Phụ Thân Ta Là Cận Vệ Của Quý Phi - Chương 2
4.
Ta trơ mắt nhìn mẫu thân bị tướng lĩnh kia khiêng lên vai, đi qua hành lang vào đến chính sảnh.
Trong tai vang vọng tiếng cười to của gã:
“Năm ngoái cẩu hoàng đế vì muốn tặng cho ngươi đá quý, đã bắt hơn một ngàn người đi Lũng Tây đào hầm, hai đệ đệ của ta đều chết ở trên núi. Hôm nay lão tử phải nếm thử mùi vị của yêu tinh họa quốc này!”
Mẫu thân không giãy giụa, nước mắt trên mặt cũng chỉ có một dòng, bà hé miệng, không tiếng động nói với ta:
“Đừng sợ.”
Ta cực kỳ sợ hãi, lại bị một tên phản quân mặt sẹo xách lên ném vào phòng chứa củi.
Hắn cười lạnh đạp một phát lên đùi ta:
“Cái thứ hại nước hại dân.”
Thấy ta đau đến mức co rúc trong góc tường, hắn mới tắt ngọn đèn dầu trong phòng rồi ra khỏi phòng.
Nói là phòng chứa củi nhưng nơi này lại càng giống pháp trường hơn, máu tanh và mùi mốc gần như xông ta ngất lịm.
Nương theo ánh sáng lờ mờ chợt lóe, ta thấy trên cái bàn trước mắt đều là hình cụ nhuộm máu đen, trên tường cũng là một hàng trụ gỗ dùng để trói người.
Ta không biết mẫu thân đang ở nơi nào, chỉ có thể tìm ra manh mối trong giọng nói của vị tướng lĩnh chân trần kia.
Mà người khởi xướng hết thảy mọi cực khổ và nhục nhã của ta và mẫu thân lại chính là phụ thân của mình, vốn nên là người bảo vệ chúng ta.
Thật đáng hận, ta cắn chặt môi, nước mắt không ngừng chảy xuống, ta hận Bùi Lê.
Từ khi ta biết nhớ đến nay, ông ta chỉ trưng ra một bộ mặt lạnh lùng, mặc dù thỉnh thoảng sẽ cười nhưng đều sẽ mang theo trào phúng và khinh thường.
Ông ta coi thường mẫu thân, cảm thấy mẫu thân cứng nhắc không thú vị, bởi vì xử lý những việc vặt trong nhà mà mỗi ngày đều để mặt mộc, ngoại trừ mấy cây trâm thì không tìm ra trang sức nào khác.
Nào giống như Quý phi nương nương có muôn vàn dáng vẻ, một cái nhíu mày hay một nụ cười cũng câu hồn đoạt phách.
Ông ta cũng chướng mắt ta, ta chỉ là một con nhóc, mặt mày cũng không nhu hòa giống như công chúa, ngay cả muốn đưa ta vào cung làm nô tỳ cũng sợ động chạm đến chủ tử.
Ở trong cung, ông ta là thống lĩnh thị vệ, đã nhìn quen hoa phục mỹ quyến và bảo châu kiêu xa.
Mỗi khi xong việc trở về nhà, ông ta lại cảm thấy vô cùng bực bội.
Vì thế ông ta bắt đầu say rượu, uống đến khi say thì lại đập chén đập đĩa, xô xát với mẫu thân.
Có vài lần uống say, trong miệng ông ta gọi tên Quý phi, dọa mẫu thân sợ run cả người, hất một chén nước lạnh cho ông ta tỉnh:
“Đó là đại tội không biết liêm sỉ có thể rơi đầu, nếu ngươi không thể giấu trong bụng thì ta và Phong Nhi cũng không muốn theo ngươi chịu chết!”
Những lời nói này khiến cho Bùi Lê vừa giận vừa xấu hổ, giơ tay cho mẫu thân một cái bạt tai.
Sau cái tát đó, dường như ông ta đã tìm được con đường xả ra tất cả uất ức.
Ông ta động một chút là đánh mẫu thân, càng không ngừng nhục mạ chửi bới.
Có một đêm, mẫu thân cho Bùi Lê uống thuốc mê rồi trói hết tay chân ông ta lại, cầm một cái dao phay đặt lên người ông ta.
Bùi Lê bị dọa sợ không nhẹ, lại bị mẫu thân rạch mấy đường ở những chỗ khó có thể thấy, cuối cùng ông ta cũng xin tha.
