Phụ Thân Ta Là Cận Vệ Của Quý Phi - Chương 1
1.
Phụ thân thương ta và mẫu thân.
Ông ta trung quân ái quốc, bằng lòng dâng hiến tất cả cho hoàng thất.
Ông ta nói với bọn ta như thế này, quân tử trong lòng phải mang đại nghĩa, không câu nệ tình ái.
Cho nên khi mẫu thân mắc bệnh nặng, nhà ngoại nhờ người đưa tới linh chi ngàn vàng khó mua, phụ thân lại cầm nó vào cung đưa cho Quý phi: “Nương nương đã sắp sinh, linh chi này vừa hay có thể dùng lúc nguy cấp.”
Mẫu thân khóc lóc chất vấn ông ta:
“Trong cung có thứ đồ quý hiếm nào mà không có? Tại sao lại lấy thuốc cứu mạng ta đưa cho người khác?!”
Phụ thân nói một cách đầy chính nghĩa, không hề có chút đuối lý:
“Đồ trong cung và đồ chúng ta dâng lên sao có thể giống nhau? Đó là lòng thành của chúng ta đối với bệ hạ, đó là phẩm chất của một đại trượng phu!”
Mẫu thân bị lửa giận công tâm, gần như muốn ngất đi, nhưng phụ thân lại tiếp tục đi ra ngoài làm việc cho Quý phi nương nương.
Chờ ta lớn hơn một chút thì có hơi tò mò, ta nghiêng đầu hỏi bà:
“Quý phi nương nương chính là đại nghĩa, Quý phi nương nương chính là quân chủ và quốc gia sao?”
Mẫu thân vỗ về đầu ta rồi cười to, bà nói đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu đạo lý này, nhưng vẫn có người tự lừa mình dối người.
Bà phiền muộn nhìn ao nước trong viện:
“Phong Nhi, phụ nữ bạc mệnh, gả sai người sẽ lầm lỡ cả đời!”
Lời như thế này ta vốn không hiểu, nhưng mỗi lần thấy phụ thân uống say, sau đó đối mặt với một chiếc khăn mà rơi nước mắt, dường như ta hiểu được một chút.
Lúc phụ thân lấy bài thơ ta viết vào cung để đưa cho tiểu công chúa được cưng chiều kia, ta lại hiểu được thêm một chút nữa.
Lúc quân khởi nghĩa đánh tới thành Dục Đô, công phá Thịnh Dương cung, ta đã hiểu rõ ràng lời mẫu thân nói có ý nghĩa gì.
Có một người không xứng làm trượng phu, không xứng làm phụ thân.
2.
Trong thành hỗn loạn, những nhà nghe được lời đồn thổi đã sớm thu dọn đồ đạc chạy trước mấy ngày.
Ta và mẫu thân trốn trong một cái lu nước to dưới hầm trú ẩn, chống chọi với cơn đói bằng bánh ngô và nước lã.
Mẫu thân ôm chặt lấy ta, giọng điệu vừa dịu dàng vừa kiên định:
“Phong Nhi, đừng sợ, phản quân sẽ không ở lại Đô Thành lâu đâu, đợi thêm mấy ngày nữa mẫu thân sẽ dẫn con xuôi nam đến nhà ông ngoại. Bên đó có sông Hoài Âm là một lạch trời, đám phản phân này không giỏi thủy chiến.”
Rất không khéo, ngày mà mẫu thân muốn dẫn ta đi, phụ thân cũng đã trở lại.
Phía sau ông ta là một người phụ nữ diễm lệ cao quý, còn có một đứa trẻ trông khá giống ta.
Phụ thân nhìn bọn ta, lần đầu tiên cảm thấy vui sướng như vậy.
“Các ngươi còn ở đây, thật tốt quá!” Ông ta chỉ chỉ người phụ nữ đằng sau: “Đây là Quý phi nương nương, mau quỳ xuống dập đầu.”
Nước đã mất, hoàng đế đã chết trận ở Thịnh Dương cung, còn Quý phi nương nương gì nữa chứ?
Lòng ta nghĩ như vậy, lập tức nắm lấy tay mẫu thân: “Mẫu thân, chúng ta đi nhanh đi, lúc này phản quân trông coi lơi lỏng, trời sáng thêm chút nữa sẽ không tiện đi ra ngoài.”
