Phu Quân Đáng Yêu Của Ta - Chương 2
5
“Đại tỷ, tỷ sao vậy?”
Buổi chiều, Ngô Thất Lang lo lắng chọc chọc vai ta.
Ta giật mình.
“Không có gì. Ta chỉ cảm thấy như mình đã vô tình bỏ qua rất nhiều điều. Thất Lang, nhiệm vụ hôm nay ta sẽ làm trễ một chút, ta phải dành chút thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng.”
Ngô Thất Lang vỗ ngực: “Không sao đâu, đại tỷ. Tỷ đã dẫn ta nhiều lần rồi, ta tự đi làm nhiệm vụ cũng được, tỷ cứ yên tâm.”
Vì vậy, ta ngồi một mình đờ đẫn ở quán trọ – điểm hẹn của nhiệm vụ – để suy ngẫm.
Trong đầu ta chỉ có một điều duy nhất — chẳng lẽ, có thể, biết đâu, Trần Quân thực sự thích ta?
Nhưng chuyện này rõ ràng là không thể nào!
Hắn là con trai độc nhất của gia tộc cao quý, tương lai rạng rỡ.
Còn ta chỉ là con gái của một vị tướng quân thất thế, nhan sắc cũng không đặc biệt nổi bật.
Chẳng lẽ…
Là vì tính cách giả vờ của ta?
Ta cúi đầu, nhìn vào lòng bàn tay mình, nơi có những vết chai do luyện võ để lại, chỉ là ta đã mài nhẵn chúng, từ xa nhìn không thấy, nhưng chạm vào là có thể cảm nhận lòng bàn tay thô ráp của ta.
Nếu hắn thích dáng vẻ dịu dàng, hiểu chuyện này, ta sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn nhìn thấu.
Ta, thậm chí cả gia đình ta đều biết, hôn nhân này chỉ là biện pháp tạm thời.
——Hoàng thượng nghi ngờ các tướng quân giữ quân quyền, bèn tự tay ban hôn, vừa là ân thưởng, vừa là lời cảnh cáo.
Chỉ cần nhà ta yên phận, chịu đựng trong vài năm, đến khi chẳng còn ai kiêng kị chúng ta, gia đình ta sẽ bình an.
Chính vì ta biết những ngày này rồi sẽ kết thúc, ta mới có thể nhẫn nhịn, giả vờ làm một người dịu dàng nhỏ nhẹ, khách sáo với mọi người.
Vở diễn này diễn vài ba năm, không, chỉ hai năm là đủ rồi.
Khi đó, nếu Trần Quân chán ghét con người thật của ta, chúng ta có thể dễ dàng chia tay, để ta được thỏa thích làm đường chủ Liệp Kim Đường.
Có lẽ chính vì vậy, nên dù ta có vẻ ngoài lấy lòng hắn, thực ra chẳng hề để ý đến phản ứng của hắn.
Mãi cho đến khi có thể nghe thấy tiếng lòng hắn, ta mới nhận ra, thì ra mỗi buổi sáng chúng ta gặp nhau, vốn chẳng phải là ngẫu nhiên.
Vậy còn những chuyện khác thì sao?
Ta không khỏi bắt đầu hồi tưởng.
Những ký ức vốn dĩ không đáng bận tâm ấy giờ đây như lớp bụi bị phủi đi, dần dần hiện lên trong đầu ta.
Hắn ngày nào cũng đến chỗ ta xem sổ sách, chẳng lẽ chỉ vì muốn tìm một cái cớ để gặp ta? Trước đây ta vẫn luôn cho rằng hắn cố tình cảnh giác, không muốn giao hẳn chuyện trong nhà vào tay ta.
Hắn từng nói trà ta pha là ngon nhất, chẳng lẽ cũng là giả, chỉ đơn thuần muốn uống trà do ta pha?
Những bức thư pháp hắn tặng ta, chẳng lẽ cũng không phải là bản viết lỗi, bỏ đi, mà là có ý định tặng ta?
Càng nghĩ, ta càng cảm thấy kỳ lạ, thậm chí bất giác, mặt ta dần nóng lên.
