Phúc Đỉnh - Chương 3
14
Ta quay đầu bước đi, đúng lúc đó, một con chó đánh hơi thấy mùi ta liền bám theo.
Ta bước nhanh, nó càng bám chặt.
Ngay sau tiếng sủa “gâu gâu”, tam ca xuất hiện, người đầy máu.
Tam ca gọi ta là muội muội.
Hắn nói rằng Hoa nương là một kỹ nữ độc ác, chuyên đi lừa gạt ta, muốn đưa ta ra ngoài để bán vào Phong Nguyệt lâu. Hắn bảo ta trở về cùng hắn.
Ta quay người bỏ chạy.
Con chó đuổi theo, tam ca đuổi theo, hộ vệ cũng đuổi theo.
Cuối cùng, ta bị lôi trở lại.
Hoa nương đã chết, trong tay còn nắm chặt dây thắt lưng của tam ca.
Để trừng phạt ta, tam ca tự tay đánh ta một trận, rồi ngay trước mặt ta, hắn chôn Hoa nương dưới đường hầm nối tới căn phòng ta bị giam.
Đất ẩm ướt, thân thể nàng mềm oặt.
Tam ca cười lạnh, nói đây là bài học cho ta, nếu còn chạy trốn thì sẽ có kết cục như vậy.
Ta nhớ lại lời mẹ từng kể về lần bà trốn thoát.
Mẹ bảo lẽ ra bà đã bị phát hiện, nhưng nha hoàn đi theo bà đã nhảy xuống giếng, xác sình lên làm tắc nghẽn miệng giếng.
Mẹ đã ở dưới nước bốn ngày.
Mẹ nói rằng không có gì đáng sợ ở người chết: “A Ngọc, người sống mới đáng sợ. Người chết còn đáng yêu đáng mến hơn nhiều. Nếu một ngày nào đó mẹ qua đời, con cũng không cần phải sợ.”
Đúng vậy, người chết không hề đáng sợ.
Ta bới đầu của Hoa nương lên, lấy chiếc trâm cài tóc của nàng.
15
Hoa nương là hoa khôi nổi tiếng. Nhiều quý nhân là khách quen của nàng.
Quản sự của Phong Nguyệt Lâu thực sự đã đến tìm Hoa nương.
Cuối cùng bị Tam ca dùng bạc để đuổi đi: “Ai biết nàng ta đi đâu, có lẽ đã trốn đi cùng ai đó rồi.”
Quản sự nhìn vết máu trên nền đất, nói rằng có điều gì đó không đúng.
Tam ca lại đưa thêm hai thỏi vàng.
Quản sự hừ lạnh rồi nói cũng không nhất định, kỹ nữ vô tình, có thể là bỏ trốn thật. Nhưng tỷ tỷ của nàng đòi gặp muội muội, khó mà trấn an.
Tam ca lại đưa thêm hai thỏi vàng.
Quản sự lập tức cười: “Đám nữ nhân này, đúng là đáng bị dạy dỗ. Người Khôn Châu chúng ta không bao giờ nuông chiều nữ nhân. Đây chỉ là hai thứ đồ chơi mà thôi, còn tưởng mình là người sống, đòi hỏi danh phận cơ đấy.”
16
Trong góc tối, bên ngoài gió lại nổi lên, vài chú chim nhảy qua nhảy lại.
Ta nhắm mắt lắng nghe.
Sau khi cưới vợ mới, sáng sớm hôm đó cha ta cũng đến.
Cha vui mừng, trên mặt nở nụ cười.
Ông ném cho ta một túi đồ hồi môn của Dư tiểu thư.
Rồi đứng đợi ta biến đống của cải quý hiếm ấy từ trong Phúc Đỉnh ra thành từng hộp, từng rương.
Cha ta cười lớn: “Ngày tháng này thật là sung sướng. A Ngọc, có con đúng là phúc của cha.”
Ta nắm chặt chiếc trâm của Hoa nương trong tay, nhìn vào cổ cha, từ từ lau sạch lớp bụi đất bám trên trâm.
Cha đi khỏi, tam ca như thường lệ bảo ta lấy thêm hai đỉnh đầy châu báu cho hắn.
Hắn còn bảo rằng chính hắn đã giúp ta che giấu chuyện ta chạy trốn.
“Tam ca, huynh còn nhớ hồi ta ba tuổi không? Khi đó cha của Lý Tiểu Lục làm cho hắn một thanh kiếm gỗ, hắn nghịch ngợm đập khắp nơi, có lần đập vào đầu ta, ta khóc lóc chạy về nhà, chính huynh đã tìm đến Lý Tiểu Lục và đánh hắn một trận. Sau đó, cha về nhà lại đánh huynh một trận.”
