Phu Quân Ta Là Thái Giám - Chương 5
15
Ngày hôm sau, ta thấy kim ngọc trâm hoa như nước chảy được đưa vào phòng ta.
Ta biết rõ chỉ bằng bổng lộc của hắn thì căn bản không mua nổi những thứ này.
Những thứ này đều không trong sạch, hắn để lấy lòng ta, chỉ sợ đã âm thầm nhận hối lộ.
Ta muốn ngăn cản hắn nhưng hắn nửa đêm mới về nhà, mệt mỏi rã rời, ta không nỡ làm phiền.
Cùng với việc Trần Lưu Kim ngày càng bận rộn, ta đã hai tháng không gặp hắn.
Cứ trì hoãn mãi, vậy mà lại đợi đến khi có tin xác thái giám được vớt lên từ giếng cạn ở ngoại ô.
Ta đè nén trái tim đập thình thịch, định vào cung hỏi thăm tình hình.
Vệ binh thấy ta hoảng hốt cũng không dám ngăn cản nữa nhưng vừa ra khỏi cửa đã nghe thấy hàng xóm hét lớn với ta.
“Nương tử Trần gia, phu quân của ngươi giết người, bị giam vào đại lao rồi!”
Ta nghiến răng chạy đến cửa cung.
Thế thái nhân tình lạnh nhạt, những tiểu thái giám nhiệt tình trước kia thấy ta như thấy quỷ.
Lòng ta càng ngày càng lạnh.
Mắt đỏ hoe, ta nhấc váy chạy đến trước cửa phủ của sư phụ Trần Lưu Kim.
Phủ đệ như đã đoán trước ta sẽ đến, người gác cổng không ngăn cản.
Gặp được sư phụ và sư nương của Trần Lưu Kim, ta quỳ phịch xuống:
“Xin đại nhân cứu chàng! Người là do ta giết! Ta có thể đi làm chứng!”
Sư nương mặt mày buồn rầu, sư phụ đi đi lại lại hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.
“Thái giám hắn giết là người thân tín của hoàng hậu, hoàng hậu muốn hắn chết, ngươi đi tự thú cũng chỉ thêm một mạng người nữa, ta không cứu được hắn, chỉ có thể đưa ngươi đi gặp hắn lần cuối.”
Lòng bàn tay ta bấm ra máu, tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.
16
Đây là lần đầu tiên ta bước vào ngục giam, mùi hôi thối khiến ta không nhịn được mà nôn ọe.
Thấy Trần Lưu Kim, tim ta như bị dao cắt.
Chỉ hai tháng không gặp, hắn đã gầy trơ xương, trên người đầy máu do bị tra tấn.
Hắn không nhìn ta, dùng cánh tay lộ xương chống nửa người, gật đầu với người già sau lưng ta.
“Sư phụ.”
Ta lau nước mắt đưa thuốc mỡ và quần áo cho hắn nhưng Trần Lưu Kim lại lạnh nhạt đến thấu xương.
“Sao chàng không để ý đến ta, ta nhất định sẽ cứu chàng ra ngoài!”
Trần Lưu Kim cười nhạt.
“Sao nàng lại phải vì cứu một tên nô tài như ta mà phí sức như vậy, nếu ta là nàng, ta sẽ cầm tiền rồi chạy.”
Ta lập tức hiểu ý hắn, tức giận đến run rẩy, ném mạnh thuốc mỡ vào vết thương của hắn:
“Trần Lưu Kim, chàng nhớ cho ta, chàng không đuổi được ta đi!”
“Cho nên đừng dùng lời nói dối méo mó để hạ thấp bản thân nữa!”
Trần Lưu Kim không lay chuyển được ta, đành ngậm miệng mặc ta làm.
Sau khi băng bó cho hắn xong, ta biết sư đồ họ nhất định có chuyện muốn nói nên thu mình sang một bên không nói gì nữa.
Một lúc lâu sau, sư phụ hắn mới lấy ra từ trong ngực một xấp giấy tờ nhà đất dày cộp.
“Từ nhỏ con đã là một đồ đệ cứng đầu, nhiều năm như vậy cũng chưa từng về thăm nhà, chắc là đã ghi nhớ trong lòng những lời ta mắng chửi hoạn quan năm xưa.”
“Con là do ta nhìn lớn lên từ nhỏ, ta còn nhớ năm con tám tuổi, con cao ngang ngọn trúc xanh nhỏ ở nhà, thoáng cái đã lớn thế này rồi.”
“Ta từng nghĩ chỉ cần chờ con thi đỗ, ta sẽ có người kế nghiệp nhưng số phận con lại trắc trở, sau khi vào cung, ta muốn gặp con cũng khó.”
