Phù Sinh Niệm - Chương 1
01.
Khi hoàng huynh hỏi tướng quân có nguyện ý cưới ta không, tay đang cầm bút viết chữ “Hòa.”
Tướng quân vừa từ biên ải phía bắc vội vã trở về, phong trần mệt mỏi quỳ gối trước án thư.
Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng dõng dạc nói ra ba chữ.
“Thần không muốn.”
Ta đứng ngoài điện, siết chặt ống tay áo.
Hoàng huynh bông nhiên buông bút, “Tử Sùng, từ nhỏ A Hoạ đã đối xử với ngươi khác biệt với những người khác. Lần này nàng nhất quyết đi hòa thân, chỉ có ngươi mới có thể khiến nàng thay đổi ý định.”
Vài ngày trước, Yết Hồ và Khương Quốc lần lượt sai sứ giả đến cầu hôn công chúa Đại Lương.
Dưới gối Hoàng huynh có vài nữ nhi nhưng còn rất nhỏ.
Công chúa Đại Lương có thể gả đi, chỉ có một mình ta.
Tuy nhiên, chiến tranh giữa Yết Hồ và Khương Quốc sắp sửa nổ ra – Yết Hồ thế lớn, cần phải nhượng bộ; nhưng Khương Quốc lại là láng giềng, môi hở răng lạnh.
Việc công chúa hoà thân hay không, hoà thân đến nước nào, thể hiện thái độ của Đại Lương.
Thật tiến thoái lưỡng nan.
Hoàng huynh vội vã bí mật triệu hồi Trấn Bắc tướng quân Mục Bình Xuyên về triều, muốn hắn nhanh chóng cưới ta.
Nhưng hắn không muốn.
Giọng nói của vị tướng quân trong điện vang vọng như sấm.
“Khi bệ hạ kế thừa đại thống, thiên hạ vô cùng hỗn loạn, để thống nhất lãnh thổ phía Nam, chẳng phải đã chém đứt tơ tình, liên hôn vì quyền lực sao? Nếu không có quốc gia ổn định, lấy đâu ra tình yêu nam nữ? Công chúa điện hạ hẳn cũng hiểu rõ lý lẽ này, mới quyết tâm hòa thân.”
Bị đụng đến chỗ đau, hoàng huynh nổi giận, ném bút, đập mạnh vào vị tướng quân.
“Mục Bình Xuyên, trẫm chỉ còn một muội muội này thôi! Ngươi hoặc là cưới nàng! Hoặc là suốt đời không cần lập gia đình nữa! Trẫm không muốn A Hoạ giống như trẫm, bị đạo nghĩa và thân phận trói buộc, vì thù nhà hận nước mà hi sinh! Ngươi tự quyết định đi!”
Tướng quân không tránh, trán lập tức dính vết mực.
Khi ra ngoài, bộ dạng hắn trông thật buồn cười.
Ta đợi ở ngoài điện rất lâu, nở nụ cười rạng rỡ với hắn.
“Đã lâu không gặp, căn bệnh hàn của tướng quân đã đỡ hơn chưa?”
Hắn hạ thấp mi mắt, hành lễ, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng.
“Làm phiền điện hạ lo lắng, đã tốt hơn nhiều rồi.”
Hắn nói dối. Trước khi đến, ta đã hỏi thị vệ thiếp thân của hắn là Vĩnh An, hắn không khỏe.
Rất không khỏe.
Biên cương nghèo nàn, mỗi khi đến mùa đông giá rét, hắn phải dựa vào những dược hoàn được đặc chế đặc biệt mới có thể ra trận chiến đấu.
Loại thuốc đó rất mạnh, dùng nhiều sẽ tổn hại đến sức khỏe.
Ta lấy từ trong tay áo ra một hũ rượu hoa quế nhỏ, đưa cho hắn.
“Cái này ngon hơn những hũ ta đã gửi ra biên ải trước đây, tướng quân nếm thử xem.”