Tam ca chỉ chăm chăm nhìn vào đống châu báu, mắt sáng rực, miệng thì đáp qua loa: “À, không nhớ nữa.”
Ta nói tiếp: “Hồi đó huynh bị thương, sốt cao, đại phu đòi một văn tiền mới chịu đến xem. Cha không chịu đưa tiền, nên mẹ phải đem đôi khuyên tai đi cầm cố rồi bảo ta đi mời đại phu về. Lúc đó ta còn bị ngã một lần.”
Tam ca dừng tay lại: “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”
Ta nói: “Tam ca, trong cái bọc cha vừa mang về, có một chiếc khóa trường mệnh. Ta đang nghĩ, liệu có phải tân nương của cha chuẩn bị mang thai không?”
Tam ca lập tức quay đầu nhìn ta.
Ta tiếp: “Cái Phúc Đỉnh đó, mẹ từng nói chỉ có người nhà họ Dư mới dùng được. Vậy tại sao cha lại liều lĩnh cưới một cô gái nhà họ Dư như thế? Chẳng lẽ muốn thử xem? Ngay sau ngày cưới, cha đã mang Phúc Đỉnh đi, chắc hẳn là tân nương này không thể sử dụng được. Nhưng… nếu cha có một đứa con với người nhà họ Dư, như ta chẳng hạn, liệu có phải sẽ dùng được không?”
Tam ca từ từ đứng dậy, vẻ mặt đầy nghi hoặc, ta làm bộ lo lắng nói: “Cha bảo chỉ cần có con trai là đủ, đại ca đã mất, nhị ca cũng bị vứt bỏ, giờ chỉ còn lại tam ca thôi. Nhưng… cha vẫn có thể sinh thêm. Tam ca, khi ấy chúng ta sẽ ra sao?”
Tam ca quay đầu nhìn ra ngoài, cau mày, trong đáy mắt tối đen thoáng hiện lên sát ý mỏng manh.
Có vẻ việc chia rẽ mối quan hệ của họ không khó đến vậy.
17
Tam ca thực sự là một kẻ ngu ngốc.
Cách giải quyết của hắn chính là quyến rũ tân nương họ Dư.
Bị đám kỹ nữ ở Phong Nguyệt lâu tâng bốc, hắn tự cho mình là cao giá.
Hắn nghĩ mình trẻ hơn, đẹp hơn cha, nên việc chinh phục một nữ nhân không có gì là khó.
Hắn muốn có chiếc đỉnh, vì vậy bắt đầu từ nữ nhân của cha.
Và tân nương thực sự đã mắc câu.
Nàng đến thường xuyên, không tiện đi cửa chính, nên tam ca dẫn nàng đi qua lối ngách.
Nàng đưa tay chạm vào tường của con đường hẹp, hỏi: “Sao chỗ này bình thường không thấy? Trong sơ đồ nhà cũng không có? Bên trong có gì vậy?”
Tam ca đứng bên ngoài đáp: “Nếu nàng theo ta, nơi nào ta cũng cho nàng thấy.”
Tân nương cười mắng yêu.
Tam ca muốn nàng sinh cho hắn một đứa con.
Hắn và cha đều có suy nghĩ rằng, khi nữ nhân đã có con, họ sẽ dễ bị thao túng.
Tân nương cười khúc khích, nói cha cũng muốn có con.
Nàng còn nói cha bên ngoài còn nuôi thêm nhiều nữ nhân nhà họ Dư, bằng mọi cách thu nạp vào.
“Còn nói ai sinh được con thì sẽ thưởng ngàn vàng. Ta bị nhốt trong hậu viện, còn ông ấy thì tha hồ vui vẻ bên ngoài.”
Tam ca tức giận đến mức đập tay vào tường, rồi quay đầu cắn mạnh vào cổ nàng.
“Lão già đó thật là xảo quyệt… Nàng vậy mà chịu đựng nổi, đúng là quá tiện.”
Tân nương cười lớn, đẩy tam ca ra khi hắn muốn tiến thêm một bước: “Nhà họ Dư vốn xuất thân thấp kém, sớm đã tiện như vậy. Có gì mà không thể nhẫn nhịn? Chỉ cần chàng hứa với ta một điều, ta tự nhiên sẽ nghe theo chàng.”
Tam ca ngơ ngác.
Tân nương nói: “Ta biết trong nhà chàng đang giấu một cô nương. Chàng hãy đuổi ả đi, ta sẽ nghe theo chàng.”
Tam ca khựng lại.
Tân nương ngẩng đầu nhìn hắn, bĩu môi: “Cha chàng nói đó là đồ chơi của chàng, để chàng giải khuây thôi. Ta mặc kệ, có ả thì không có ta.”
