Phụ Thân Dẫn Ta Đi Tạo Phản - Chương 2
05
Sắc mặt phế đế khẽ biến.
Ông ta thở dài não nề: “Quả nhiên ngươi là con gái do Trần Hiển Dương nuôi lớn.”
Sau đó chỉ vào tẩm điện ở cuối hành lang.
Phụ thân ta đang dựa vào cửa, nhướng mày với ta, như muốn nói phụ thân ngươi sao có thể chết được.
Sau một đêm nghỉ ngơi trong cung, hôm nay ông đã thay thường phục, sửa soạn một chút, trông cũng ra dáng người.
Ta nhớ ông từng khoe khoang khi say rượu, hồi trẻ là thiếu tướng nổi tiếng kinh thành, xem ra cũng có ba phần đáng tin.
Ta mím môi, dậm chân nói: “Phụ thân, Lý Mộ Khanh hắn ôm eo con!”
Ta là nữ nhi duy nhất của Trần tướng quân, ngang ngược ở biên cương, chưa từng có người nam nhân nào dám đến gần ta.
Phụ thân ta chọc chọc phế đế: “Thái tử ngươi nuôi, thứ gì thế này.”
Sau đó lại nhìn ta, làm động tác như móc hàm: “Thế thì con đánh hắn đi.”
Ta cúi đầu thở dài: “Nhưng hắn đợi đến khi con ngủ mới ra tay.”
Phế đế nheo mắt, chọc vào vai phụ thân ta: “Nữ nhi ngươi nuôi, cũng chẳng kém cạnh.”
Phụ thân ta nhất thời không nói nên lời, cuối cùng ho nhẹ: “Thế thì lần sau ngủ xong, đuổi hắn ra ngoài.”
Không đúng, ông nói gì, sao ta không hiểu?
Hôm nay là ngày thứ hai ta với phụ thân ta tạo phản thành công.
Chúng ta đang suy nghĩ sau khi sỉ nhục phế đế với thái tử trước nên làm gì tiếp theo.
Suy nghĩ nửa chén trà, phụ thân ta bừng tỉnh.
Ông nhìn chằm chằm vào phế đế, đột nhiên đập bàn, chỉ vào mũi đối phương, từng chữ một nói: “Trẫm! Có phải, vẫn chưa đăng cơ không?”
Phế đế xoa xoa thái dương, khá bất lực nói: “Ngươi đi lên triều, là được rồi.”
Phụ thân ta với ta nhìn nhau ăn ý.
Đúng vậy, lên triều thôi!
Đi đến nơi mới phát hiện, đã trễ triều nguyên hai canh giờ.
Cả triều văn võ đều đang thúc giục ăn cơm.
Thậm chí còn thấy ta với phụ thân ta ung dung đi vào.
Có tên ngốc còn hỏi: “Ồ, Trần tướng quân về rồi, bệ hạ có phải không đến nữa không, mau ra ngoài ăn thôi.”
Phụ thân ta trầm ngâm một lát, ta tưởng ông sắp nổi giận.
Nhưng ông lại tiến lại gần thì thầm với ta: “Này! Phải nói, ta thực sự muốn ra ngoài ăn ở tửu lâu.”
Ta ghé tai lại: “Lên triều trước rồi hãy nói chuyện ăn uống.”
Chúng ta cứ thế dưới ánh mắt tò mò nhiệt tình của mọi người, bước lên cao.
Sau đó phụ thân ta ung dung xoay người, ngồi lên long ỷ.
Trong điện bỗng chốc im phăng phắc.
Phụ thân ta với mọi người bốn mắt nhìn nhau, ông muốn gác tay lên bệ tay vịn của long ỷ.
Vì không nhìn ngang, ông gác hụt khuỷu tay, thân hình đột nhiên lắc lư.
Có chút bối rối.
Ta ho nhẹ, hít sâu, nở nụ cười, giọng nói rất lớn nhưng hơi run:
“Chúc mừng Trần tướng quân đăng cơ, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Phụ thân ta mỉm cười, nhìn xuống quần thần, cười giả lả nói với ta: “Lúc này không cần xưng chức vụ. Hơn nữa, sao con giờ lại làm cả chuyện của thái giám?”
Ta liếc nhìn thái giám bị cướp mất vị trí bên cạnh.
Ông ta vốn đã gầy như chim, lúc này căng thẳng đến nỗi mắt đảo liên hồi.
