Phu Quân Ta Là Thái Giám - Chương 3
7
Tên thái giám mặt ngựa hoảng hốt, điên cuồng đấm ta mấy phát.
“Cha nuôi!”
“Tiểu tiện nhân, giết chết nó cho ta!” Tên thái giám già ôm mặt gào lên.
“Trong sạch không nằm ở dưới váy nhưng ta không thể chết dễ dàng như vậy!”
Ta liều mạng bò ra ngoài, đâm sập chuồng gà, tên thái giám mặt ngựa đuổi theo, đá chết con gà con ta nuôi béo.
Hắn siết cổ ta, trong lúc giằng co, giàn nho đổ sập.
“Sợ là không sống nổi rồi…”
Ta tuyệt vọng.
Bỗng nhiên, một bóng người cao lớn xông vào, thấy chúng ta, hắn run rẩy.
Tiếp đó, hắn ôm chặt lấy tên thái giám mặt ngựa:
“Tiểu Mãn! Mau chạy!”
Là Trần Lưu Kim!
Hắn thực sự không bỏ rơi ta.
Chỉ thấy hắn mặt mày tái nhợt, mắt thâm quầng, không biết đã trải qua chuyện gì.
Ta muốn giúp nhưng chân mềm nhũn không đứng dậy nổi.
“Trần Lưu Kim, cha nuôi muốn chơi nữ nhân của ngươi là phúc của ngươi, người đừng có không biết điều!”
Tên thái giám mặt ngựa như đã luyện võ, nắm đấm to như cái bánh bao của hắn đấm liên tiếp vào bụng, đầu, rồi mặt Trần Lưu Kim.
Trần Lưu Kim không nói một lời, vẻ mặt bi thương, khóe mắt rỉ máu.
“Tiểu Mãn, là ta liên lụy đến ngươi, mau chạy đi! Đừng bao giờ quay lại!”
“Trần Lưu Kim, đồ chết tiệt, ngươi còn dám cản ta? Cha nuôi nhất định sẽ khiến ngươi đền mạng!”
Ta nhẫn tâm rút trâm vàng, đâm mạnh vào tim tên thái giám mặt ngựa.
Tên thái giám mặt ngựa ngã xuống đất.
Trần Lưu Kim ôm chặt lấy ta đang run rẩy, ấn đầu ta vào vai hắn.
Rồi vuốt ve sống lưng ta từng chút một.
Đợi ta đỡ hơn, hắn lau sạch sẽ máu trên tay và mặt ta.
“Chuyện này không liên quan đến ngươi.”
“Đi ngủ đi!”
Trần Lưu Kim nhìn ta thật sâu, quay người vào nhà kho.
Ta ngồi xổm ở cửa, chỉ nghe thấy tên thái giám già bên trong lúc thì đe dọa, lúc thì dụ dỗ, sau tiếng kêu kinh hãi là tiếng cầu xin.
Cuối cùng không biết Trần Lưu Kim đã làm gì, tiếng chửi rủa sắc nhọn của tên thái giám già vang lên chói tai ta.
“Đồ thái giám chết tiệt, ngươi chỉ là một con chó của ta, chơi nữ nhân của ngươi, ngươi còn có thể giết ta sao!”
Một lát sau, Trần Lưu Kim đi ra.
Toàn thân đầy máu.
Chúng ta nhìn nhau rất lâu, không nói gì, cùng nhau khiêng xác hai người ra ngoại ô, ném xuống giếng hoang.
8
Sáng sớm hôm sau, hắn ra ngoài mua bánh hoa quế, thấy ta vẫn đứng canh ở cửa thì bật cười.
“Nhát như mèo.”
Hắn sánh vai cùng ta: “Không sao! Người là ta giết, không liên quan đến ngươi.”
Ta lắc đầu, theo hắn vào cái sân lộn xộn, lòng buồn bã.
Trần Lưu Kim nhét bánh vào tay ta, xắn tay áo dọn dẹp sân.
Hắn vừa làm vừa lẩm bẩm.
“Ngày mai ta sẽ dựng lại giàn nho, lần này đổi gỗ tốt sẽ không bị đổ.”
“Cây con ở ruộng rau bị giẫm nát thì tốt, ngày mai ta sẽ trồng cho ngươi ít hoa, nữ tử thì phải được ở trong cái sân đẹp đẽ.”
“Sân này nhỏ, không đủ cho ngươi nghịch, sau này ta lĩnh thưởng sẽ đổi một cái lớn hơn.”
Trong lúc hắn lải nhải, tâm trạng hoảng sợ của ta dần bình tĩnh lại.
Trần Lưu Kim nhường chỗ ngồi, sau đó ngồi xổm trước mặt ta, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tiểu Mãn, chuyện hôm qua, trinh tiết không quan trọng.”
“Sân không quan trọng.”