Cách một bức tường, ta nghe mẫu thân bình tĩnh hỏi Bùi Lê:
“Sau này ngươi còn dám đánh ta không?”
Sau ngày hôm ấy, Bùi Lê chưa từng động tay với mẫu thân thêm lần nào nữa.
Cũng từ khi ấy, mẫu thân không ngừng hỏi ta:
“Phong Nhi, nếu phụ thân con đã chết thì con có đau lòng không?”
Nhưng ta thật sự quá sợ hãi, ta sợ khuôn mặt của Bùi Lê, sợ bộ dáng của Bùi Lê khi đánh mẫu thân, và hơn hết ta càng sợ cái chết.
Ta nắm vạt áo của mẫu thân mà khóc thút thít, một câu cũng không dám mở miệng.
Hiện nay, ta ngã vào địa ngục âm u chật chội này, không ngừng đập đầu xuống đất.
Nếu lúc ấy ta không sợ hãi, nếu ta nói ta chỉ muốn ở bên cạnh mẫu thân, có lẽ bây giờ mẫu thân sẽ không bị ép đến hoàn cảnh thế này.
5.
Ngày hôm sau, lúc ta mơ màng tỉnh lại thì đã nằm trong lòng ngực mẫu thân.
Bà vừa đi vừa phân phó cho binh lính phía sau:
“Mong tướng quân mời thái y cho tiểu công chúa, nếu không mời tới thì hắn sẽ không có được vật hắn muốn.”
Bà đã thay quần áo, dùng một lớp phấn son che đậy khuôn mặt tiều tụy, thân thể hơi lạnh ấy ôm chặt lấy ta.
Binh lính ở phía sau nhận lệnh, cung kính gọi bà một tiếng phu nhân.
Mẫu thân nói ta đã phát sốt, bà dùng khăn thấm nước lạnh đắp lên trán ta, một cái khác thì ngâm trong chậu nước, bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi.
Ta mê man khóc nấc lên, ôm chầm lấy cổ của mẫu thân:
“Mẫu thân, con xin lỗi. Đều tại con không tốt…”
Trong mắt của mẫu thân mang theo niềm thương cảm mà ta không hiểu nổi, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta:
“Con ngoan à, đừng sợ, mẫu phi luôn luôn ở đây. Hãy nhớ kỹ con là công chúa Dĩnh Hoa được ngàn vạn sủng ái của Đại Chiêu, tên của con là Triệu Tuệ.”
Ta cắn răng, nuốt hết tất cả ấm ức vào trong bụng:
“Mẫu phi, Dĩnh Hoa biết rồi.”
Tướng quân đi chân trần ngày hôm qua tên là Viên Kính, là chủ soái của cuộc khởi nghĩa lần này.
Tuy gã chẳng biết được mấy con chữ nhưng lại rất biết cách dùng người, đánh nhau trên chiến trường cũng rất dũng mãnh cơ trí.
Ngay cả lúc tấn công vào Đô Thành, gã cũng không ở tại Thịnh Dương cung.
Có thể thấy được gã không phải là một người ngu xuẩn.
Mỗi ngày mẫu thân đều vào thư phòng của gã, rồi lại mang vẻ mặt mệt mỏi trở về.
Bà ôm lấy ta, ngâm nga đồng dao của phương Nam cho ta nghe:
“Dĩnh Hoa, thế đạo lầm than, không để cho người ta sống tốt, mẫu thân đã tìm được một con đường ra cho chúng ta.”
Ta biết được con đường mà mẫu thân nói từ những lời ô ngôn uế ngữ của đám binh lính, ta nắm chặt tay áo của mẫu thân, chặt đến mức móng tay cũng ghim vào trong thịt.
Mẫu thân cụp mắt vuốt thẳng ngón tay ta, rồi đặt vào lòng bàn tay của bà.
Lúc ấy, bà đưa ánh mắt sâu thẳm của mình ra bên ngoài, không biết nhìn về phía nơi nào:
“Số mệnh của phụ nữ chúng ta từ xưa đã vậy. Nhưng con không thể đi con đường này, mẫu thân đã tìm cho con một con đường khác.”
Không biết mẫu thân nói cái gì với Viên Kính, mà người của quân phản loạn đều cung kính trước mặt mẫu thân, tôn xưng một tiếng “phu nhân”.