Vài tháng nay, ta thường xuyên đến Thái Y Viện thỉnh giáo, đối chiếu với đơn thuốc của hắn, thêm vào rượu một số vị thuốc bổ nguyên đuổi lạnh, nghiên cứu cách nào vừa không ảnh hưởng đến hương vị, vừa không ảnh hưởng đến công dụng của thuốc.
Hắn cúi đầu, không đứng dậy, cũng không nhận rượu.
Ý định từ chối thể hiện rõ ràng.
Tỳ nữ Sơn Hoà nhỏ giọng nhắc nhở: ” Mục tướng quân, công chúa ban rượu là để ban thưởng cho công lao nơi biên cương cực khổ, ngài hãy nhanh chóng nhận lấy, đừng phụ lòng tốt của điện hạ.”
Lúc này hắn mới đưa tay ra, nhưng đầu vẫn cúi thấp.
Khi ta trao vò rượu, đầu ngón tay khẽ lướt qua lòng bàn tay hắn, để lại một mảnh giấy.
Trên mảnh giấy không có chữ, chỉ vẽ một cành hoa quế và một vầng trăng sáng.
Hắn hiểu ý ta.
02.
Đêm khuya, ta đợi dưới gốc cây hoa quế cổ thụ ở phía nam thành.
Uống cạn hết chén rượu này đến chén rượu khác.
Rất lâu trước đây, trong quán rượu dưới gốc cây hoa quế này, ta và hắn cũng từng là những dân chúng tầm thường.
Chúng ta xem kịch, uống trà, nghe náo nhiệt, cũng quan sát cuộc sống ấm no của người dân, xem xét dư luận.
Bách tính nói đủ mọi thứ.
Họ nói, tân đế chính trị liêm minh, thủ đoạn như sấm, từ quan đại thần trung ương đến quan lại nhỏ bé đều quán triệt chấp hành, nay Đại Lương sĩ nông công thương đều được coi trọng, sự phục hưng của đất nước chỉ ỏ trong tầm tay.
Họ nói, vị tướng quân dũng mãnh thiện chiến, túc trí đa mưu, không đánh mà thắng thống nhất nam cảnh, bây giờ trấn thủ Bắc Cương, đã nhiều lần ngăn chặn ý định xuôi nam của người Yết Hồ. Đợi quốc khố đầy ắp, sẽ tiến thẳng ra biên giới phía bắc, rửa sạch nhục nhã của Đại Lương, thu hồi mười ba châu ở biên giới phía bắc đã bị thất thủ dưới thời tiên đế.
Có khi, họ cũng bàn tán về ta.
Họ nói, công chúa An Ninh có tầm nhìn và khí độ, tranh luận triều đình không hề thua kém ai, lại cải tiến canh tác lúa mì, mở trường học cho nữ tử, quả là một nữ anh hào.
Chỉ tiếc là loạn Trường Môn đã hủy hoại nhan sắc, mất đi danh tiết, cho nên đến nay vẫn chưa tìm được phò mã.
Ta khẽ vuốt ve ba vết sẹo màu tím đỏ cỡ hạt đậu xanh dưới mắt phải.
Đây là do Yết Hồ vương lấy nhang nóng hổi trên bệ Phật đốt vào đêm loạn cung năm xưa.
Còn về danh tiết, sống sót trong cảnh hỗn loạn đó, bất kể sự thật ra sao, danh tiết cũng đều tan biến.
Lúc đó, Mục Bình Xuyên tướng quân nhúng ngón tay vào tách trà, viết hai chữ “tâm” và “hành” lên bàn.
“Con người sống trên đời mấy chục năm, cho dù nhan sắc đẹp đến đâu cuối cùng cũng chỉ là một nắm cát vàng. Thứ có thể tồn tại vĩnh cửu chỉ nằm dưới lớp da thịt này.”
“Còn về danh tiết, con người, trước hết phải sống, mới có những thứ khác.”
Lời nói của hắn luôn như vậy, thông suốt lưu loát.
Có lẽ lúc đó ánh mắt ta nhìn Mục Bình Xuyên quá mức trực tiếp chăng, mà hoàng huynh chỉ liếc mắt đã nhìn thấu.