Chẳng lẽ…
Hắn thực sự thích ta?
“Đại tỷ! Chạy mau! Nguy rồi! Ta bị người theo dõi!” Đột nhiên một giọng nói kinh hãi vang lên.
Ngô Thất Lang ôm tay, lăn từ ngoài cửa sổ vào, vừa lăn vài vòng, hắn đã đứng dậy, mặc kệ vết thương còn đang chảy máu, kéo ta muốn chạy ra ngoài.
Ta vội vàng giữ hắn lại.
“Bình tĩnh một chút. Ngươi hiện giờ bị thương thế này, bọn chúng sẽ lần theo vết máu mà tìm đến ngươi!”
Ngô Thất Lang vừa áy náy vừa lo lắng: “Vậy làm sao đây?”
Ta thở dài: “Cởi áo ra, băng vết thương lại rồi nằm lên giường đi.”
“Đại tỷ, ngươi…”
“Nghĩ cái gì vậy? Im miệng rồi mau làm đi!”
Ta cầm dao, nhảy ra khỏi cửa sổ, đứng trên mái nhà, nheo mắt như một con cú mèo, nhìn xuống phía xa.
Một hàng đuốc đang nhanh chóng tiến về phía quán trọ.
Ta hít một hơi sâu, nhanh chóng lau hết vết máu có thể dẫn họ vào quán trọ, rồi rạch cổ tay mình, lao về hướng ngược lại để dẫn dụ chúng.
Đợi đến khi hoàn toàn cắt đuôi bọn chúng, ta mới từ ngoại thành từ từ quay lại.
Hôm nay, ta lại phải về phủ muộn.
Hơn nữa, ta quên mang quần áo để thay, giờ đây y phục của ta đầy đất và cành lá.
Khi ta đẩy cửa bước vào phòng, không hiểu sao trong lòng có chút phiền muộn không thể giải thích.
Nhưng thấy Ngô Thất Lang nắm lấy góc chăn, ánh mắt đáng thương nhìn ta, ta lại không tiện phát tác.
Ta chỉ biết thở dài: “Băng bó xong chưa?”
“Xong rồi.”
Ta gật đầu: “Được rồi. Ngươi mặc áo vào đi, bảo tiểu nhị mang nước lên, ta cần tắm rửa.”
Hắn vội chạy xuống lầu.
Còn ta thì bận nhặt mấy cành lá dính trong tóc, cổ tay bị thương của ta chỉ được băng tạm bằng khăn, giờ cũng phải băng bó lại, tốt nhất là đừng để Trần Quân phát hiện điều bất thường.
Trần Quân…
Đã hai ngày rồi ta không ăn cơm tối cùng hắn.
Nghĩ đến đây, lòng ta càng thêm bực bội.
Khi ta đang cúi đầu bận rộn, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Ba tiếng gõ, quy củ đến mức từng khoảng dừng cũng giống nhau.
Ta nói: “Vào đi, đặt nước tắm xuống là được rồi.”
Nhưng, khi cửa mở ra, ta lại không nghe thấy tiếng nhiệt tình, lanh lảnh của tiểu nhị.
“Ngô Thất Lang, ngươi còn đứng đó làm gì—” Ta quay đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn bỗng chốc đông cứng lại.
Ta thậm chí vô thức vịn vào bàn.
Hỏng rồi.
Hỏng thật rồi, hỏng tất cả rồi.
Trong lúc hoảng loạn, ta mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đang đứng trước mặt, đầu óc trống rỗng.
Người đến, sao lại là Trần Quân?
6
Trần Quân tiến thêm một bước vào phòng, rồi đứng lại ở đó.
Hắn nhẹ nhàng như vầng trăng sau cơn mưa, giống như một vị thần lạnh lùng, dường như chẳng có thứ gì có thể làm hắn động lòng, tựa như hắn chỉ tiện đường đi qua.
