Phu Quân Ta Là Trạng Nguyên Nữ Cải Nam Trang - Chương 5
21
Cuối cùng, khi trời sắp sáng, tiếng động bên ngoài cửa cũng dừng lại.
Cửa đột nhiên mở ra, người bước vào là thống lĩnh cấm vệ quân.
Hắn quỳ xuống nói:
“Tuân theo lệnh của hoàng thượng, đặc biệt đến mời phu nhân vào cung.”
Tiểu Xuân có chút nghi ngờ nhưng ta trực tiếp theo cấm vệ quân lên xe ngựa, trên mặt đất ven đường vẫn còn loang lổ vết máu, cho thấy tình hình trước đó vô cùng tàn khốc.
Xe ngựa đi trên đường, các cửa hàng nhà cửa ven đường đều đóng chặt cửa.
Trên đường, cấm vệ quân đã kể đơn giản cho ta tình hình, đêm trước Nhiếp chính vương trước tiên đến nhà lao cứu Lâm Nguyên rồi mới dẫn binh bức cung, kết quả bị hoàng đế đã chuẩn bị sẵn bắt gọn.
Còn thái hậu thì đã sớm bị người của hoàng đế khống chế.
Kiếp này được tái sinh, ta đã hết sức, cho dù Nhiếp chính vương sai người giả mạo dụ ta vào cung, ta cũng đành chịu.
Thắng làm vua thu làm bại tướng, chỉ có vậy thôi.
Ta được cấm vệ quân đưa đến đại điện trong hoàng thành.
Hoàng đế mặc áo bào gấm màu vàng tươi đang đứng ở chính giữa, thấy ta, khóe miệng nở một nụ cười:
“Khanh đến rồi.”
Dưới bậc thềm, là Nhiếp chính vương với Lâm Nguyên cùng một số đồng minh bị trói, Nhiếp chính vương cúi đầu, vẻ mặt đầy chán nản.
Ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ván này, ta đã thắng.
22
Thấy ta đến, Lâm Nguyên trợn tròn mắt, gào lên khản giọng:
“Ngươi, ngươi là tiện nhân này đã sớm biết thân phận của ta rồi! Chính ngươi cố tình hại ta!”
“Sớm biết năm đó khi ngươi gả vào đây, ta nên tìm một đám lưu manh làm nhục ngươi!”
“Ta xem ngươi còn quyến rũ hoàng đế thế nào!”
Lúc này, trên người nàng ta không còn chút hình bóng của trạng nguyên lang trước kia, chỉ còn lại bộ mặt vô liêm sỉ.
Hoàng đế hiếm khi nổi giận:
“Đủ rồi! Ngươi có tin trẫm sẽ sai người lăng trì ngươi ngay bây giờ không!”
Nhưng Lâm Nguyên không sợ, vẫn tiếp tục la hét, tóc tai bù xù, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng điên cuồng:
“Cố Diên Nhi, ngươi không biết chứ? Vị hoàng đế này của chúng ta rất thích ngươi, năm đó ở thư viện, ông ta đã cải trang đổi mặt để vi phục tư vấn, lấy tên là Hoàng Sinh, chỉ để nhìn ngươi một cái!”
“Cuối cùng ngươi có gì tốt? Chỉ là một nữ nhân ngu ngốc trong hậu trạch mà thôi!”
“Còn ta mới chính là trạng nguyên lang!”
Như một tia chớp lóe lên trong đầu, cuối cùng ta cũng kết nối được mọi chuyện.
Không kịp ngạc nhiên trước tin tức hoàng đế thích ta, ta vội vàng hỏi:
“Vậy nên, ngươi vì hoàng đế thích ta, mới nói muốn cưới ta?”
Lâm Nguyên không trả lời trực diện, chỉ không ngừng mắng nhiếc ta nhưng cũng gián tiếp chứng thực suy đoán của ta.
Nhìn người nữ tử từng kinh tài tuyệt diễm này, ta không nói nên lời:
“Ngươi là nữ tử, cải trang thành nam tử để thi lấy trạng nguyên lang vốn không phải là chuyện xấu, ta từng rất kính trọng ngươi.”