Về sau, hễ khi nào tướng quân hồi kinh báo cáo công tác, hoàng huynh nhất định tạo cơ hội cho chúng ta được ở riêng.
Thậm chí phủ công chúa và phủ tướng quân do hoàng thượng ban cho cũng xây sát lưng nhau, mỹ danh rằng để công chúa An Ninh thuận tiện thỉnh giáo võ nghệ.
Hoàng huynh hoàn toàn không quan tâm đến việc người khác bàn tán khen chê hay không thỏa đáng.
Khi ta đồng ý việc hòa thân nhanh chóng như vậy, hoàng huynh vô cùng kinh ngạc.
Dẫu sao, lương thảo, quân tư của Đại Lương vận chuyển về phía bắc, phủ công chúa đều phụ cấp đầy đủ, chưa kể còn có những thứ ta lén lút đưa theo, lúc thì là rượu quế hoa, lúc thì là thuốc viên mới pha chế, lúc thì là các loại thiệp.
Ta kết nối với các hội thơ văn, đi lại vận động giữa các thân thích, quan thần, nữ quyến, bên ngoài liên kết với các thương gia giàu có, một nửa là khuyên nhủ, một nửa là thúc giục, để quyên góp quân phí cho quân đội trấn bắc Đại Lương.
Người ở kinh thành, lòng ở Bắc Cương, tâm tư rõ ràng như thế.
Hoàng huynh luôn cho rằng, những năm qua, tướng quân không thú thê, ta không kén phò mã, một nửa là do thiên hạ chưa định, một nửa là do ngại ngùng không dám nói ra.
Hoàng huynh hỏi ta nguyên do, ta chỉ trả lời một nửa.
“Hoàng huynh bận rộn trăm công ngàn việc, tướng quân nam chinh bắc chiến, là công chúa, muội há có thể chỉ vùi mình trong tình cảm nam nữ? Nếu vậy, chẳng khác nào phụ hoàng của chúng ta, an phận thủ thường, đắm chìm trong lạc thú, cuối cùng để mất lãnh thổ? A Hoạ thân là công chúa Đại Lương, được muôn dân cung phụng, được muôn dân kính ngưỡng, tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm của công chúa.”
Một nửa còn lại, thực ra là vì – trong lòng tướng quân không có ta.
Hoặc nói cách khác, trong lòng hắn không có bất kỳ ai.
Việc hòa thân, vốn dĩ không muốn cho hắn biết.
Không muốn hắn trở về nhanh như vậy.
Chắc hẳn là phi ngựa thần tốc, không quản ngày đêm vội vã hồi kinh.
Ta vui sướng khôn xiết, nâng váy chạy đến.
Nhưng lại thất vọng.
Biết hắn không có ý với ta là một chuyện, nghe hắn nói thẳng thừng là chuyện khác.
Ta tựa vào gốc cây quế uống rượu, thỉnh thoảng ném sỏi xuống khe suối trong xanh.
Tại sao còn muốn gặp hắn? Có lẽ, là không cam lòng chăng.
Những người dân ngồi trong quán rượu đều đang bàn tán về chuyện công chúa hòa thân.
Có người phẫn nộ: “Công chúa Đại Lương của chúng ta sao có thể lấy người Yết Hồ, nỗi nhục Trường môn vẫn chưa được rửa, mười ba châu ở biên giới phía bắc vẫn đang trong cảnh nước sôi lửa bỏng, sao có thể để họ nhục mạ chúng ta một lần nữa? Để công chúa Đại Lương của chúng ta làm thiếp cho họ? Đây thực sự là một chuyện nhục nhã vô cùng!”
Có người phụ họa: “Theo ta, nên dốc toàn lực quốc gia tiến lên phía bắc, đánh đuổi chúng về hoang mạc đi!”
Có người còn lý trí: “Chinh chiến hao người tốn của, nói nghe thì dễ! Huống hồ, Yết Hồ không chỉ muốn một người công chúa đơn giản như vậy, chúng muốn cắt đứt con đường lui của Khương quốc, đồng thời cảnh báo chúng ta đừng không biết tự lượng sức, đừng chọn sai phía.”