Ta nắm chặt tay, khi cảm giác bối rối dần tan đi, ta cuối cùng nghe thấy một tiếng lòng ồn ào đến quá mức, thậm chí ồn ào đến khó chịu:
【Cái gì! Cái gì! Nước tắm! Tên gian phu kia muốn làm gì Ngọc Ngọc! Hay là, đã làm rồi?!】
【Không không không! Tuyệt đối không thể! Nhưng… Ngọc Ngọc ngây thơ như vậy, thiện lương như vậy, chắc chắn từ nhỏ đã là cô nương ngây thơ không rành thế sự, nhất định là bị hắn lừa gạt, hoặc bị hắn uy hiếp rồi.】
Ta run rẩy cất tiếng, cắt ngang dòng tâm tưởng càng lúc càng lệch sang việc chửi mắng Ngô Thất Lang của hắn:
“Phu… phu quân, ta—”
“Nàng có nỗi khổ tâm sao?” Trần Quân cắt ngang lời ta.
Nếu ta không biết tâm ý của hắn, chỉ đơn thuần nhìn gương mặt lạnh lùng như gió mây của hắn, ta chắc chắn sẽ nghĩ rằng hắn đang giễu cợt ta.
Nhưng khi hắn vừa hỏi xong câu này, ta nghe thấy tiếng lòng càng lúc càng điên cuồng và rõ ràng:
【Ngọc Ngọc! Ngọc Ngọc của ta!】
【Nàng chịu ủy khuất gì sao! Hu hu hu hu! Ta nhất định không bỏ qua cho hắn! Ta muốn hắn sống không bằng chết! Ta sẽ đâm hắn, một dao vào, một dao ra! Ta sẽ đâm vào óc! Phải đâm hắn, đâm vào túi mật của hắn!】
Ta càng nghe càng không nỡ lắng nghe tiếp.
Trong lòng không kìm được dâng lên một dòng ấm áp.
Người này, thật là…
Hầy.
Đáng yêu quá.
Đây là lần đầu tiên ta không nhìn Trần Quan với nụ cười dịu dàng giả tạo, mà là một nụ cười chân thành.
Ta nói: “Phu quân, ta chỉ vô tình ngã một cái, làm bẩn váy, nên gọi nước nóng để tắm rửa, không có chuyện gì cả, tin ta đi.”
“Liên quan gì đến ta.” Trần Quân thản nhiên nói, “Ta chẳng qua là tiện đường đi qua, chợt nhớ hôm nay nàng chưa đưa sổ sách cho ta xem thôi.”
【Ngọc Ngọc! Làm tốt lắm! Nàng không bị tên gian phu lừa! Giỏi lắm!】
【Ta tin nàng! Ta tin nàng! Ta tin nàng nhất!】
Ta nhìn vào khuôn mặt hắn, rồi nghe những lời hắn nói hoàn toàn trái ngược với tiếng lòng của hắn.
Ta giống như lần đầu tiên nghiêm túc, cẩn thận mà nhìn Trần Quân.
Hắn dường như, thực sự rất đẹp trai.
7
Nửa đêm Ngô Thất Lang lẻn vào phủ nhà họ Trần, lăn tròn vào từ cửa sổ phòng ta.
Hắn la oai oái, tràn đầy tức giận.
Vừa ngồi xuống, hắn vừa nhá hạt dưa vừa nói: “Không phải đệ nói chứ, tỷ phu đúng là dọa người quá đấy.”
Cái miệng rộng của hắn cứ nói là bô bô không ngừng, ngay cả hạt dưa cũng không làm hắn im được.
“Tỷ phu như thần tiên vậy, không hiểu sao lại lần mò đến khách điếm, còn không một tiếng động xuất hiện sau lưng đệ. Lúc đó đệ vừa gọi nước nóng cho tỷ xong, đang ăn mì dưới lầu, thì bỗng ‘choang’ một cái, một cú đấm giáng ngay bên cạnh bát mì, khiến đệ suýt nghẹn chết.”
Hắn vỗ ngực, vẫn còn dư âm kinh hãi.