Ta nở nụ cười dễ gần, từ chối cây phất trần ông ta đưa tới.
Cả điện vẫn giữ im lặng.
Cho đến khi có người làm rơi hốt bản xuống đất.
Ta nhân cơ hội phát huy, rút kiếm ra, lạnh lùng nói: “Sao nào? Các vị có ý kiến gì sao?”
Mẹ kiếp! Ta ngầu bá cháy bù chét!
Cuối cùng cũng có cảm giác của kẻ loạn thần tặc tử rồi.
Kẻ cầm đầu là Lý Mộ Khanh, đi đầu ra, cúi người nói: “Chúc mừng tướng quân đăng cơ.”
Hắn mặc triều phục thái tử, tôn lên dáng người cao thẳng, khí vũ hiên ngang.
Mọi người nhìn trái nhìn phải, cùng nhau xua tay.
Lần lượt quỳ xuống.
Phụ thân ta khoanh tay sau gáy, ngả người ra sau: “Được rồi, mọi người đi ăn cơm đi.”
Làm hoàng đế hình như cũng không khó lắm.
06
Vấn đề nảy sinh, phụ hoàng đã đăng cơ nhưng làm sao để thông báo cho bách tính?
Một đường đi đến đây, cũng không đánh giết, ra khỏi cung thành này, mọi người đều không biết chúng ta đã tạo phản.
Phụ hoàng nói: “Hay là phát tờ rơi, dán cáo thị?”
Ta xua tay: “Quá mất giá, không biết còn tưởng chúng ta là phường hát rong chứ?”
Ông đồng tình: “Ngươi nói cũng có lý.”
Lúc này phế đế với tiền thái tử đang ở trong điện cùng chúng ta.
Hai người quỳ ngồi dưới cửa sổ, chơi cờ với nhau.
Một người cầm quân trắng, một người cầm quân đen, đánh tới đánh lui.
Lý Mộ Khanh nghe vậy nhìn sang: “Phụ hoàng, lỡ hai tên ngốc này chơi quá trớn thì phải làm sao?”
Phế đế tự mình hạ cờ: “Không sao, cứ để chúng chơi đi.”
Ôi! Tính khí này của ta, ta còn nghe thấy đấy nhá!
Đã coi ta là ngốc tử rồi, còn coi ta là người điếc nữa sao?
Ta tiến lên vài bước, lật đổ bàn cờ.
Lý Mộ Khanh vỗ tay, bình tĩnh tự nhiên.
Hắn nhìn ta, khóe môi hơi cong lên: “Không sao, ván cờ này ta thắng rồi.”
Phụ thân ta cũng đi tới: “Lý Tự An, ngươi có phải coi thường ta không?”
Lý Tự An, là tên của phế đế.
Phế đế thả quân cờ trong lòng bàn tay vào hộp đựng cờ, giọng điệu vô cùng tự nhiên nói: “Không có, ta rất coi trọng ngươi. Ngươi chính là bậc anh hùng đương thời, bậc minh chủ của thiên hạ.”
Phế đế nói xong, ngẩng đầu cười.
Phụ thân ta đang định gây sự nhưng không đánh người đang cười, ông cũng chỉ đành thôi.
Lý Mộ Khanh hít một hơi, nhướng mày nói: “Ta thua, tâm phục khẩu phục.”
Hắn nhặt bàn cờ trên đất lên, rồi ngẩng đầu nhìn ta: “Trần Tư Quân, ta cũng không có coi thường ngươi. Ngươi chính là giai nhân khuynh thành, độc lập xuất chúng.”
Hắn nói ta là giai nhân còn độc lập nữa.
Chắc chắn là hôm nay ta rút kiếm trước điện, khiến hắn kinh ngạc rồi.
Khoan đã, hình như hắn đang ve vãn ta?
Suýt nữa thì trúng kế.
Ta dùng hai ngón tay nâng cằm hắn lên: “Lý Mộ Khanh, ngươi sẽ không định dùng mỹ nhân kế để hoàn thành đại nghiệp phục quốc của ngươi chứ?”
“Phục quốc?”
Lý Mộ Khanh nhất thời sửng sốt, sắc mặt khó coi.
Phế đế chống tay lên đầu, những ngón tay thon dài đặt bên má, ánh mắt khá đồng cảm.
Ông ta lắc đầu nhẹ với thái tử: “Chỉ biết áp dụng máy móc, không được.”