Phụ thân hiển nhiên có chút tức giận, ông ta kéo ta một cái rồi đè xuống mặt đất: “Cái thứ không có phép tắc này, ai dạy mày bất kính như thế?”
Đầu ta đập cái rầm lên mặt đất, nóng rát đau đớn.
Mẫu thân cố nhịn nước mắt cướp ta lại rồi bảo vệ ở sau lưng, mím môi không nói lời nào.
Là Quý phi nương nương kia mở miệng trước, bà ta vừa nhu nhược vừa đáng thương nói:
“Đã là hoàn cảnh như vậy, bọn họ bất kính với ta cũng là phải thôi. Bùi lang, kế sách hôm qua đã bàn bổn cung cảm thấy rất khả thi, bên ngoài đang lùng bắt mẹ con chúng ta, sớm muộn gì cũng giấu không được.”
Phụ thân kiên quyết lôi ta ra khỏi lòng ngực mẫu thân, nói:
“Địch nương, tận trung vì nước là chuyện mà con dân Đại Chiêu chúng ta không thể thoái thác. Hiện giờ Quý phi và công chúa duy nhất của hoàng thất gặp nạn, chính là lúc chúng ta cần phải cúc cung tận tụy.”
Ta giãy giụa giống như phát điên, không màng đầu óc choáng váng mà đá lung tung lên người phụ thân: “Vậy sao cha không đi đi? Ta và mẫu thân muốn đi Hoài Âm, muốn đi tìm ông ngoại, cha buông ra bọn ta!”
Phụ thân hừ lạnh một tiếng, chỉ nhìn mẫu thân:
“Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ lập tức giết chết nghiệt nữ này.”
Mẫu thân dường như đã tuyệt vọng, lau sạch sẽ nước mắt trên mặt
“Phải tận trung thế nào?”
Ông ta bảo mẫu thân mặc quần áo của Quý phi vào, đi ra đường nói với phản quân mình chính là Quý phi mà bọn họ vẫn luôn lùng bắt.
“Địch nương, chết dưới danh nghĩa của Quý phi cũng là vinh hạnh của ngươi.”
Mẫu thân ngã xuống đất, cười rộ lên giống như phát điên, sắc mặt vốn tái nhợt lại càng thêm khó coi:
“Bùi Lê, ngươi đúng là súc sinh lừa đời lấy tiếng. Vì bảo vệ mối gian tình này mà dám vứt sạch mặt mũi.”
Phụ thân, không, Bùi Lê kinh hoảng nhìn thoáng qua Quý phi, thẹn quá thành giận mà hét lên:
“Bà điên này, còn dám vũ nhục Quý phi nương nương!”
Mẫu thân đứng lên, vén gọn tóc mai:
“Ta có thể chết thay cô ta, chỉ cần bây giờ ngươi để Phong Nhi rời đi. Tuy thế đạo loạn lạc nhưng cũng tốt hơn là phải làm một con chó bên cạnh ngươi.”
Bùi Lê không chút chần chờ ném ta xuống đất, mẫu thân đi tới, cố nở nụ cười và nói:
“Phong Nhi, nhớ kỹ lời mẫu thân đã nói với con.”
Ta đã biết chết thay có nghĩa là gì, khóc lóc lắc đầu:
“Mẫu thân đừng đi, chúng ta đều sẽ chết hết. Cha, Quý phi và Phong Nhi nữa, chúng ta đều sẽ chết.”
Bùi Lê đã có hơi mất kiên nhẫn, ông ta ném một tay nải lên mặt đất:
“Mau mặc vào rồi đi ra ngoài đi.”
Mẫu thân mới vừa xoay người đi, Bùi Lê lập tức lau sạch ghế đá trong viện một cách lấy lòng:
“Nương nương, ngài và công chúa ngồi xuống trước đi, chờ bọn họ hấp dẫn sự chú ý của phản quân, ti chức sẽ đưa ngài ra khỏi thành.”
Quý phi nương nương thẹn thùng mỉm cười rồi ngồi xuống cùng với công chúa.
Hiện giờ tiểu công chúa kia đang mặc áo vải thô, một đôi mắt to sáng đến dọa người, nàng cười hì hì nhìn ta:
“Đừng sợ, cung nữ Xuân Đào cũng chết thay cho bổn công chúa, thấy nàng ta cũng không thương tâm lắm. Chờ sau này phục quốc, bổn công chúa sẽ truy phong ngươi và mẫu thân của ngươi, để cho các ngươi hưởng hết thanh danh.”
