Phụ Thân Ta Là Cận Vệ Của Quý Phi - Chương 5
15.
Lúc cuối năm, Viên Kính lại thu nhận thêm mấy viên đại tướng, rất vui vẻ mà lãnh binh xuất chinh, nói muốn đi về phương Bắc đánh hạ hai tòa thành.
Gã vẫn nhớ rõ mối thù bị người đuổi giết sau mông hồi trước, giờ phút này muốn đánh trở về Dục Đô thành.
Mẫu thân mang thai con của Viên Kính, đã bốn tháng, Viên Kính đau lòng bảo bà cứ ngoan ngoan ở trong phòng, nhưng mẫu thân vẫn cùng ta đứng ở đầu gió tiễn gã đi:
“Đại vương, ta và con sẽ chờ ngài chiến thắng trở về.”
Viên Kính bồi hồi nhìn bụng của mẫu thân, xoay người leo lên ngựa:
“Lão tử sẽ chinh phạt thiên hạ cho con trai!”
Viên Kính mới vừa đi, sắc mặt của mẫu thân hoàn toàn thay đổi, không tìm ra được một chút dịu dàng như vừa rồi. Áo lông chồn và mái tóc được búi cao, chỉ khiến cho bà thoạt nhìn càng thêm cương nghị.
Bà siết tay ta, chậm rãi nói:
“Phong Nhi, chúng ta sắp phải qua sông rồi.”
Mẫu thân nói với ta rằng, năm đó ông ngoại ta vốn là võ tướng, nhưng lại chọc giận Triệu hoàng đế, bị cách chức đi thủ thành.
Bà và tỷ muội trong nhà đều bị gả thấp* ra ngoài vào cùng năm đó. Vốn dĩ bà sẽ bị gả cho một người có công lao lớn làm lễ vật tục huyền, để tranh thủ một cơ hội thăng tiến cho nhà mình. Nhưng trước khi đi, bà đã dùng một chút thủ đoạn cướp mối hôn sự của muội muội.
(*) Gả cho người có địa vị thấp hơn, địa vị nhà trai trong bằng nhà gái.
“Ta luôn cho rằng việc gả cho Bùi Lê chính là báo ứng của mình.” Bà vừa nói cười nhạt: “Uổng phí tâm cơ để tranh đoạt một thứ như thế, nếu Nhược Phàm biết được chắc sẽ cười nhạo ta.”
Ta ngoan ngoãn dựa vào lòng ngực của mẫu thân, thật tốt, mẫu thân không phải người tốt, ta cũng không phải.
Hàng ngày mẫu thân ủ mưu ở bên cạnh Viên Kính, cuối cùng cũng nhận được thư từ ông ngoại.
Vì vậy mà bà mới biết, ở đó cũng xảy ra phản loạn, Hoài Âm cũng rối tung, mấy vị thành chủ đều muốn làm bá vương phương Nam, đánh nhau túi bụi một trận.
Ông ngoại đã tập hợp các huynh đệ ngày xưa để chống lại, lấy ít đánh nhiều, giữ được một tòa thành.
Trong tháng này sẽ phái thuyền tới đón ta và mẫu thân.
Mẫu thân nắm lấy tay của ta:
“Phong Nhi, tới Hoài Âm rồi con vẫn là thái tử, phải nhớ kỹ.”
Ta bỗng dưng nhớ đến tên của món đồ mà Viên Kính vẫn thường treo ngay miệng,
Ta bỗng nhiên nhớ tới Viên Kính trong miệng thường treo cái kia đồ vật, tâm tư động đậy:
“Mẫu thân, người thật sự biết ngọc tỷ đang ở đâu sao?”
Mẫu thân nở một nụ cười sâu xa:
“Ngươi là thái tử, ngươi nói ngọc tỷ ở đâu thì ngọc tỷ sẽ ở đó.”
16.
Mấy năm nay, ta và mẫu thân diễn kịch ngày đêm.
Mẫu thân diễn một người phụ nữ nhu nhược đa tình, ta diễn một đứa trẻ bộ dạng kệch cỡm, tùy hứng điên khùng.
Không ai nghi ngờ chúng ta, cho nên mẫu thân mua chuộc vài người và sắp xếp làm mật thám cho mình.
Lại mang thai con của Bạch Thuật và Viên Kính.
Lúc ta hỏi bà, bà chỉ nói:
“Hơn phân nửa là của Viên Kính, thân thể Bạch Thuật không được khỏe.”
Nhưng Bạch Thuật lại không nghĩ vậy, lúc mẫu thân ta khóc lóc bày tỏ hết mọi chuyện, hắn cảm thấy thân thể nửa sống nửa chết này của người mình của cùng cũng có hậu nhân.
Mẫu thân quỳ xuống cầu xin hắn:
“Bạch lang, ta thật sự không muốn dẫn con của chàng nương nhờ vào cẩu tặc kia. Ta đêm nằm bất an, ngày ngày kinh sợ, ta van cầu chàng, vì con của chúng ta mà hãy cho ta một con đường sống đi.”
Bạch Thuật nhìn bụng của mẫu thân, cuối cùng cũng gật đầu, cứ coi như phản bội Bá Lạc của mình đi.
Hắn đã hứa hẹn với mẫu thân, trước tiên sẽ đưa mẫu thân đến Hoài Âm, sau khi thoát thân được sẽ đến tìm bà.
“Nhất thống thiên hạ là tâm nguyện của ta, nhưng nếu không có nàng thì thiên hạ yên ổn này để cho ai xem?”
Nói trắng ra là, dù trước đó mẫu thân bị tra tấn trong tay Viên Kính như thế nào thì hắn cũng không quan tâm.
Hiện giờ, hắn chỉ muốn con hắn mang họ Bạch mà thôi.