Nhưng bọn họ lại không kiêng dè một đứa con nít là ta, lúc đối mặt với ta, bọn họ không thèm che giấu sự thô bỉ và ham muốn làm nhục.
Bọn họ nói ta và mẫu thân đều là kỹ nữ, là loại kỹ nữ cởi quần áo lấy sắc hầu người, là đầu sỏ gây tội hại nước hại dân.
Bọn họ nói chờ tướng quân chơi chán rồi, bọn họ cũng muốn cảm nhận mỹ nhân mà hoàng đế đã từng dùng qua.
Nói một hồi, thậm chí ánh mắt nhìn về phía ta cũng chứa đầy dâm tà và thô bỉ.
6.
Vào tháng ba, một vương gia khác họ tên Trương Hỗn ở phương Bắc đã phát ra một bài hịch văn, liên hợp với Trương Văn ở Hà Đông dẫn sáu mươi nghìn binh mã bao vây Dục Đô.
Viên Kính dẫn theo mẫu thân hốt hoảng chạy trốn, bị truy đuổi đến giày cũng rớt mất một chiếc.
Gã vừa chạy vừa hung tợn nói:
“Nếu có người đuổi theo, hãy giết hai người phụ nữ kia trước!”
Gã không cho phép ta và mẫu thân tiếp tục rơi vào tay người khác, hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, vậy mà còn nhớ thương đến tính mạng của hai người bọn ta.
Ta cho rằng mẫu thân sẽ nhân lúc loạn lạc dẫn ta trốn thoát, nhưng mà không hề, bà cột chặt ta đằng sau lưng, trèo đèo lội suối, đôi bàn chân cũng bị cọ nát, cuối cùng cũng không bị đội ngũ bỏ rơi.
Chạy trốn đến vùng Hoài Âm, tên Viên Kính kia mới cầm một bầu rượu đến nhận tội với mẫu thân.
Gã cười hì hì đi lại gần, bóng của gương mặt gã bị cây đuốc hắt lên màn kều trông giống như một con quỷ.
Mẫu thân đang khều mấy cái bong bóng nước trên chân, khều vỡ một cái, rồi lại rắc lên đó một ít thuốc trị thương do quân y cấp.
Trên trán bà rịn một lớp mồ hôi mỏng, nhưng bà không hề rên dù chỉ một tiếng.
Mẫu thân không oán trách, thậm chí không tức giận, bà chỉ chầm chậm thở dài một tiếng:
“Tướng quân, hiện giờ những người kia có được một danh nghĩa đã dám đến khiêu khích ngài. Ngày tháng sau này của chúng ta nên trải qua thế nào đây?”
Mẫu thân cất ngân châm, ánh mắt nhu nhược nhìn qua:
“Đều tại ta không tốt, nếu Dĩnh Hoa là một hoàng tử thì tướng quân đã không phải chịu tức giận thế này.”
Viên Kính ngượng ngùng cười, tùy tiện đặt bầu rượu lên trên mặt đất:
“Sao ta lại nỡ trách phu nhân, đứa nhỏ này…”
Gã vừa nói vừa quay đầu lại nhìn ta, thấy lối ăn mặc theo kiểu con trai của ta thì bỗng chốc ngay ngẩn cả người.
Lúc này tóc ta được búi thật cao, đã sớm thay bộ quần áo mẫu thân chuẩn bị sẵn, đang cúi đầu viết từng nét chữ lên nền đất.
Bôn ba bên ngoài lâu ngày đã làm ta cao hơn một chút, làn da phơi nắng hơi ngăm đen, nhìn kỹ thì cách biệt một trời một vực với bé gái nũng nịu trước kia.
Hai tay mẫu thân cầm lấy bầu rượu, mở miệng bình ra uyển chuyển rót một ly rượu đưa đến trước mặt Viên Kính:
“Trong quân đều là đàn ông, Dĩnh Hoa có nhiều chỗ không tiện, ta lén thay cho nó một bộ quần áo của con trai, tướng quân không trách ta đâu nhỉ?”
Viên Kính nhận lấy chén rượu rồi uống một ngụm, ánh mắt khôn khéo quét qua hai khuôn mặt của ta và mẫu thân mấy lần, rồi đứng dậy bỏ đi.
Mẫu thân nhìn bóng dáng bên ngoài lều trại, há to miệng rót số rượu còn lại vào trong.