“Tỷ phu nói, ‘Cô nương đó nhút nhát lại ngây thơ, dễ bị người ta lừa gạt và bắt nạt. Nhưng ngươi nhớ kỹ, nàng là thê tử của ta, ngươi mà dám nói thêm một câu nào với nàng, ta sẽ phế ngươi ngay. Cả kinh thành này, ngươi sẽ không có chỗ đứng. Ta nói là làm.’”
Hắn không sao bắt chước được giọng điệu của Trần Quân.
Nhưng ta biết, đó chắc chắn là giọng nói lạnh lùng như băng sương.
Y vốn thanh nhã, vậy mà vì ta mà lại làm ra chuyện tàn nhẫn thế này.
Ta nắm chặt tay áo, cúi đầu không nói gì.
Ngô Thất Lang cuối cùng cũng nhá xong hạt dưa, thử thăm dò hỏi ta: “Lão đại, nhiệm vụ ngày mai, chúng ta có làm nữa không?”
Ta lắc đầu, xoa nhẹ thái dương mệt mỏi: “Thôi, dừng lại một thời gian đi. Ngươi giúp ta phân công nhiệm vụ cho Nhị Lang, Tam Lang. Bên này của ta… tạm thời không đi được.”
Ngô Thất Lang cười hì hì: “Đệ hiểu rồi, lão đại, là tỷ định đàm tình thuyết ái rồi.”
Ta đập vào đầu hắn một cái:
“Xàm.”
Hắn mặt mày nhăn nhở rời đi.
Chỉ còn lại mình ta ngẩn ngơ nhìn ngọn nến, không rõ gương mặt nóng bừng của mình có phải bị ánh nến làm bỏng hay không.
Sáng sớm hôm sau.
Ta lại gặp Trần Quân.
Ta đờ đẫn nhìn y.
Y điềm tĩnh lại tự nhiên gật đầu hỏi: “Lại ra ngoài sao?”
Trong lòng y điên cuồng gào lên: 【!!! Lại ra ngoài! Lại là gã gian phu nào mê hoặc Tiểu Ngọc của ta rồi! Đừng đi, đừng đi!】
Ta nhỏ giọng đáp: “Ừm, ta ra vườn đi dạo một chút.”
Y gật đầu: “Đi đi.”
Nói xong, y quay lưng bỏ đi.
Ta nhìn theo bóng lưng của y, chợt nhận ra bóng dáng của Trần Quân thật đẹp.
Chiếc đai lưng sẫm màu thắt hẹp một đường, tôn lên đường eo của y, áo dài màu trắng nguyệt sắc chất liệu mịn màng, nếp gấp theo đai lưng trải dài xuống, tôn lên từng bước chân vững vàng của y.
Ta vô thức nuốt nước miếng.
Có lẽ, là ta đến tuổi rồi, bắt đầu suy nghĩ xuân tình.
Bao năm tập võ, vậy mà trong đầu ta không thể tìm ra một cách diễn đạt thơ mộng hơn để miêu tả bóng lưng của Trần Quân.
Trong đầu ta chỉ hiện lên một câu:
——【Hí, nhìn từ phía sau, eo của Trần Quân thật sự vừa thon lại vừa mạnh mẽ.】
Nhưng, không biết vì sao, Trần Quân vốn đang từ tốn rời đi, đột nhiên dừng bước.
Đầu y dừng lại trước, rồi đến lưng, cuối cùng là đoạn eo mà ta vừa khen ngợi, tất cả đều đứng khựng lại.
Lúc đó ta không biết.
Câu nói trong lòng ta vừa nghĩ.
Trần Quân đã nghe thấy, đó là tiếng lòng đầu tiên của ta mà y nghe được!
8
Ta mờ mịt nhìn Trần Quân đột nhiên quay đầu lại.
Sao vậy?
Nhưng, khuôn mặt y nhìn kỹ cũng thực là tuấn tú.
Ta nghĩ thầm trong lòng, vẫn chưa hiểu vì sao Trần Quân chỉ nhìn ta một cái, mà gương mặt y lại đỏ bừng lên.
“Nàng…” Trần Quân muốn nói lại thôi.