Phu Quân Đáng Yêu Của Ta - Chương 3
Ta giả vờ dịu dàng ngoan ngoãn như thường ngày, cúi đầu nói: “Phu quân, chẳng hay còn chuyện gì nữa không? Chẳng lẽ muốn ta pha thêm một bình trà hoa cúc?”
Y sao lại thích nữ tử như thế này? Quá mức ngoan hiền, chẳng phải là nhàm chán sao. Chẳng lẽ, thật sự y coi thê tử của mình như một con thú cưng lúc nào cũng phải nghe lời?
Không hiểu vì sao, rõ ràng trước giờ giả vờ thế này ta cũng thấy không sao, nhưng hôm nay lại thấy thật khó chịu.
Trần Quân nói: “Nàng…”
Nghe y nói, ta ngẩng đầu, vẫn nhớ những điều trong nữ giới dạy, không nên nhìn thẳng vào nam tử. Vì thế chỉ ngước mắt lên một chút, tạo dáng thẹn thùng cúi thấp đầu.
Thôi, y làm gì thì mặc y. Dù sao người y thích vốn không phải là con người thật của ta. Nếu Trần Quân biết số quan tham mà ta giết còn nhiều hơn số bài y viết, e là sẽ ghét bỏ đến muốn lập tức hòa ly với ta.
“Đợi đã!”
Trần Quân đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, ép ta ngẩng đầu lên.
Dòng suy nghĩ của ta lập tức gián đoạn.
Đây là lần đầu tiên… y chủ động nắm lấy tay ta.
Ta nhìn vào mắt y, khoảng cách của chúng ta có vẻ hơi gần, ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của y.
“Phu… quân?”
Trần Quân há miệng nhưng cuối cùng lại ngậm lại.
Y nhìn gương mặt của ta.
Ta nghĩ: Sao tim ta lại đập nhanh thế này?
Ta ôm lấy ngực mình, cố giữ bình tĩnh hỏi: “Phu quân, chàng làm sao vậy?”
Trần Quân nhíu chặt mày, một lúc lâu sau, y lắc đầu, lại lắc đầu, cuối cùng mới nói: “Không sao, không có gì.”
Y đầy suy tư rời đi.
Chỉ còn lại ta, ngơ ngác không hiểu gì.
Ta chợt nhận ra một điều.
Nãy giờ, ta không nghe thấy tâm tư của Trần Quân.
Nhưng rõ ràng nhìn bộ dạng y như vậy, đâu giống như trong lòng không có gì!
Đến tối, Ngô Thất Lang lén trèo tường vào, lại lăn tròn vào cửa sổ, nói nhỏ: “Lão đại, đệ chỉ vào báo tin, nhị ca và tam ca đã hiểu tình hình bên tỷ rồi, bọn họ bảo nhiệm vụ mấy ngày tới cứ giao cho họ. Muốn trị ngoài trước tiên phải yên trong, tỷ cần dỗ dành Trần Quân cho tốt đã. Mọi người đều hiểu cả.”
Ngô Thất Lang lại liếc nhìn sắc mặt ta, tám chuyện hỏi: “Vậy… tỷ đã dỗ dành gia quyến ổn thỏa chưa?”
Ta bất đắc dĩ: “Hôm nay y không buồn để ý đến ta.”
Ngô Thất Lang nói với giọng của người từng trải: “Hầy. Đại khái là ghen quá rồi, chuyện này cũng tại đệ, chẳng rõ ràng mà lại sinh ra vạm vỡ quyến rũ quá, trượng phu tỷ nhìn thấy ta khó tránh khỏi tự ti, cảm thấy lép vế.”
Ta cạn lời, phất tay bảo hắn đi.
Hắn không hiểu Trần Quân, nhưng ta hiểu. Ta thậm chí đã nghe thấy tâm tư của y.
Trần Quân không phải người sẽ vì chuyện mấy hôm trước mà đột nhiên gây khó dễ với ta.
Vài ngày nay, ngay cả sáng sớm, y cũng không cố ý gặp ta nữa. Thậm chí khi ta viện cớ đưa sổ sách, muốn gặp y một lần, y cũng lánh mặt.
Ta không biết tại sao, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ, y thật sự giận ta?
Hay là… đã chán ghét ta rồi?
Ta cúi đầu, tấm vỏ ngoan ngoãn này mà Trần Quân cũng chỉ vài ngày đã thấy chán ghét, huống hồ nếu hắn thấy bộ mặt tàn sát của ta, sẽ còn chán ghét và khiếp sợ bao nhiêu lần
Thật bất công.
