Phụ Thân Ta Là Cận Vệ Của Quý Phi - Chương 6
18.
Hoài Âm giàu có sung túc, cũng không bị chiến loạn ảnh hưởng quá nhiều, ta ban phát lệnh kêu gọi, thu nhận hàng loạt dân chạy nạn.
Không cẩn thận cho cả nhà Bùi Lê tiến vào thành.
Tiểu Phàm nói trước cổng có người kêu gào là đang nắm nhược điểm của ta trong tay, nếu không mời bọn họ vào và cho ăn ngon uống tốt, thì sẽ tuyên bố bí mật của ta cho cả thiên hạ biết.
Đúng vậy, ta vừa nghe cái lý do này thì biết ngay đó là Bùi Lê.
Quý phi nương nương thời trẻ kinh diễm động lòng người hiện giờ đã tiều tụy đến mức không ra hình ra dáng. Bà ta cần thận nép bên người Bùi Lê, hoàn toàn không nhìn ra một chút dáng vẻ đoan trang.
Mà bộ dạng của Bùi Lê lại không hề thay đổi, trên người có vẻ nghèo khổ nhưng mặt mũi lại hết sức kiêu căng.
Đứng trước hai người bọn họ là một thiếu nữ hơi gầy guộc.
Hiện giờ đã là cuối thu, nàng lại không mặc nhiều quần áo, gió thổi qua khiến nàng rùng mình một cái.
Quái lạ, Bùi Lê vẫn là người sống tốt nhất trong mấy người này.
Lúc này ông ta đang ra vẻ quan trên chỉ trỏ binh lính trước cửa:
“Ta tên Bùi Lê, các ngươi đi vào trong thông báo cho chủ tử của các ngươi mau ra nghênh đó ta.”
Ta quay đầu lại nhìn thoáng qua Tiểu Phàm
“Trói ba người bọn họ vào đây cho ta, ta cho muội muội của ngươi một cửa hiệu mặt tiền.”
Trước tiên hắn đồng ý một tiếng, rồi lại cau mày nhìn ta: “Bệ hạ, tiểu muội của ta đã đính hôn với nhà người ta rồi.”
Ta liếc hắn một cái rồi đi vào phòng phụ.
Trong Tứ Phương thành ở Hoài Âm, ta chiếm lấy tòa nhà của thành chủ, chính sảnh dùng để thượng triều, phòng phụ nghĩ mãi mà không biết nên dùng nó để làm gì
Bùi Lê bị trói như con chó chết đang được kéo vào, trong miệng nhét miếng giẻ lau, nức nở không biết đang nói cái gì.
Phùng Nhạn Hề giãy giụa giống như một người đàn bà đanh đá, chỉ có tiểu công chúa là nhắm chặt hai mắt, bộ dạng cam chịu số phận.
Lúc Bùi Lê bị thả xuống đất, ta đang dùng dao găm cắm vào một miếng quýt do cung nữ bóc, chua chua ngọt ngọt, ngon đến kỳ lạ.
Vừa có thể phát ra tiếng, Bùi Lê lập tức kêu về phía ta:
“Đại nhân, ta muốn gặp hoàng đế của các ngươi, ta có mật tấu chỉ có thể nói với hắn!”
Ta phất phất tay, cho những người khác lui xuống, chỉ có Tiểu Phàm đứng phía sau ta với sắc mặt nghiêm túc.
“Trẫm chính là người ngươi muốn tìm, sao đã đứng trước mặt ngươi rồi mà ngươi vẫn không nhận ra?”
Phùng Nhạn Hề nhận ra ta, bà ta chỉ vào ta mà thống khổ thét chói tai, ta thấy quá ồn ào nên bảo Tiểu Phàm đánh ngất bà ta đi.
Bùi Lê thấy ta rồi thì ông ta lại ấp úng, không có khí phách giống như vừa rồi.
Ông ta đánh giá ta qua lại một lát, đột nhiên đứng lên:
“Phong Nhi, ta chính là cha của ngươi!”
