầu định động thủ.
“Con tiện nhân này chắc chắn là kẻ trốn ra ngoài, chẳng có thượng quan gì cả, nhất định là kẻ lừa đảo!”
“Bắt lấy nàng! Đúng lúc không có nguồn hàng mới! Bắt lấy nàng, bắt nàng sinh con!”
Ta cười lạnh: “Sao hả? Muốn tạo phản sao?”
“Phản loạn thì đã sao!!”
Ta lại bắn ra một mũi tên nữa, một tên lại ngã xuống.
Kích động bởi cảnh đó, đám người bên dưới bạo động.
“Cứ để nàng bắn đi, một cây nỏ của nàng có được bao nhiêu tên chứ? Chắc chắn sắp hết tên rồi! Bắt lấy nàng, nhốt lại! Ta đoán ngọn lửa lớn kia chắc chắn do nàng gây ra!”
“Lũ tiện nhân này, mấy chục năm rồi chẳng được yên ổn chút nào!”
Những mũi tên của ta không ngừng bắn ra, đám người ào đến chỗ ta đều ngã gục từng đợt một.
Chiếc nỏ này quả thật hữu dụng!
Tên trong đó dường như bắn không hết!
Sau khi tiêu diệt đợt đầu tiên, đợt thứ hai lại tới.
Nhưng lần này, ta không cần ra tay nữa.
Lý Thừa bắn tín hiệu ra ngoài.
Một tiếng “bùm”, đội quân bên ngoài xếp hàng chỉnh tề tiến vào.
“Các ngươi dám tạo phản sao?!”
“Bắt hết lại cho ta!”
Bọn người bên trong sợ hãi, đổ sụp xuống đất, không còn dám nhúc nhích.
Cưỡng đoạt nữ nhân tối đa cũng chỉ bị phạt lao dịch, nhưng phản loạn thì phải tru di cửu tộc.
Ta cười lạnh: “Tới nhà họ Dư tìm sổ sách! Những kẻ đăng ký xin vợ trong suốt mấy năm qua đều là nghĩa tử và thân thuộc của nhà họ Dư, không được tha cho một ai!”
Gia chủ nhà họ Dư gục đầu cầu xin: “Tha mạng, đại nhân, tha mạng, chúng ta có thể dâng tiền, rất nhiều, rất nhiều tiền!”
Đầu hắn đập xuống đất đến chảy máu, trông vô cùng thảm hại.
Ta lạnh lùng nhìn hắn một cái, giậm vó ngựa lên mặt hắn, đường hoàng tiến vào.
Tất cả bọn chúng đều bị áp giải, ngục tù không còn chỗ chứa.
Xét xử tại chỗ, tội phản nghịch, tru di cửu tộc, ký tên điểm chỉ.
29
Đêm đó, ta trở về nhà họ Lương.
Tòa nhà đổ nát, bên ngoài bị đục phá, bên trong có dấu vết của kẻ hành khất.
Ta đi vào lối đi nhỏ, ra lệnh cho thuộc hạ.
“Đập ra.”
Chậm rãi, bức tường vỡ ra, để lộ mùi hôi thối nồng nặc.
Làm người ta phát buồn nôn.
Ta nhìn thấy tam ca.
Hắn đã không còn hình dạng con người, nhưng vẫn còn thở yếu ớt.
Khi nhìn thấy ta, mắt hắn sáng lên.
“Cho hắn uống chút canh nhân sâm, loại ngàn năm ta mang đến, đừng để hắn chết.”
Tam ca thở được, cảm kích rơi nước mắt.
“Muội muội, muội muội, cứu ca đi—”
Lối đi phía dưới đã trống trơn, bộ xương trắng đầy dấu răng.
Là của cha ta.
Gặm thật sạch sẽ.
Lúc còn nhỏ, cha ta hay mắng tam ca ngu ngốc, không giỏi đọc sách, cả gặm xương cũng không sạch. Thế mà lần này lại gặm sạch sẽ thế.
Ta nhìn hắn: “Lý Đô úy, giết cha phạm tội gì?”
“Lăng trì xử tử.”
Mặt tam ca lập tức mất hết sinh khí: “…Không, không—ta không—tha mạng—đại nhân! Đại nhân!”
Hắn quay sang nhìn Lý Thừa, như vớ được cọng rơm cứu mạng: “Ngươi, ngươi, ngươi chẳng phải là Tiểu Lục nhà họ Lý sao? Đúng, chính là ngươi, ngươi giúp ta đi, ả đàn bà này là đồ điên, ngươi giúp ta đi—”
Hắn lớn tiếng chửi rủa sự ác độc và tội lỗi của ta. Hắn nói rằng nếu không phải vì giam giữ ta mấy năm, hắn đã không đến nỗi mất mạng.
“Khoan đã.” Lý Thừa ngăn đám thuộc hạ kéo tam ca đi.
Tam ca sợ hãi nhưng lại lóe lên chút hy vọng, im lặng nhìn chúng ta.
“Vô lễ với thượng quan, đánh roi hai mươi. Nhớ cho uống canh nhân sâm, đừng đánh chết.”
Mọi cảm xúc trào dâng trong lòng ta.
Ta quay lưng bước nhanh ra ngoài, Lý Thừa lặng lẽ theo sau.
“Khó trách ngươi được Hoàng hậu trọng dụng, quả là biết làm việc.”
Lý Thừa im lặng, đưa cho ta một chiếc khăn tay.
Ta không quay đầu lại: “Cảm ơn.”
30
Trong thành vang lên từng tiếng kêu thảm thiết, như một nghi lễ tế bái vô thanh.
Ta cảm thấy chiếc đỉnh đồng trong tay càng lúc càng nhỏ lại, tựa như những chấp niệm to lớn ấy đã được tha thứ, trở nên ấm áp hơn.
Dùng máu của kẻ ác để tưới lên mảnh đất chuộc tội, ta lệnh cho người trồng tre. Chờ đến khi tre lớn, ta sẽ dùng chúng chế tạo thành nghiên mực, từng nét một, chỉnh lý những trang huyện chí đã tả tơi, thất lạc.
Những thanh âm từng bị lịch sử chôn vùi, sẽ được ghi nhớ.
Ngoài kết quả thắng lợi, còn có tinh thần chống chọi kiên cường của những người đã cố gắng đấu tranh, đáng để lưu lại trong ký ức.
Ánh trăng sáng rọi bên ngoài.
Khôn Châu lạnh lẽo.
Xung quanh im ắng.
Ta ngồi bên cổng thành, lặng lẽ rót một chén rượu.
Lý Thừa đứng sau lưng ta, trong tay cầm một bát cháo nóng.
“Đại nhân, dùng chút đi?”
Ta đứng dậy, chờ đợi thêm một ngày nữa. Hôm nay vẫn không có ai đến định cư ở Khôn Châu.
Ngay khi ta định rời đi, chợt nghe thấy từ con đường hoang dại cách đó không xa truyền đến một giọng nói yếu ớt.
Là một người phụ nữ khốn khổ.
“Đại… Đại nhân—xin hỏi, cái thông báo kia là thật sao? Phải chăng góa phụ và cô nhi cũng có thể đến đây, được chia nhà miễn phí?”
Ta mỉm cười: “Tất nhiên.”
“Chính xác, không sai.”
Nàng khẽ vuốt mái tóc rối bời trên mặt: “Phụ nữ cũng được chia nhà sao? Có thể tìm việc ở đây? Có thể làm chủ hộ không?”
Ta đưa bát cháo cho nàng.
“Nương tử đến thử xem, chẳng phải sẽ biết sao?”
Hết.