Ta thật có chút oán trách Trời cao.
Oán trách Ngài sao lại bắt đầu một trò đùa nghịch ngợm như vậy, bắt ta nghe được tiếng lòng của Trần Quân.
Nếu không phải như thế, nếu không phải là như vậy…
Ta e rằng sẽ không bận tâm đến y nhiều đến vậy, cũng sẽ không cảm thấy y đáng yêu, lại càng không phát hiện bản thân dường như đã có chút yêu mến y.
Ta nắm chặt ngón tay, hít một hơi thật sâu.
Không sao cả.
Ta là đường chủ của Liệp Kim Đường, quan lộ của phụ thân, tàn bộ của mẫu thân, tất cả những điều đó mới là trọng yếu nhất.
Trần Quân không thích, thì cứ không thích thôi, ta tuyệt nhiên không có cách nào, cũng tuyệt nhiên sẽ không vì y mà thật sự thay đổi bản thân mình.
Suy nghĩ đến đây, trái tim ta như sợi tơ đang rối bời cũng dần yên ổn lại.
Hôm nay mưa lớn, ta mặc bộ y phục đơn giản, choàng một chiếc áo tơi, rồi cầm ô ra ngoài, định đến khách điếm.
Khi mở cửa, phía dưới bầu trời âm u chỉ lóe lên một đôi mắt sáng ngời. Như ngọc châu ánh lên tia sáng dịu dàng, lộng lẫy mà thanh tú.
Chiếc ô trên tay ta, theo giọt mưa rơi xuống lặng lẽ.
Trong khoảnh khắc đó, ta nghe thấy, giữa màn mưa như tiếng trống rộn rã, âm thanh to vang vọng từ lòng y —
【Nương tử, lòng ta yêu nàng, lòng ta yêu nàng, thật sự, lòng ta yêu nàng.】
Ta cảm thấy đầu ngón tay mình cũng tê dại, mượn cớ cúi xuống nhặt ô, mới có thể giữ lại lý trí.
Đừng nghĩ ngợi, y chỉ là thích dáng vẻ giả vờ của ngươi mà thôi.
Ta nhắm mắt thật chặt, cuối cùng cũng áp chế cảm xúc rộn ràng trong lòng, ngẩng đầu, hé nụ cười quen thuộc và cung kính: “Phu quân, chàng tìm ta có việc gì?”
“Vào trong rồi nói.”
Không rõ vì sao, ta luôn cảm thấy vị công tử thanh tao, lúc này nụ cười lại mang chút ranh mãnh.
Đợi đến khi ta lơ ngơ ngồi xuống, chợt nghĩ đến: “Chết rồi! Ta cứ nghĩ chàng không tìm ta, bên trong vẫn khoác bộ y phục khi giết người rồi”
“Tại sao vào trong nhà rồi mà nương tử vẫn khoác áo tơi thế, mau cởi ra thôi.”
Ta chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát mồ hôi.
Ta gượng cười định từ chối, nhưng lại bị Trần Quân giữ lấy cổ tay, y chăm chú nhìn ta: “Ta biết rồi, ta không bận tâm.”
“Ơ?”
Ý là gì?
Y biết cái gì rồi?
Chẳng lẽ? Chẳng lẽ là biết thân phận thật của ta?
Ngay lúc đó, ta bật dậy, nắm ngược lại cổ tay Trần Quân — quả nhiên y không có nội lực, càng đừng nói đến võ công.
Vậy rốt cuộc vì sao? Làm sao y phát hiện được?
Ta luống cuống nhìn y, trên khuôn mặt y hiện lên một chút đắc ý, giống như giữ lấy một bí mật chỉ mình y biết, hoặc đúng hơn, như đang sở hữu một khả năng độc nhất vô nhị.
Ta: “…”.
“Trần Quân,” ta cất lời khó khăn, “chàng cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của ta, phải không?”
Trần Quân nheo mắt lại, như một con cáo ranh mãnh nở nụ cười đắc ý, nhưng vừa gật đầu được một nửa, chợt khựng lại.
“Cái gì gọi là cũng?”
Y dùng ánh mắt ngập tràn mờ mịt nhìn ta, thậm chí có chút hy vọng ngờ vực.
Ta thoáng cảm thấy thương cảm, nhưng chỉ có thể gật đầu chậm rãi, vô cùng nhẹ nhàng.
“Ơ? Ơ!!”
Chúng ta bốn mắt nhìn nhau.
