Phu Quân Ốm Yếu Của Tôi - Chương 4
6.
Nghĩ vũ hầu Hoa Sùng An, vốn là một thường dân. Sau này, thi đỗ tiến sĩ, được trưởng Công chúa Đoạn Dương vừa gặp đã yêu, khăng khăng không phải hắn không gả.
Lúc ấy, giai thoại mỹ nhân phối tài tử, lưu truyền trong kinh thành một hồi lâu.
Đáng tiếc, trưởng công chúa Đoan Dương mấy năm sau vì bị bệnh liền buông tay nhân gian, lưu lại một đứa bé bảy tám tuổi tựa hồ thân thể cũng ốm yếu, sức khỏe càng ngày càng kém.
Hoàng đế đau lòng cho đứa cháu này, cũng xem ở trên mặt mũi của muội muội, không bao lâu liền thăng Hoa Sùng An lên làm nhất phẩm hầu tước, thậm chí còn đem một muội muội khác của mình Tấn Dương công chúa, gả cho hắn làm tục huyền.
Nhiều năm như vậy, mặc dù ông luôn sống tiêu dao qua ngày, chỉ có thỉnh thoảng thì hỏi thăm bệnh tình của Hoa Hành Quân nhưng tất cả mọi người chỉ coi ông như một người cha không giỏi biểu đạt, chưa từng có người hoài nghi đến trên đầu của ông.
Hoa Hành Quân lại còn nói “Ta quen rồi”?
Chẳng lẽ hắn luôn biết cha ruột muốn mạng của mình?
Cho nên, tại thời điểm tôi hoài nghi Hầu phu nhân, hắn mới có thể lần nào cũng bình tĩnh xử lý.
Thế nhưng là tại sao?
Hầu gia tại sao lại muốn xuống tay với đứa con độc nhất của mình?
Tôi suy nghĩ mấy ngày đều không suy nghĩ ra, nhưng Hoa Hành Quân lại chỉ bảo tôi đừng lo lắng, mọi chuyện đều có hắn lo liệu.
Tôi luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, nhưng cũng không thể nói là sai ở đâu, có thể là do nguyên nhân tôi và hoa Hầu gia tiếp xúc không nhiều.
Gả tới phải có hơn nửa năm, cũng chỉ có thể nhìn thấy ông trong những buổi yến tiệc, cho đến bây giờ số lần nói chuyện với ông cũng không vượt quá mười câu.
Tôi đang nghĩ làm cách nào để hiểu rõ hơn về công công này, lập tức có cơ hội chủ động đưa tới.
Ngày kia chính là sinh nhật của Tam hoàng tử, yến tiệc được tổ chức tại Nghĩa Vũ Hầu Phủ.
Hoa Hành Quân tự nhiên không yên lòng tôi đi, nhưng lại không thể lay chuyển được sự kiên trì của tôi, chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý: “Nàng và mẫu thân ở phía nữ quyến, bà ấy là một nữ nhân thông minh, nếu có chuyện gì, có thể tìm bà hỗ trợ.”
“Ngày sinh nhật của hoàng tử, không ít quan lại quyền quý đều đến dự tiệc, có thể xẩy ra chuyện gì?” Tôi cười ôm lấy mặt của hắn hôn một cái, “Chàng mới là người cần lo đó, uống thuốc thật tốt, ngủ thật ngon, ta rất nhanh liền trở về.”
Hoa Hành Quân có vẻ hơi bối rối trước nụ hôn bất ngờ của tôi, dừng lại một chút, muốn nói tiếp, nhưng tôi lập tức nhân cơ hội bỏ chạy.
Hầu phu nhân cũng không nguyện ý mang tôi đi cùng, nhưng dù sao tôi cũng là Thiếu phu nhân, tương lai là chủ mẫu, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đại diện Hầu gia đi ra ngoài gặp những quý nhân kia.
Bà ấy cố ý đích thân đến tận cửa viện của tôi chỉ đạo ăn mặc thế nào cho thỏa đáng, còn yêu cầu tôi diễn luyện trước mặt bà hơn chục lần để nói lời chúc mừng một cách đoan trang nhất.
Nghe nói là do Tam hoàng tử cưới Đích nữ của Lễ Bộ thị lang, nữ tử này rất nổi danh trong kinh thành về lễ nghi không ai có thể vượt qua nàng, còn từng bị bà bà này của tôi chọn trúng.
Bây giờ lại là tôi, con gái của một thương nhân sặc mùi tiền bước vào cửa, cho nên bà không nuốt trôi cục tức này, quyết tâm muốn đòi lại thể diện.
Trời ạ, sự ganh đua giữa các quý nữ thế gia thật nhàm chán.
7
Tam hoàng tử không phải là hoàng tử được sủng ái, nữ nhi của Lễ Bộ thị lang kém xa so với nữ nhi của thừa tướng và tướng quân luôn được người khác chú ý.
Nhưng Hoa Sùng An, người chưa bao giờ đi dự tiệc, lại chủ động nhận lời mời, quả thực rất đáng nghi.