“Sinh tử của những tên khốn đó không quan trọng.”
Khuôn mặt ta phản chiếu rõ ràng trong mắt hắn.
“Ngươi phải nhớ, chúng ta còn sống, sống là quan trọng nhất!”
Ta không biết mình đã bị đôi mắt hắn mê hoặc, muốn lại gần nhìn kỹ hơn.
Không biết từ lúc nào, môi ta chỉ còn cách môi hắn một khoảng rất gần.
Vì vậy, ta nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ như khi ở trong vòng tay hắn.
“Thình thịch—”
Lần này, đến lượt Trần Lưu Kim đỏ mặt.
Ngày hôm sau, giàn nho đã được dựng xong, bên dưới còn đặt một chiếc ghế dài, hắn còn đục một cái ao nhỏ để ta nuôi cá.
Hắn biết ta buồn, đã chôn gà con, đi mua một con chó nhỏ để dỗ ta vui.
Đêm khuya tĩnh lặng, cuối cùng ta không nhịn được hỏi hắn về vết thương bị bút mực tổn thương..
Trần Lưu Kim cười, đổi chủ đề.
Ta mặc kệ, giật phăng áo hắn ra, những vết thương mới chằng chịt chồng lên những vết sẹo cũ, trải dài khắp lưng.
Ta đau lòng vuốt ve, không nhịn được khẽ thổi một hơi.
“Còn đau không?”
Trần Lưu Kim không hiểu sao lại run lên, nghiến răng nghiến lợi kéo ta về phía trước, thấy hốc mắt ta ươn ướt lại mềm giọng.
“Đau thế này, chẳng là gì cả.”
“Nhưng nếu không phải khi bị đánh ta đã nghe thấy chúng định đánh chủ ý lên ngươi, ta cũng không thể đến kịp thời như vậy.”
Ta nắm chặt tay hắn: “Bên ngoài đều nói chàng lấy lòng thánh thượng mới cưới được ta, sao chúng còn dám đối xử với chàng và ta như vậy!”
Trần Lưu Kim cười không đến đáy mắt.
“Tiểu Mãn, thánh tâm là thứ hôm nay ta lấy lòng được thì được thể diện hơn một chút nhưng ngày mai vẫn chẳng là cái thá gì, không ai thực sự coi trọng nô tài.”
“Chúng thấy ta được thế nên ép ta cưới vợ, chỉ muốn nhắc nhở ta rằng ta chỉ là trò cười, chỉ là làm khổ ngươi…”
Ta chém đinh chặt sắt nói: “Không khổ!”
Hắn xoa loạn tóc mai ta, im lặng hồi lâu.
“Tiểu Mãn, ta phải bảo vệ ngươi thật tốt mới được.”
“Giờ đây ta cũng chỉ có ngươi để bảo vệ.”
Ta khóc nhòe mặt, Trần Lưu Kim nâng đầu ta lên lau nước mắt từng chút một, cuối cùng ta ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn.
Sau khi tỉnh lại, hắn còn xấu hổ hơn ta, nói chuyện còn cắn cả vào lưỡi.
Sau khi hắn vào cung, có lẽ là nhớ ta ăn không thấy ngon miệng, vài ngày sau liền nhờ người mang cá lát cho ta.
Cá lát hơi cay, ta thích nhất là hương vị này.
Hắn kẹp một tờ giấy dưới đáy bát, trên đó viết:
“Đồ cay hợp nhất với người mạnh mẽ, ta tự biết mình không phải, để dành cho Tiểu Mãn.”
Việc chấp bút thái giám mất tích hẳn đã gây ra sóng gió, hàng ngày phố phường đều có quan binh tuần tra, ta còn bị gọi đi hỏi cung.
Nhưng không biết Trần Lưu Kim đã làm gì, bọn họ không tìm được chứng cứ, qua lại một thời gian thì cũng yên ắng hơn.
Một tháng sau khi hắn về nhà, đã đến lúc tuyết rơi.
Mái hiên và sân phủ một lớp tuyết mỏng, ta hầm một nồi canh nóng hổi.
Trần Lưu Kim quét xong tuyết, hoa mai trên bức tường phía sau sân đã nở, hắn còn bôi dầu lên cánh cửa gỗ kẽo kẹt.
Kể cả tường trong và ngoài sân đều được sơn lại, trông rất khí phái.
Ta lấy chiếc gối mềm đã thêu xong.
“Canh đêm cho chủ tử là vất vả nhất, chiếc gối mềm này nhỏ gọn và mềm mại, ban ngày chàng giấu trong tay áo, đến đêm không có ai thì có thể gối đầu.”
Hắn giả vờ chê bai một hồi nhưng ta đã sớm nhìn thấu, ép buộc vài câu thì hắn đã nhận lấy.
Hắn đâu phải không thích, rõ ràng là không tin.