Chứ nói gì đến thiên hạ, đến tình yêu?
Mẫu thân khinh thường mà nói với ta rằng:
“Đàn ông cũng chỉ như vậy thôi.”
Cho nên mẫu thân gần như không cần dùng đến người mình bồi dưỡng, mà được Bạch Thuật đưa lên thuyền một cách an toàn.
Mà một hạt ngọc quý như ta, đương nhiên Bạch Thuật muốn đặt trong lòng bàn tay của hắn.
Nắm giữ được ta, dù hắn đi cậy nhờ chủ công nào cũng không có trở ngại.
Cho nên hắn để ta và mẫu thân đi trước một bước.
Mẫu thân ở đầu thuyền khóc đến đứt ruột đứt gan:
“Bạch lang, ta ở Hoài Âm chờ chàng.”
Bạch thuật cũng hiếm khi đổ hốc mắt, hắn nhét lò sưởi tay đã theo hắn quanh năm vào trong tay mẫu thân:
“Chờ ta.”
Lúc thuyền rời bến, nước mắt của mẫu thân lập tức ngừng chảy.
Bà bình tĩnh đi đến đuôi thuyền, nói một câu với người chèo thuyền:
“Phát tín hiệu.”
Mà ta đứng ở bên cạnh mẫu thân, chậm rãi hỏi:
“Mẫu thân, ông ngoại sẽ đối xử tốt với chúng ta sao?”
Mẫu thân nói: “Tất nhiên sẽ không.”
17.
Ta chính là một thái tử giả, từ trong tay thủ lĩnh phản quân lớn nhất là Viên Kính, tiếp tục rơi xuống Địch gia ở Hoài Âm.
Mẫu thân hỏi ta, vì sao chúng ta lại phải tới Hoài Âm.
Ta cúi đầu suy tư trong chốc lát:
“Bởi vì ở chỗ của Viên Kinh, ta vĩnh viễn là một công cụ, ta chết thì có thể đổi một người khác, bọn họ biết ta chỉ là một đứa con gái, bọn họ vĩnh viễn sẽ không kính sợ đối với huyết mạch của ta. Nhưng ở Địch gia thì khác, ta có thể đàm phán với bọn họ, ta có thể có binh mã của mình, ta có thể làm một thái tử.”
Cho nên, từ nay về sau ta không thể gọi bà là mẫu thân ở trước mắt người khác.
Mẫu thân dẫn dắt tay ta sờ bụng của bà:
“Con gái ngoan, đứa em trai này sẽ là tướng sĩ anh dũng nhất dưới trướng của con.”
Chúng ta không ở lại Địch phủ, Địch gia xuất binh không có lý do chính đáng, nhiều năm qua cũng chỉ có thể lấy danh nghĩa thủ thành để triệu tập binh mã.
Nhưng sai khi ta tới Hoài Âm, Địch gia lập tức ra lệnh chiêu mộ người tài, rất nhiều người có chí hướng vượt sông tìm đến, tới nơi rồi bèn cậy nhờ cô nhi Triệu thị này.
Ba năm sau, ta lên ngôi hoàng đế dưới sự ủng hộ của Địch gia, dùng ngọc tỷ giả để ban phát chiếu chỉ đầu tiên.
Ta hào phóng thừa nhận thân phận của Sấm vương và công lao gã từng cứu ta ra khỏi hoàng thành, lại phong ông ngoại Địch Liệt làm Hổ Vệ đại tướng quân nhất đẳng công hầu có thể cha truyền con nối.
Cuối cùng bổ sung thêm một bài hịch văn, mắng mấy người dám tự lập làm vương ở phương Bắc đến máu chó đầy đầu.
Năm ấy, ta có cho mình một quân sư và một triều đình nho nhỏ, ta nắm trong tay một quân đội vạn người, ta có tam đại phú thương ở Giang Nam không ngừng tiến cống.
Ta nghĩ, thân phận hoàng tộc thật sự rất tốt.
Vào năm mà ấu đệ biết gọi ca ca, cuối cùng Viên Kính cũng tìm được con đường gửi thư cho mẫu thân ta.
Trong thư hắn nổi cơn tam bành, mắng rất nhiều lời thô tục khó nghe.
Cuối cùng hắn bằng lòng dùng mười vạn hoàng kim và ba tòa thành trì để đổi lấy đệ đệ về.
Mẫu thân ném lá thư vào trong chậu than:
“Không ngờ lúc trước thuốc tuyệt tử thật đúng là hữu dụng.”
Bạch thuật chết vào năm thứ hai chúng ta qua sông, nghe nói cái chết của hắn có hơi thảm, bị Viên kính đập nát tất cả xương cốt trên người.
Mẫu thân nghe xong cũng ngẩn ngơ trong chốc lát:
“Đợi thêm mấy năm, để đệ đệ lớn hơn một chút nữa thì gửi nó trở về đi.”
Không có hồi âm, Viên kính tức giận đến mức giết hơn năm trăm bá tánh ở Quảng Lăng, gã sai người tuyên bố với bốn phương rằng ta không phải đàn ông, toàn bộ hậu duệ huyết mạch của Triệu hoàng đế đều đã chết vào ngày phá thành, ta chính là công chúa Dĩnh Hoa của Triệu hoàng đế.
Gã tìm một vài người có trí thức, nói ta là gà mái gáy sáng, lừa gạt thiên hạ, nói ta nên nhanh chóng thoái vị.
Ta trợn trắng mắt:
“Sau khi Bạch Thuật chết, bên cạnh gã không còn ai có đầu óc à?”
Nói vậy chẳng phải là thừa nhận ta chính là huyết mạch duy nhất con sót lại của Triệu hoàng đế sao?