Khoảnh khắc này, tiếng lòng cùng vang lên —
【Vậy ra nàng biết ta là như vậy ư?!】
Sau khi cùng Trần Quân trao đổi, chúng ta mới phát hiện, hóa ra những tiếng lòng mà trước đây không nghe được đều là những gì liên quan đến khả năng “nghe tiếng lòng” của nhau.
Sau khi chúng ta thẳng thắn về năng lực này, giới hạn kia cũng lặng lẽ biến mất.
Trần Quân hắng giọng, lặng đi trong giây lát, kiếm cớ nói: “Ta thật ra rất ít khóc, chỉ là gần đây mùa xuân đến, thời tiết khiến lòng dạ mềm yếu thôi.”
Ta đáp: “Ta thật ra cũng ít khi giết người. Tuy không thích giả bộ vẻ hiền lành, nhưng ta cũng chẳng phải loại tàn nhẫn sát nhân. Ta rất có lý lẽ.”
Trần Quân hỏi: “Vậy tên gian phu là…”
Y dừng lại một chút, dùng tất cả trí tưởng tượng của mình về chốn dân gian mà nói: “Là huynh đệ giang hồ?”
Ta thành thật: “Hắn tên là Ngô Thất Lang, là thuộc hạ của ta.”
Trần Quân thở phào nhẹ nhõm.
【Ngọc Ngọc! Ha ha! Thì ra là vậy! Không ai dám dòm ngó Ngọc Ngọc!】
Y bất giác phản ứng, ôm đầu, lớn tiếng nói: “Không được nghe, không được nghe!”
Nhưng chuyện này cũng chẳng phải ta có thể kiểm soát được.
Hơn nữa, y không chỉ đỏ mặt, mà cả đầu ngón tay và vành tai cũng nhuốm sắc đỏ.
Trong tâm trí ta, suy nghĩ dâng trào như cỏ dại, tất cả những từ ngữ có thể miêu tả cảnh tượng trước mắt đều hiện ra.
Vậy nên, gương mặt của Trần Quân càng thêm đỏ bừng.
Ta nói: “Thật xin lỗi, Trần Quân. Ta tuy không rõ văn chương, nhưng ta yêu thương chàng.”
Trần Quân cúi đầu càng sâu, hai tay che mặt kỹ càng.
Khi mọi điều đã được nói ra, ta thấy không còn cần phải giả vờ nữa.
Ta nhìn y, thẳng thắn hỏi: “Trần Quân, chàng đã biết, ta không giống như chàng vẫn thấy. Chàng có còn thích ta không?”
Trần Quân bất ngờ ngẩng đầu, y chăm chú nhìn ta.
Đó không phải là lời nói suông, mà là câu trả lời y đã cân nhắc kỹ lưỡng.
Y nói: “Ban đầu, ta rất ngạc nhiên. Vì vậy, những ngày qua ta cố ý tránh mặt nàng. Ta cảm thấy mình cần thời gian để suy nghĩ. Nhưng rồi ta nhận ra, điều ta yêu thích, không phải là vẻ nhu mì nàng cố gắng thể hiện. Trái lại, ta càng yêu mến nụ cười tự tại khi nàng ở một mình. Lâm Ngọc, ta đã âm thầm dõi theo nàng từ lâu. Lâu đến mức, ta bắt đầu yêu thích mọi thứ thuộc về nàng.”
Trong khoảnh khắc đó, ta nghe thấy hai giọng nói.
Giọng y nói và tiếng lòng của y, hòa vào nhau, không chút sai khác, như một tiếng trống nhẹ, rồi càng lúc càng mãnh liệt.
Rền vang bùng cháy, như ánh dương sáng rực rỡ.
Không thể nghi ngờ, cũng không thể lùi bước.
Đem tất cả tình cảm mềm yếu nhất của người quân tử thanh tao kiêu hãnh, bày ra trước mặt ta.
Ta cảm thấy nhịp tim từ lồng ngực lan tới từng đầu ngón tay.
Ta mở miệng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hô hấp của chính mình.
Ta run rẩy nói: “Thật ra, ta cũng yêu chàng.”
Trong khoảnh khắc ấy, quân tử tao nhã và sát thủ ẩn mình mỉm cười với nhau.
Chúng ta đã nhìn thấy mặt ẩn giấu sâu nhất của đối phương, cũng vì vậy mà chầm chậm lại gần nhau hơn từng chút một.
11
Khả năng đọc được tâm ý của chúng ta đột nhiên biến mất vào một ngày nọ.
Ngày hôm ấy, ta có một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.
Kẻ phải giết chính là một tên cường đạo chuyên chặn đường cướp của, một kẻ cực kỳ cảnh giác và thành thạo việc sử dụng gậy cùng thương, chẳng dễ đối phó chút nào.