Quý phi có vẻ rất vui mừng, bà ta nắm lấy tay công chúa và tán thưởng:
“Dĩnh Hoa lớn rồi, đã biết trấn an lòng người, rất tốt.”
Ta không biết nên hình dung cảnh tượng hoang đường trước mắt này như thế nào, nhưng ta đã quyết định rồi, đến lúc đó phải kéo bọn họ chết chung.
Muốn mẫu thân ta chết, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể sống chứ?
3.
Lúc mẫu thân mặc trang phục lộng lẫy đi ra, diễm lệ động lòng người, đoan trang đẹp đẽ quý phái.
Bùi Lê hoảng hốt trong thoáng chốc:
“Nếu ngươi sớm biết chỉnh trang bản thân như vậy thì vợ chồng chúng ta đâu đến nông nổi này?”
Mẫu thân khinh thường hừ lạnh một tiếng:
“Ta đã cực kỳ chán ghét ngươi từ lâu, nếu không phải vì Phong Nhi thì sao ta chịu ở bên ngươi thêm một khắc? Hổ dữ không ăn thịt co, Phong Nhi là con gái của ngươi. Bùi Lê, nếu ngươi còn một chút lương tâm thì đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng nó.”
Mẫu thân nói xong cũng không hề nhìn ông ta, lập tức đẩy cửa ra ngoài.
Thành Dục Đô phồn vinh ngày xưa đã sớm trở nên hoang tàn quạnh quẽ, khắp nơi đều là dấu vết đánh cướp đốt giết.
Bùi Lê nói sau khi nhìn thấy mẫu thân nói ra thân phận Quý phi thì sẽ thả ta ra.
Ông ta bịt miệng ta lại, lén lút đi theo phía sau mẫu thân.
Ta trơ mắt nhìn tà váy dài trên đất của mẫu thân, giống như tượng gỗ đi đến trước cổng vương phủ mà phản quân tạm thời cướp đoạt:
“Bổn cung là đương triều Quý phi Tôn thị, hiện tại ra lệnh cho đám quốc tặc các ngươi đầu hàng chịu chết! Trả lại Đô Thành của Đại Chiêu!”
Kẽo kẹt một tiếng, cửa phủ mở rộng ra, phản quân xách trường đao nối đuôi nhau lao ra, bao vây xung quanh mẫu thân.
Một người trông có vẻ là tướng lĩnh để chân trần chạy ra, thấy mẫu thân thì lập tức cười rộ lên:
“Không hổ là Quý phi mà cẩu hoàng đế sủng ái nhất, quả nhiên cực kỳ xinh đẹp. Còn tiểu công chúa kia đâu?”
Gã kéo mẫu thân ta qua: “Có phải là không quen với ngày tháng khổ cực, muốn đến đây để cậy nhờ bản tướng quân? Ngươi giấu tiểu công chúa kia ở đâu rồi? Nói ra thì bản tướng quân sẽ để các ngươi sống những ngày lành.”
Mẫu thân giống như cành dương liễu bị bẻ gãy, ngẩng cổ, hốt hoảng bất lực.
Bà thở dốc một lát, hai mắt đẫm nước: “Nó đã chết rồi.”
Đúng lúc này, Bùi Lê đột nhiên đẩy ta ra, hô lớn:
“Công chúa ở đây này! Đây là công chúa Dĩnh Hoa!”
Bùi Lê nói xong, ném ta lại chỗ đó rồi bỏ chạy.
Ta vô lực bị ông ta quăng ra đất, kế hoạch mà ta đã nghĩ kỹ đột nhiên trở nên thật buồn cười trước sự cách biệt lực lượng này.
Đám binh lính kia cũng không đi truy bắt Bùi Lê, chỉ đi đến xách ta lên như xách một con gà.
“Buông ta ra, ta không phải công chúa.”
Ta vừa đánh đấm cái người mặc áo giáp này, vừa cao giọng hô to.
Nhưng mà chẳng ai ti ta, hai mắt của mẫu thân đẫm lệ mơ màng nhìn ta, nằm trên mặt đất cười to ra tiếng.
Ta đoán bà cười vì sự ngu ngốc của bản thân.
Vì ngu mới tin rằng người kia còn chút nhân tính.
Cũng có lẽ là đang cười chính bản thân, rõ ràng đã biết sẽ có kết quả này nhưng lại bất lực.