Lý Mộ Khanh nhắm mắt lại, khá bất đắc dĩ nói: “Ngươi còn chưa đổi quốc hiệu, ta làm sao phục quốc được?”
Hóa ra còn có quốc hiệu.
Ta buông hắn ta ra, ta ngộ ra rồi.
Ta có thể tìm sử quan, để hắn viết ta với phụ thân ta vào sử sách, như vậy chẳng phải là hoàn thành việc đổi triều đại rồi sao?
Sử quan nhanh chóng đến.
Ông ta nhìn phế đế và thái tử, lại nhìn ta với phụ thân ta, rồi giữ thái độ quan sát.
Ta: “Ngươi viết vào sử sách, từ hôm nay trở đi, triều Lý đổi thành triều Trần, hoàng đế khai quốc là Trần Hiển Dương.”
Sử quan há hốc miệng: “Hả?”
Phụ thân ta suy nghĩ một chút, dùng tay viết trong lòng bàn tay: “Ta là chữ Hiển của hiển hách, Dương của trương dương.”
Ta kịp thời ngăn cản ông làm trò mất mặt:
“Phụ thân, con thấy ông ta không phải không biết chữ.”
Phế đế với tiền thái tử đều cúi đầu.
Nhưng ta biết hai người họ đang cười trộm.
Phụ thân ta tự thấy mất mặt, khoanh tay phất tay áo: “Vậy là vấn đề thái độ, kéo ra ngoài chém.”
Sử quan nhìn phế đế với thái tử: “Hả?”
Vạn lần không ngờ, trong đại nghiệp tạo phản của ta, người đầu tiên tế trời lại là sử quan.
Lý Tự An lúc này mới từ từ lên tiếng ngắt lời: “Trần Hiển Dương, ngươi muốn khai quốc, ngươi tự mở một quyển mớilà được rồi. Sử sách của ta chỉ ghi đến đây thôi.”
Sử quan vội vàng tiếp lời: “Đúng, đúng, đúng, bệ hạ. Thần lấy cho ngài một quyển mới, từ hôm nay ghi tiếp.”
Lý Mộ Khanh chống trán, cười trêu chọc: “Quyển mới này, ghi cho cô, phò mã của triều Trần là Lý Mộ Khanh.”
Má ta hơi nóng.
Tên này lại ve vãn ta.
Sử quan lấy sổ trắng ra, viết lên “Trần triều kỷ sự.”
Ta với phụ thân ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là xong.
07
Hoàng đế mới nhậm chức có ba việc phải làm.
Việc đầu tiên, dời thời gian lên triều muộn hơn hai canh giờ.
Việc thứ hai, phong ta làm công chúa, Lý Mộ Khanh làm phò mã.
Việc thứ ba, phụ hoàng đánh vào đầu phụ tá nội các trên triều.
Nghĩa đen.
Phụ thân ta đứng dậy khỏi long ỷ, chống nạnh lao xuống, giật lấy hốt bản của phụ tá, gõ vào đầu đối phương.
Là mâu thuẫn nảy sinh từ việc tranh luận về việc giữ lại năm vạn quân ở ngoại ô kinh thành.
Ta với phụ thân ta trấn giữ năm mươi vạn quân ở biên cương, có thể nói là người được trời chọn để tạo phản.
Ngày khởi binh tạo phản, phụ thân ta mang theo ba mươi vạn đại quân.
Đi được một phần ba đường, thấy người đi đông quá, bèn cho mười vạn quân quay về.
Đi được một nửa đường, thấy hai mươi vạn cũng không cần thiết, bèn cho mười vạn quân quay về.
Khi cửa thành kinh thành mở ra trước mặt chúng ta, nhận ra mười vạn cũng thừa, bèn cho năm vạn quân quay về.
Năm vạn người đó phiền nhất, chạy một chuyến không công, làm cho rất hăng hái.
Còn lại năm vạn tướng sĩ, phụ thân ta lo lắng vào thành sẽ khiến bách tính hoảng sợ, bèn cho họ đóng quân ở ngoại ô thành.
Phụ tá nội các tâu trên triều: “Bệ hạ hiện nay đã đăng cơ, năm vạn quân sĩ này nên hồi phòng biên cương.”
Phụ thân ta không đồng ý.
Nếu tướng sĩ đều đi hết, ta với phụ thân ta ở kinh thành không có người thân thích, mất hết cảm giác an toàn.
Phụ tá vẫn không chịu buông tha, từ tổ tông quốc pháp đến triều đình bách tính, đưa ra hàng chục lý do, yêu cầu quân đội vô điều kiện rút lui.