Như thường lệ, ta dẫn theo Ngô Thất Lang đi thăm dò địa hình.
Dạo gần đây, ta thường xuyên đi sớm về muộn, những ngày như thế cứ kéo dài cho đến hôm nay, cuối cùng thì Trần quân cũng không thể nhịn được nữa.
Y ngồi trong phòng ngủ của ta, uống trà, chờ đợi suốt hai canh giờ, đến mức sách đã lật đến nhàu nát, nước trà cũng đã khô cạn, lúc ấy ta mới về.
Y chăm chú nhìn ta, nói, “Nương tử, sau này ta cũng muốn giúp nàng.”
【Tốt nhất đừng để tên Ngô Thất Lang ấy ở một mình với Ngọc Ngọc của ta nữa!】
Ta nghe thấy y nói như thế trong lòng.
Trần Quân nhìn ta bằng ánh mắt sáng rực, hai tay ôm lấy đầu, cố gắng dằn tiếng nói trong lòng xuống.
Ta bất đắc dĩ nhìn y, thấy y đã hạ quyết tâm, đành phải đồng ý.
Đêm khuya, chúng ta chuẩn bị hành động.
Vị quân tử sáng ngời như minh châu của ngày thường giờ khoác lên mình bộ dạ hành, bước chân “lộp cộp” theo sau chúng ta.
Ta hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng, luôn cảm thấy rằng việc hành sự ngay trước mặt y có phần không hay cho lắm.
Nhưng khi thực sự chạm trán địch, tất cả những suy nghĩ vụn vặt này đều bị ném ra khỏi đầu.
Ta và Ngô Thất Lang nhảy xuống, vung đại đao xông pha giữa bọn chúng, ba lần tiến vào rồi lại rút lui.
Mọi thứ cuối cùng cũng trở lại yên bình, Ngô Thất Lang bận rộn thu dọn chiến trường, ta ngồi xổm trên đất, lau đi vết máu trên tay.
Bỗng một chiếc khăn tay đưa đến trước mặt, ta ngẩng lên nhìn, Trần Quân đang mỉm cười nhìn ta.
Y lắc đầu, không cần nói ra bằng lời, nhưng tâm ý đã hiện rõ trong ánh mắt.
Y nghĩ trong lòng: 【Ta không hề bận tâm đến con người này của nàng. Dù đã tận mắt chứng kiến, ta vẫn không để ý.】
Tim ta như nước nóng sôi trào, sùng sục nổi bọt, càng sôi lại càng cảm thấy toàn thân ửng nóng, mắt mờ đi, chẳng biết giấu mặt vào đâu cho bớt xấu hổ.
Khi trở về nhà, Trần Quân cùng ta đi tắm.
Thùng nước vốn chỉ đủ cho một người dùng. Ta nằm trong thùng nước, Trần Quân quay lưng về phía ta, ngồi trước bàn trang điểm, qua gương ta thấy hai tai y đỏ bừng, mắt nhắm chặt.
Rồi sau đó, nước trong thùng dần tràn ra ngoài, ướt sũng trên sàn nhà.
Sau đó, Trần Quân cùng ta tắm chung.
Sau đó nữa, trong lúc đang tắm, chẳng biết vì sao, hai ta đã đến giường tự lúc nào.
Rèm giường nhẹ nhàng lay động, dưới ánh nến, khuôn mặt cao ngạo của Trần Quân trở nên vô cùng quyến rũ, như một vị thần tiên tình nguyện rơi vào trần ai.
Y ôm lấy ta, cúi người thật sâu.
“Ngọc Ngọc, trong lòng ta có nàng.”
…
Có lẽ là ông trời cảm thấy những lời cần nói giữa ta và y, đều đã nói hết rồi.
Sáng hôm sau.
Chúng ta cùng tỉnh dậy, nhìn nhau.
Không còn nghe thấy tiếng lòng của nhau nữa.
Nhưng điều này lại không hề khiến ta thấy thất vọng.
Trần Quân ôm ta, hôn hết lần này đến lần khác.
“Nương tử.”
Y hiếm khi làm nũng.
“Hôm nay đừng đi, ở lại bên ta nhé.”
Ta mỉm cười đáp: “Được.”
Rèm giường vừa kéo ra lại lần nữa khép lại.
Ngoài việc suy nghĩ tại sao không thể nghe thấy tiếng lòng nhau nữa, ta và Trần Quân còn có những việc quan trọng hơn cần phải làm.
-HẾT-