Ta rũ mắt thở dài, cắm dao găm lên bàn một cái phập, Tiểu Phàm hiểu ý của ta, nhanh chóng đi qua cho Bùi Lê một cái bạt tai.
Bùi Lê té lăn trên đất, lúc mở miệng lần nữa thì thấy hai cái răng lẫn lộ với máu rớt ra.
Ông ta bụm mặt:
“Đồ bất hiếu! Sao ngươi lại dám chiếm lấy thân phận công chúa?!”
Bùi Lê bò dậy thêm một lần nữa, cật lực duy trì thể diện:
“Ngươi làm đến nước này cũng là không tệ rồi, chiêu binh mãi mã cho nước Chiêu, phục hưng Triệu thị. Nhưng huyết thống trên người ngươi sẽ không lừa được người khác, ta mang công chúa Dĩnh Hoa đến cho ngươi, khi còn nhỏ ngươi đã từng gặp qua. Còn không mau qua đây hành lễ?”
Tiểu Phàm dường như không xem nổi nữa, hắn nhìn ta có chút thương hại:
“Bệ hạ?”
Ta cầm dao găm ra hiệu với hắn bằng ánh mắt, ý bảo hắn không có việc gì.
Hai mắt Bùi Lê sáng lên:
“Ta sẽ không truy cứu chuyện nô tài của ngươi dám đánh ta. Những gì ngươi làm được bây giờ đã là tốt lắm rồi, sau này trên gia phả của Bùi gia sẽ viết ngươi là một người trung quân ái quốc, nhà chúng ta sẽ được lưu danh sử sách! Tiểu Phong, mau trả lại thân phận và binh mã cho công chúa, hiện giờ ta làm nghĩa phụ của công chúa, những chuyện lớn nhỏ này ta đều sẽ quản giúp các ngươi. Đến lúc đó sẽ tìm hai đấng anh hào làm phu quân cho các ngươi được không?”
Ta cúi đầu, chôn mặt phía sau tay áo, cuối cùng cũng cười thành tiếng.
Tại sao ta lại có một người phụ thân vừa tham lam vừa ngu xuẩn như vậy kia chứ?
Ông trời ơi, đây là cái quái gì vậy?
Nói thật, mối hận suốt bao nhiêu năm đều bị sự đần độn của ông ta làm phai nhạt đi rất nhiều.
Ta nhìn về phía công chúa từ khi tiến vào đã không nói một lời:
“Ngươi nói thử xem như vậy có được không?”
Nàng ngẩng đầu nhìn ta một cái, sau đó uốn gối quỳ trên mặt đất. Tiểu cô nương quỳ trên mặt đất càng làm nổi bật dáng vóc thon gầy, nàng cúi đầu, một lát sau mới mở miệng nói chuyện:
“Ta muốn sống, muốn ăn cơm no, muốn có chỗ ở an ổn, muốn một cuộc sống bình yên. Muốn ta gọi ngài là cái gì cũng được, thảo dân khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế!”
Ta nhìn nàng, muốn nhìn ra sự kiêu ngạo quý khí đã từng có trong đôi mắt của một tiểu công chúa, nàng bảo ta không cần phải sợ, về sau sẽ truy phong ta.
Nhưng ta không nhìn thấy được gì cả.
Nàng của hiện tại, giống với một người phụ nữ ăn không đủ no, lang bạt kỳ hồ, phải sống trong nơm nớp lo sợ mà ta đã từng nhìn thấy trước đây.
Giờ khắc này ta nghiêm túc nhìn nàng:
“Ta sẽ làm cho mọi bá tánh đều có thể ăn no.”
Nàng ngẩng đầu lên, cụp mắt xuống thấp, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống:
“Tạ ơn bệ hạ.”
Ta nói với Tiểu Phàm:
“Cấp chút bạc vụn, sắp xếp cho mẹ con bọn họ ở chỗ thu nhận rồi thả họ đi.”