Tam ca hỏi: “Cha ta đã nói vậy?”
Sau khi tân nương rời đi, tam ca càng tức giận hơn, giận vì cha dám tiết lộ bí mật đó ra ngoài mà không hề nói cho mình, chẳng coi mình là con cái gì cả.
Vào ngày thứ tư, cha mang đến một viên đông châu sáng chói.
“Đây là đồ của Dư gia, nghe nói là được triều đình ban cho. Một viên này đáng giá cả trăm lượng, quý giá như tròng mắt. Ta phải mượn mãi mới được.”
Tam ca hỏi: “Cha lại đến nhà họ Dư à?”
Cha đắc ý: “Ta sẽ dùng nó để lát ao sen.”
Tam ca nhìn chằm chằm vào Phúc Đỉnh trong tay cha.
“Các ngươi nói xem, nếu nhà họ Dư biết báu vật của họ đang nằm trong tay ta, con gái họ cũng gả cho ta, chẳng phải tức chết sao? Ha ha ha!”
Tam ca không nói gì.
Ta chen vào: “Nghe nói nhà họ Dư có quan hệ với triều đình, nếu họ biết chuyện có lẽ sẽ tìm cách lấy lại?”
Cha ta cười nhạt: “Quan hệ gì mà quan hệ? Ta đã tìm hiểu rồi, ông tổ nhà họ Dư vốn xuất thân thấp hèn, chỉ là gặp may mới giành được báu vật và phất lên. Họ chẳng có chút quan hệ nào cả. Tiện tịch thì không thể làm quan, còn nhà họ Lương chúng ta thì khác, chúng ta là lương dân. Vài năm nữa, ta sẽ mua chức quan.”
Qua mấy năm thì mua một chức quan.
Nhưng tam ca không biết chữ. Quan chức trong vài năm tới là dành cho ai, chẳng cần nói cũng biết.
Tam ca không còn do dự nữa.
Hắn cầm ngay lư hương, đập mạnh vào cha. Cha đổ gục xuống đất, toàn thân co giật, nhưng vẫn còn sống, mắt đầy vẻ kinh ngạc. Tam ca thoáng do dự, còn ta thì lao tới, dùng chiếc trâm đâm vào cổ cha.
Máu nóng phun ra, bắn lên người ta.
Cha cố gắng kêu lên, ta nhìn thẳng vào ông ta.
“Nhát đâm này là thay mẹ trả lại cho ông.” Ta nhìn ông, “Ông nghĩ ta không biết vì sao ngày đó Lý Tán Điển lại đột nhiên đến cửa nhà ta? Còn ông thì cố tình về trễ sao?”
Cha trừng mắt lên.
“Mẹ ta vốn chưa bao giờ điên. Bà là bị ông dùng lưới đánh cá bắt lại khi trốn đi, phải không?”
Ông rên rỉ, miệng đầy bọt máu.
Ta thấy tam ca đang tiến đến với lư hương trong tay.
“Mỗi người chỉ có một số mệnh, tài phú một đời đều đã định sẵn. Mẹ ta từng nói đây là Quỷ Đỉnh, nhưng ông không tin. Giờ thì phải chết dưới tay con trai ruột rồi.”
Ta rút chiếc trâm ra, máu tươi phun trào, cùng lúc đó, tam ca giáng chiếc lư hương xuống.
Rất tốt.
Lại chết thêm một người.
18
Cả hậu viện yên tĩnh hẳn.
Tam ca hoàn hồn, ngay lập tức lao tới ôm chặt lấy chiếc đỉnh.
Chiếc đỉnh dường như nhỏ hơn một chút, nhưng điều đó chẳng quan trọng.
Hắn ôm chặt nó vào lòng.
“Giờ nó là của ta. Tất cả đều là của ta. Cô gái họ Dư, Phúc Đỉnh, cả ngươi, tất cả đều là của ta.”
Ta siết chặt chiếc trâm trong tay.
Sức lực dần cạn kiệt, ta ăn quá ít, đã dùng hết sức lực.
Tam ca chôn cha ở đầu kia của đường hầm.
Khi định nhốt ta vào, ta giả vờ sợ hãi mà nài nỉ.
Tam ca suy nghĩ một lúc.
“Ta cũng cần để lại cho mình một đường lui.”
Hắn nói: “Nhỡ cô gái họ Dư sinh con không đạt yêu cầu, hoặc nhỡ ngươi không còn nữa thì sao.”
Tam ca cảm thấy mùi trong đường ngách quá nặng, bèn dùng tay phẩy phẩy trước mũi.
Hắn nhìn ta một lúc rồi nói: “Để ta đưa ngươi ra ngoài, rửa sạch sẽ một chút.”