Sư phụ Trần Lưu Kim thở dài.
“Ta biết con ở ngoại thành dạy học cho một đám trẻ, con không yên tâm về chúng. Sau này, ta sẽ thay con chăm sóc chúng.”
Trần Lưu Kim ngẩng đầu lên: “Sao sư phụ lại biết…”
Lão nhân phất tay, đưa xấp giấy tờ nhà đất cho ta.
“Người con không yên tâm nhất hẳn là nàng, lúc con mới cưới ta không đến dự, giờ thì xấp khế đất ở Hàng Châu này cũng đủ để nàng rời khỏi kinh thành sống nửa đời sau không lo rồi.”
“Sư đồ chúng ta cùng một đường nhưng không thể cùng chung chí hướng, ta vì danh tiếng mà cắt đứt quan hệ với con, con vì ta mà không dám về quê.”
“Đến giờ ta mới biết mình sai lầm đến mức nào… Việc đồ đệ kia của ta làm, ta không biện hộ cho hắn nhưng ta không bảo vệ được con, là ta vô năng.”
Trần Lưu Kim khó khăn đứng dậy:
“Sư phụ, con không trách sư phụ, con chỉ hận số phận của mình, hận thế đạo này… Con đã cố gắng vùng vẫy như vậy nhưng cuối cùng vẫn không có đường sống.”
Hắn dùng hết sức lực dập đầu lạy sư phụ ba cái.
“Sư phụ, từ nay về sau, chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa, nếu trước khi chết con có thể giải quyết được nỗi lo trong lòng này thì cũng tốt.”
Lão nhân nước mắt lưng tròng, liên tục thở dài ba tiếng, rồi khó nhọc bước đi.
17
Ta đỡ Trần Lưu Kim, hắn thuận thế nhét cho ta một tờ giấy.
Mở ra thì thấy là tờ giấy hòa li.
Trần Lưu Kim nghiêm túc nhìn ta.
“Tiểu Mãn, năm xưa thành hôn ta cố tình bỏ lỡ giờ lành, là vì không muốn để đoạn nhân duyên này được trời cao chứng giám. Mệnh ta không tốt, chết thì chết nhưng ta không thể liên lụy đến nàng, nếu không ta chết cũng không nhắm mắt được!”
Hắn ho đến trời đất tối tăm, nói xong liền hôn mê bất tỉnh.
Ngục tốt đuổi ta ra ngoài, ta trở về sân thắp sáng hết tất cả nến, lấy quần áo rách của Trần Lưu Kim ra bắt đầu khâu vá.
Người gác cổng thử dò hỏi về sự sống chết của Trần Lưu Kim.
“Các ngươi đi đi, ta ở lại đây đợi chàng, chàng sẽ không chết.”
Ta không nhớ mình đã đợi bao lâu, có lẽ mười ngày, có lẽ một tháng.
Chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng náo loạn trên phố rồi lại lắng xuống.
Thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng vó ngựa của đội kỵ binh đi qua.
Thậm chí còn vang lên tiếng tù và hành quân.
Nhưng những chuyện này có liên quan gì đến ta chứ, chúng ta chỉ là những kẻ nhỏ bé, chỉ cần người có quyền thế giơ tay lên là có thể tùy tiện nghiền nát như kiến.
Đánh một trận chiến, một thời thịnh thế, hưng vong đều là nỗi khổ của bách tính.
Bỗng một ngày, cánh cổng sân bị người ta đẩy ra.
Người đến che khuất ánh nắng chói chang, chỉ thấy một bóng người mơ hồ.
Nhưng ta nhận ra ngay, là Trần Lưu Kim!
“Trần Lưu Kim! Ta đợi được chàng rồi!”
Hắn cười lớn, ôm lấy ta, đau lòng vô cùng: “Nhìn xem, nàng gầy đi nhiều quá!”
Đêm đó, ta kéo hắn nói không hết lời.
Hắn nói với ta, những người chết được vớt lên từ giếng cạn không chỉ có chấp bút thái giám và thái giám mặt ngựa, mà còn có một bộ xương không rõ danh tính.
Xác chết của nữ tử đó đeo một chiếc nhẫn ngọc rất đặc biệt ở ngón út.
Hoàng hậu chỉ nhìn thoáng qua rồi hạ lệnh bỏ qua chuyện này, hạ chỉ thả Trần Lưu Kim.
Ta không hiểu nhưng Trần Lưu Kim lại nói ra một câu đố: “Chuyện của người quyền quý, đừng đoán, đoán được cũng không được nói.”