“Đây là vị đệ muội của nhà cô mẫu Tấn Dương đi? Vào cửa cũng có hơn nửa năm rồi nhỉ, đây vẫn là lần đầu tiên ta gặp đâu!”
Trong yến tiệc, Tam hoàng tử phi gọi tên tôi, tôi không thể làm gì khác đành phải bỏ đũa xuống và bước ra khỏi hàng hành lễ với nàng.
“Mau đứng dậy, đều là người một nhà, cùng ta khách khí cái gì?” Nàng vẫy vẫy tay, thanh nhã lộng lẫy, giọng nói vừa mềm mại vừa nhẹ nhàng, “Nghe nói đệ muội là người Cẩm Châu, Cẩm Châu cách kinh thành tương đối xa, không biết trong nhà đệ muội làm cái gì?’
Nàng ta cố ý.
Hoa Hành Quân cùng tôi là được Thánh Thượng tứ hôn, thời điểm gả tới toàn bộ kinh thành đều xôn xao bàn tán, nàng làm sao có thể không biết?
Bây giờ trước mặt mọi người lại hỏi về vấn đề này, hơn nữa tất cả những người có mặt ở đây đều là danh môn thiên kim, nàng rõ ràng là muốn để cho tôi xấu mặt.
“Chu gia được Thánh ân chiếu cố, làm kinh doanh nhỏ buôn bán chút muối và sắt của quan phủ, làm phiền Tam Hoàng phi lo lắng.” Tôi đang cân nhắc dùng từ, một bên Hầu phu nhân đã bình tĩnh thay tôi trả lời xong.
“Cô mẫu sao lại xa lạ như vậy.” Tam hoàng tử phi giật mình, nàng hiển nhiên không ngờ rằng bà bà sẽ thay tôi nói chuyện, cũng không đắc tội nổi vị trưởng công chúa này, khuân mặt nàng nhanh chóng nở nụ cười nói, “Nhìn xem, đều do ta lớn lên ở khuê phòng nên thiếu hiểu biết, trước tiên ta sẽ tự phạt mình một ly rượu để bồi tội với đệ muội.”
Nàng nói xong liền giơ ly rượu lên, lập tức có nha hoàn tiến tới cũng rót cho tôi một ly rượu.
Không phải nói tự phạt sao?
Kéo tôi cùng một chỗ làm gì??
Nhưng mặc kệ chén rượu này nàng là có mục đích gì, tôi đều không thể uống.
“Làm sao, đệ muội không muốn nhận ly rượu bồi tội này của ta sao?” Tam hoàng tử phi hơi cau mày, giọng điệu rõ ràng đã không còn khách khí nữa.
Tôi nói: “Thần thiếp không dám, chỉ là hôm nay … thật sự là không tiện.”
“Làm sao lại không tiện, chỉ nhấp một ngụm cũng không được? Dù sao cũng cho tỷ tỷ chút mặt mũi chứ?” Tam hoàng tử phi cho là tôi đang tới quỳ thủy*, che miệng nở nụ cười.
Nàng quyết tâm phải ép tôi uống ly rượu này, cũng may tôi đã chuẩn bị trước: “Hoàng tẩu có lệnh, thần thiếp không dám không nghe. Chỉ là trước khi ra phủ đại phu đã dặn đi dặn lại, nói thời gian mang thai không thể uống rượu, nên mới….”
“Có thai?!”
Không chỉ mình nàng, tất cả nữ quyến đều kinh ngạc nhìn về phía tôi
Ai cũng biết hoa Tiểu Hầu gia là một m a bệnh đi hai bước cũng phải thở nửa ngày, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng sau khi tôi gả đi nhất định là độc thủ khuê phòng.
Tôi giả vờ ngượng ngùng giải thích: “Thực không dám giấu giếm, sau khi thiếp thân gả vào Hầu phủ, sức khỏe của phu quân ngày càng tốt hơn, ở trên phương diện kia ít nhiều cũng có chút nhu cầu.”
“À… được rồi, thì ra là thế, vậy đệ muội nhanh trở về nghỉ ngơi đi.”
Được tiểu Thúy dìu lấy, tôi yếu ớt chậm rãi trở lại trên ghế ngồi.
Vừa ngồi xuống, trưởng công chúa Tấn Dương mặt không đổi sắc thấp giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Bản cung nghe nói hôm qua Quân nhi mới nôn ra máu.”
Không còn cách nào, đây chỉ là hạ sách để tránh uống rượu.
Sau khi tiệc tối kết thúc, trưởng công chúa bị Tam hoàng tử phi đơn độc mời đi, tôi vốn nên đợi bà cùng nhau hồi phủ, nhưng Hoa Sùng An lại bảo tôi ra vườn sau tìm hắn trước.
Hơn nữa còn là đi một mình.
Ông ta nghĩ tôi bị ngốc à?
Ban đêm yên tĩnh, công công cùng con dâu cùng nhau ở sau hậu viện của nhà khác… Vậy tôi nhất định phải mang Tiểu Thúy đi cùng!