Nói xong ta xoay mũi dao, chỉ vào Bùi Lê: “Còn về phần ngươi, Bùi Lê, cả đời này ngươi đều lấy đồ của người khác để biểu dương sự khí khách và nghĩa hiệp của mình. Cô cho ngươi một cơ hội, để ngươi tự mình tranh giành lấy. Lần công thành tiếp theo sẽ dẫn theo ngươi, để ngươi làm người đầu tiên leo lên thang.”
Bùi Lê sợ tới mức “A” một tiếng, ngồi bệt xuống dưới đất.
“Ta là cha của ngươi! Ngươi sẽ bị sét đánh! Ta là cha của ngươi!”
Ta đứng dậy, cấm vệ bên ngoài phần phật ùa vào trong, trói Bùi Lê lại một lần nữa rồi khiêng ra ngoài giống như khiêng lợn chết.
Ông ta thở phì phò kêu gào, nhưng không ai để ý tới.
“Ta là huyết mạch suy nhất của Triệu hoàng đế, tương lai là đế vương sẽ nhất thống thiên hạ. Còn ngươi? Ngay cả một đầu ngón tay của binh lính ta cũng không bằng.”
19.
Hiển nhiên mẫu thân đã biết chuyện của Bùi Lê, nhưng bà không hỏi.
Bà không hỏi ta, cũng không hỏi người của bà, lúc đại ma ma hầu hạ mẫu thân muốn nói về chuyện này thì bị bà giơ tay ngăn lại:
“Bệ hạ muốn giết thì giết, muốn thả thì thả, không cần phải đến bẩm báo với ta.”
Ta nhớ tới cuộc sống của mẫu thân lúc còn ở Dục Đô. Ban ngày bà sẽ làm một chút việc thêu thùa rồi đưa ra cửa hàng bán lấy tiền, lúc nhá nhem tối sẽ nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, sau đó dạy ta học chữ đọc sách, còn phải phân tâm đi quản tâm tư có thể khiến Bùi Lê rơi đầu kia.
Nhắc tới đây, Bùi Lê hẳn cũng đã bị mẫu thân cho uống thuốc tuyệt tự.
Ta đoán nếu nặng hơn một chút nữa thì không còn gì là nhân đạo nữa mất.
Chẳng trách sau này mỗi lần ông ta và mẫu thân chung phòng đều tức giận đến suýt chết, nửa đêm lại đến phòng ở phía Tây ngủ.
Chẳng trách ông ta và Quý phi mắt đi mày lại như vậy mà chưa từng bị hoàng đế nghi kị. Lại qua mấy năm nay, hai người cũng không sinh được đứa con nào hết.
Đôi khi ta sẽ nghiêm túc nhìn mẫu thân, khen bà thật sự là người phụ nữ tài ba nhất trên đời này.
Nhưng bà lại vừa cười vừa lắc đầu:
“Đứa nhỏ ngốc, ta chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi.”
Mẫu thân ngốc, phụ nữ bình thường nếu không phải ở trong luyện ngục thì cũng đã sớm chết rồi.
20.
Người phụ nữ bình thường trong lời nói của chính mình, vào năm Định Trinh thứ bảy đã đưa ấu đệ về Huệ Châu thành.
Bà muốn Viên Kính đưa ra ba tòa thành trì và mười vạn thạch lương thực, Viên kính đón con trai về, ôm ấu đệ mà chảy nước mắt nước mũi giàn giụa.
Có số lương thực này và nhiều năm nghỉ ngơi lấy lại sức, ta bắt đầu cuộc hành trình Bắc tiến kéo dài đến 20 năm.
Lúc này thiên hạ chia thành năm phần, quần hùng tranh bá. Mà ta, thân là một người phụ nữ lại chiếm giữ toàn bộ Hoài Âm.
Tiến có thể công thiên hạ, lui có thể thủ một góc.
(Hết)