“Tiểu Mãn, chúng ta ngủ thôi, ngày mai phải đi xa rồi.”
Đúng vậy, mặc dù Trần Lưu Kim đã sống sót nhưng hắn bị đày khỏi cung, vĩnh viễn không được trở về kinh.
Chúng ta định đến Hàng Châu, sư phụ của hắn đã tặng chúng ta một ngôi nhà lớn bên bờ Tây Hồ.
Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng ngắm cầu Đoạn vào mùa đông và ngắm nước vào mùa hè, như vậy thực sự có thể sẽ sống lâu trăm tuổi, ngày ngày vui vẻ.
18
Ngày đầu tiên đi xa, Trần Lưu Kim đánh xe ngựa, ta hát, hai người một chó cười đùa vui vẻ.
Ngày thứ năm, trên đường có một số người đói khát, chúng ta tốt bụng chia cho họ một ít lương thực, họ khóc lóc kể rằng biên cương lại xảy ra chiến tranh.
Ngày thứ mười ba, ngày thứ mười bốn, chúng ta đi qua những ngôi làng không có người ở, thật kỳ lạ.
Một tháng sau, chúng ta lại gặp phải giặc cướp trên đường, chúng cướp ngựa và thức ăn của chúng ta.
Chúng ta dìu nhau đi rất lâu, cuối cùng Trần Lưu Kim ôm ta ngủ trong một ngôi miếu đổ nát.
Hắn an ủi ta không cần sợ hãi, chỉ cần ba ngày nữa là đến Hàng Châu, trong mơ ta như ngửi thấy mùi hương thanh mát của cây liễu bên bờ Tây Hồ.
Ba ngày sau, trước khi đến Hàng Châu, chúng ta đã gặp loạn binh.
Trong tiếng binh đao, ta và hắn bị đám dân lưu tán đẩy xuống sông, sau khi được vớt lên thì chúng ta đã trôi vào thành Hàng Châu.
Nhưng lúc này thành Hàng Châu đã bị quân địch vây hãm nhiều ngày, dịch bệnh hoành hành, thây người chết nằm la liệt khắp nơi.
Khế đất mà sư phụ Trần Lưu Kim tặng cho chúng ta cũng đã bị nước cuốn trôi mất.
Dịch bệnh rất đáng sợ, người mắc bệnh sẽ bị lở loét khắp người, mắt đỏ ngầu, giãy giụa không được ba ngày thì sẽ tắt thở.
Trần Lưu Kim đưa ta trốn trên lầu chuông, không cho người khác đến gần, ngày ngày đi tìm thức ăn cho ta.
Nhưng hôm đó ta đợi đến đêm khuya mà hắn vẫn chưa về.
Ta xuống lầu tìm hắn, chỉ thấy hắn bệnh tình rõ ràng, nằm liệt trong đám cỏ thở hổn hển.
Có lẽ là đã trải qua quá nhiều chuyện, hoặc có lẽ là đã sớm biết sẽ có một ngày như thế này.
Ta đi đến bên cạnh hắn nằm xuống, lặng lẽ ôm lấy hắn.
Trần Lưu Kim rơi nước mắt, môi mấp máy hồi lâu, cuối cùng cũng không nói gì, cũng lặng lẽ ôm lấy ta.
“Trần Lưu Kim, chàng xem, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau ngắm bầu trời đầy sao đẹp như thế này.”
“Nàng nói xem, kiếp sau, chúng ta có thể biến thành hai ngôi sao kề nhau không, như vậy chúng ta có thể sống lâu trăm tuổi.”
Hắn nghẹn ngào gật đầu.
“Tiểu Mãn, xin lỗi nàng.”
“Đừng xin lỗi, chàng không nợ ai cả, chàng đã rất tuyệt rồi.”
Trần Lưu Kim hôn lên mặt ta.
“Tiểu Mãn, ta thật hạnh phúc.”
Ta đột nhiên nhớ đến hồi thiếu niên hắn đã viết trong sổ tay:
” Sông yên biển lặng, mùa màng bội thu.”
Ta còn rất nhiều điều muốn hỏi hắn, cũng muốn nói với hắn rằng chính vì sổ tay của hắn mà ta đã vứt bỏ mảnh sứ dùng để cắt cổ tay.
Nhưng ngẩng đầu lên, hắn đã nhắm mắt lại.
“Không sao, đợi đến khi biến thành sao rồi hỏi cũng được.”
Ta vùi đầu vào vòng tay đang dần lạnh ngắt của hắn.
Làm một giấc mộng đẹp, ngủ thiếp đi cùng nhau.
Hết.