“Nhưng tại sao ngươi lại coi thường những nữ tử khác?”
“Hơn nữa ngươi đã là trạng nguyên lang, ngươi không muốn lập nên sự nghiệp, mà cuối cùng vẫn muốn gả chồng, cho dù là làm hoàng hậu?”
“Gả chồng cũng không sao nhưng ngươi không nên giẫm đạp lên thi thể của những nữ tử khác để lên!”
Nói xong những lời này, ta không muốn nói thêm nữa, người này đã hoàn toàn phế rồi, Nhiếp chính vương bên cạnh vẫn luôn ngây ngốc nhìn Lâm Nguyên.
Hoàng đế cau mày, phất tay cho người đưa họ vào ngục.
23
Trong đại điện chỉ còn lại ta và hoàng đế.
Ta không hiểu sao lại thấy ngượng ngùng.
Một lúc sau, hoàng đế lên tiếng trước, ông ta nhìn thẳng vào ta:
“Có lẽ khanh không nhớ, hồi nhỏ khanh theo mẫu thân vào cung yết kiến thái hậu, từng cứu một đứa trẻ bị đuối nước, đứa trẻ đó chính là trẫm.”
“Trẫm thân thể vẫn luôn không tốt, thái y còn nói có thể không sống đến tuổi trưởng thành, trẫm không muốn làm lỡ khanh nên vẫn luôn không biểu lộ tâm ý với khanh, không ngờ lại bị Lâm Nguyên giành trước.”
“Sau đó nghe nói Lâm Nguyên với khanh là phu thê ân ái, trẫm cũng không quấy rầy nữa.”
Nghe hoàng đế từ từ kể lại, ta cũng bắt đầu nhớ lại.
Hình như đúng là có chuyện này nhưng sau đó cùng với sự ra đi của mẫu thân với ngoại tổ, sự suy tàn của gia tộc phụ thân, những chuyện này đã sớm bị lãng quên trong bụi bặm ký ức.
Cuối cùng, ông ta lên tiếng, có chút cẩn thận:
“Không biết, khanh có nguyện ý ở lại trong cung không?”
Ta chỉ suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu:
“Không được, vừa thoát khỏi một vòng xoáy, ta không muốn lại bước vào cảnh ngộ khó khăn khi lấy chồng.”
“Có lẽ ngài thực sự thích ta, sẽ đối xử tốt với ta nhưng thì sao chứ?”
“Kết cục tốt đẹp của ta không nhất thiết phải là tái giá với một người nam nhân quyền thế.”
Ta không muốn bị nam nhân hay lời hứa của ai đó trói buộc trong hậu viện, ta muốn ra ngoài ngắm nhìn khung cảnh trời xanh.
Nghe xong câu trả lời của ta, trong mắt hoàng đế thoáng hiện lên một tia thất vọng nhưng vẫn gật đầu:
“Không sao, trẫm vẫn luôn chờ khanh.”
24
Lâm Nguyên với Nhiếp chính vương đều bị chém đầu, ta cùng Tiểu Đào được đại xá, những người khác trong Lâm gia thì bị lưu đày, nghe nói tổ mẫu đã chết ngay trên đường lưu đày.
Nghe nói trước khi chết, Lâm Nguyên vẫn còn kêu gào “mọi chuyện không nên như thế này.” các kiểu.
Hoàng đế bất chấp sự phản đối của quần thần, kiên quyết lập ra chức quan cho nữ tử, phong trào hiếu học của nữ tử trong dân gian dấy lên.
Mọi chuyện đã xong, ta tự xin đến thư viện, học lại, cố gắng đạt được thành tích tốt trong kỳ ân khoa ba năm sau.
Nhưng đáng tiếc là không thể lọt vào top mười, may mắn là đỗ tiến sĩ, sau đó ta ra ngoài làm quan mười năm rồi từ chức, đến thư viện làm nữ phu tử, cố gắng hết sức để dạy dỗ các thế hệ nữ tử tiếp theo.
Kể từ đó, địa vị của nữ tử trên thế gian được nâng cao rất nhiều.
-Hết-