Hắn không tin sẽ có người nguyện ý đối xử với hắn như vậy nên vô thức thử từ chối nhiều lần.
Ta biết hắn tự ti nên luôn sẵn lòng gánh vác nhiều hơn.
9
Hai tháng sau, năm mới sắp đến.
Lần này được nghỉ, quần áo đi trực của Trần Lưu Kim đã được đổi mới, tuy ta không nhìn ra phẩm cấp nhưng chất liệu đã tốt hơn trước rất nhiều.
Hắn cười tươi như hoa: “Tiểu Mãn, chúng ta có thể chuyển nhà rồi, ta đã mua một ngôi nhà lớn.”
Ta cũng rất vui, ngày chuyển nhà, ngôi nhà mới có rất nhiều người đến, họ mang theo quà tặng, mặt mày tươi cười.
Ngay cả người cha chưa từng gặp lại sau khi ta xuất giá cũng đích thân đến chúc mừng Trần Lưu Kim.
Nhân lúc không có ai, cha nhét cho ta một gói thuốc, liên tục nói rằng đây là thứ có thể khiến nam nhân vui vẻ, ông dặn ta phải hầu hạ Trần Lưu Kim cho tốt.
Ta không muốn, cha giơ tay định tát ta.
“Nhạc phụ đại nhân!”
Trần Lưu Kim giữ chặt ông ta.
Cha lại nở nụ cười lấy lòng, cười trừ rồi rời đi.
Ta đột nhiên phát hiện, Trần Lưu Kim cũng đã học được sự uy nghiêm không giận mà vẫn uy của những người giàu có.
Nhưng ta không hề sợ.
Đêm xuống đóng lại cửa sân, ta dùng nồi nấu nước dùng cay, mùi ớt thơm nồng lan tỏa khắp sân.
Thịt thỏ thái mỏng nhúng vào nồi, có chút quăn xoắn, sau đó chấm nước tương và rau thơm vào miệng, vô cùng tươi ngon.
Ăn xong, hai người một chó tụ tập lại với nhau, Trần Lưu Kim cắt hoa giấy dán lên, tĩnh lặng chờ năm mới.
Ta không chịu nổi nữa nên ngủ thiếp đi, tỉnh dậy thì thấy trong tay mình được nhét một phong bao lì xì màu đỏ.
Trần Lưu Kim không có trong phòng, ta vui mừng đẩy cửa ra, bên ngoài tuyết trắng xóa một màu, hắn đang quét tuyết.
Thấy ta lại không đi giày, hắn một tay bế ta ném lên giường.
Ta dùng tay ôm lấy cổ hắn không cho hắn rời đi.
Ta vừa đắc ý cười lớn, vừa xoa đầu hắn, sau đó lấy phong bao lì xì đỏ đã chuẩn bị từ trước từ dưới gối ra nhét vào áo trong của hắn.
Trần Lưu Kim đã sớm không chịu nổi, khóe mắt đỏ ửng, kích động ra nước mắt.
Ta ngây người, ngứa ngáy muốn hôn.
Trần Lưu Kim nhắm mắt lại.
Ta nhẹ nhàng áp sát, táo bạo dùng đầu lưỡi liếm liếm.
Trần Lưu Kim giật mình lùi lại, hắn nhướng mày hừ lạnh:
“Chiếm tiện nghi của ta, muốn chạy dễ thế sao.”
Ta vô lại nằm dài ra, ngẩng cằm khiêu khích hắn.
Trần Lưu Kim cười, hóa ra khi hắn vui vẻ từ tận đáy lòng, đẹp đến chết người.
Ta trở mình một cái đứng dậy, nâng mặt hắn trái ngó phải nhìn, rất nhanh vành tai Trần Lưu Kim đã đỏ bừng như nhỏ máu.
Ta úp lòng bàn tay xuống, chạm vào một đoạn eo thon gọn của hắn.
Trần Lưu Kim thở dốc nặng nề hơn.
Mặt ta ửng đỏ.
Trần Lưu Kim xoa má ta, những ngón tay thon dài dọc theo vành tai luồn vào búi tóc của ta.
Hắn hôn ta.
Run rẩy, cẩn thận.
Ta cảm nhận được Trần Lưu Kim dưới lòng bàn tay ta nóng ran, động tình.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không làm gì cả, im lặng mặc quần áo và giày cho ta.
“Tiểu Mãn, nàng chịu thiệt rồi.”
Ta kéo tay hắn, dẫn hắn mò đến viền váy của ta.
“Đồ ngốc, sao chàng cái gì cũng không hiểu vậy!”
Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, chúng ta xuân sắc bừng bừng.
Tiếng chuông vang lên từng hồi, trong đêm giao thừa đầu tiên ở bên nhau, chúng ta cùng nhau ước nguyện:
“Sống lâu trăm tuổi, vui vẻ hạnh phúc.”