Ta im lặng lắng nghe, từng chén từng chén một uống rượu.
Mây trôi lững lờ bên bờ sông, đá vụn vỡ gợn sóng.
Hắn nhận lấy thiệp của ta, nhưng lại không đến theo hẹn.
03.
Sáng sớm, đầu ta đau như búa bổ.
Cả đêm qua toàn là những giấc mơ hoang đường.
Ta gọi Sơn Hoà đến, cùng nàng trêu đùa nói rằng, rượu hôm qua quá mạnh, ta mới uống vài chén đã say, trong mơ làm không ít chuyện hoang đường.
“Tiểu Hoà, ngươi đoán xem thế nào? Ta ấn hắn xuống giường, mạnh mẽ khinh bạc hắn một phen…”
Sơn Hoà đỏ mặt tía tai, muốn nói lại thôi.
Ta hỏi nàng có chuyện gì, sắc mặt nàng lúng túng, không nói gì. Bỗng nhiên, như nhớ ra điều gì đó, nàng nói rằng, nhị tiểu thư của Tể Tướng đã quỳ ngoài sảnh nhỏ nửa tiếng, hỏi ta có gặp hay không.
“Tại sao nàng ấy lại đến đây quỳ?”
Hạ Phi Đình vốn dĩ không thích nhấc lên quan hệ với ta, chỉ vì nàng ta giống như ta, đã thầm thương trộm nhớ tướng quân từ lâu rồi.
Nàng ta tự nhận dung mạo hơn hẳn ta, tài hoa cũng không kém ta, chỉ là xuất thân không bằng ta, nhìn thấy hoàng huynh công khai tác hợp hai người chúng ta, Tể Tướng lại không muốn can thiệp tranh giành, vì vậy thường xuyên tiếc nuối, tự thương mình.
Bốn năm trước tướng quân xuất chinh bình Tây, ta đưa tiễn xa bao nhiêu thì Hạ tiểu thư cũng đưa tiễn xa bấy nhiêu, cuối cùng ai cũng không thể cùng tướng quân nói lời từ biệt riêng.
Hai năm trước tướng quân đến trấn thủ biên giới phía bắc, cũng là cảnh tượng tương tự.
Mọi người đều có quyền tự do theo đuổi tình yêu của mình, ta không ghen tị với nàng.
Hơn nữa, Tể tướng quan tâm đến đời sống dân sinh, trọng dụng hiền tài, có công lớn với xã tắc; khi thiên hạ đại loạn, chính là ông đã góp sức xoay chuyển cục diện, thuyết phục các thế lực gia tộc quyền thế. Hoàng huynh có thể kế thừa đại thống, một nửa là nhờ công lao của Tể tướng.
Kế đến là chuyện quyên góp tiền chi phí quân sự, Hạ tiểu thư không tiếc tiền bạc và sức lực, không bao giờ qua loa.
Vì vậy, một số mâu thuẫn nhỏ, ta cũng không so đo với nàng ta.
Sơn Hoà giúp ta rửa mặt, chải chuốt.
“Nàng ấy không chịu nói, chỉ khóc mãi, công chúa tự mình đi xem đi.”
Mọi người đều nói nhị tiểu thư nhà Tể tướng lúc giận hay vui đều có thể cười, lúc khóc tựa lê hoa đái vũ, quả thật khiến người ta thương xót.
“Công chúa đại lượng, tha thứ cho Tử Sùng ca ca đi…”
Tử Sùng, đây là danh tự mà ta chưa từng gọi.
Ta không thích cách xưng hô thân mật này của nàng ta, hất tay áo ngắt lời: “Tướng quân anh minh thần võ, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không thẹn với người, có chuyện gì cần bản cung tha thứ?”
“Nghe nói Tử Sùng huynh không chịu lấy công chúa, bệ hạ ngày hôm qua nổi giận lôi đình, Tử Sùng ca ca hôm nay đã lên chùa Linh Chiêu, muốn cắt tóc xuất gia——”
Ta ra roi thúc ngựa đuổi tới chùa Linh Chiêu, Mục Bình Xuyên đang quỳ gối trước mặt phương trượng.