Đại khái ý là, ngươi là hoàng đế, ngươi phải nghe ta, cho quân đội trở về biên cương, tốt nhất là tiếp tục chăn cừu.
Phụ thân ta lúc đó rất khó chịu: “Ta là loạn thần tặc tử, hay ngươi mới là loạn thần tặc tử? Danh Hoàng đế này của ta để ngươi làm, ngươi lên ngồi đi, ta thấy ngươi đứng mệt lắm.”
Long ỷ vốn rộng rãi, ông ta vỗ vỗ chỗ trống, ra hiệu với đối phương: “Lại đây, lại đây, lại đây, ngồi bên cạnh trẫm nói chuyện.”
Phụ tá nhất thời nghẹn lời, sắc mặt đỏ bừng, một lúc sau mới thốt ra một câu: “Thụ tử tiểu nhi, khó mà lên được đại nhã chi đường.”
Phụ thân ta mười lăm tuổi được phong làm tướng quân, mười bảy tuổi trấn thủ biên cương, giờ cũng mới ngoài ba mươi.
Trong mắt phụ tá đã gần sáu mươi, quả thực là thụ tử tiểu nhi, không chịu sự quản thúc.
Phụ thân ta nhướng mày, đi xuống, giật lấy hốt bản của ông ta, gõ liên tiếp bảy cái.
“Ngươi——cho rằng——ta——là——Lý Tự An——tính tình tốt——để các ngươi——bắt nạt?”
Phụ tá đại nhân làm quan ba mươi năm, chưa từng gặp tình huống này, cả người đều ngây người.
Đến khi gõ xong bảy cái, phụ tá sờ đầu, đột nhiên nằm rạp xuống đất gào thét: “Trần Hiển Dương, lão tử không làm nữa, ngươi chờ chết đi.”
Phụ thân ta nhìn quanh bốn phía.
Trong góc tìm thấy vị sử quan đang chăm chú viết:
“Nhớ ghi cả đoạn này vào, thời khắc huy hoàng của trẫm.”
Sử quan cầm bút, vẻ mặt đờ đẫn: “Hả?”
Phụ thân ta tỏ vẻ ghét bỏ, nhún vai: “Lý Tự An tìm đâu ra tên ngốc này? Cũng có thể làm quan?”
Ta cũng thấy, người này thật ngốc.
Ta với phụ thân ta tan triều.
Ta hỏi ông ta, tại sao lại nói Lý Tự An bị bắt nạt.
Phụ thân ta hỏi ta: “Những ngày này, con thấy làm hoàng đế có sướng không?”
Vẫn chưa bằng lúc chúng ta tự do tự tại ở biên cương.
Phụ thân ta nói: “Đúng vậy. Lý Tự An rất không vui, ngày nào cũng lên triều nghe nói nhảm, tan triều phê tấu chương, hơn nữa ta viết thư bảo ông ta đến biên cương chơi, mười năm rồi ông ta chưa đến, nội các không cho ông ta gặp ta, nói ta có quân binh rất nguy hiểm.”
Ông quay mặt lại: “Quân Quân, ta nguy hiểm không?”
“Phụ thân, phụ thân viết thư không phải đều hỏi ông ta có chết không sao?”
Phụ thân ta nhíu mày, ánh mắt buồn bã: “Đó là sau này. Ông ta nói trước khi chết, sẽ lệnh cho ta vào kinh.”
Phụ thân ta cúi đầu, thở dài, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Lý Tự An ơi! Lý Tự An!”
Ta dừng bước.
Chẳng lẽ ngày hoàng đế băng hà, nội các sẽ cho phép phụ thân ta vào kinh sao?
Ta là võ tướng, phụ thân ta cũng vậy.
Võ tướng nếu đạt đến địa vị cao quyền trọng, đều hiểu một số quy tắc bất thành văn.
Hoàng đế lâm chung, sẽ bí mật triệu hồi ngươi về kinh.
Nhận chỉ dụ, tức là đi chịu chết.
Không nhận, cũng giống như mưu phản.
Dù sao cũng không có kết cục tốt đẹp.
Ta đuổi theo: “Phụ thân, chẳng lẽ đây chính là đế vương chi đạo của Lý Tự An? Lạnh lùng vô tình như vậy sao?”
Phụ thân ta không cho là vậy:
“Hắn là minh quân, đương nhiên có tình.”