Phu Quân Đáng Yêu Của Ta - Chương 1
01
Trần Quân người tựa hoa cúc, thanh tao và trong sáng.
Ta đã kết hôn với hắn ba ngày, hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, ngày ngày luyện trà viết thư pháp, không gần gũi ta.
Dường như, trong mắt hắn, ta chẳng khác gì một con chim nhỏ nuôi trong hậu viện, đôi khi gây tiếng động làm hắn hơi khó chịu, nhưng vì ta không thể bay ra khỏi cái lồng này nên cũng không cần phải quan tâm, không cần phải chiều chuộng.
Đôi khi hắn sẽ đến thăm ta, nhưng hôm nay là một ngày không may.
Ta vội vàng tháo bỏ chiếc váy rách, che đi vết đỏ trên cổ, rồi nhảy vào chiếc váy mới, cuối cùng kịp lúc đứng dựa vào bàn, nhẹ nhàng mỉm cười với hắn.
“Phu quân, hôm nay trời nóng, hay chúng ta uống một ít trà cúc để giải nhiệt đi?”
Trần Quân gật đầu, ngồi xuống thưởng trà. Ta nhân lúc đó buộc lại mái tóc rối, ngửi thử xem trên người có mùi lạ không.
Sau khi xác nhận không có, ta dịu dàng ngồi xuống, rót trà cho hắn.
“Phu quân, uống từ từ, kẻo nóng.”
“Trước đây, ta đã sai hạ nhân thu gom bạc của điền trang, đã ghi vào sổ sách, xin chàng xem qua.”
Trần Quân nói: “Được.”
Ta lại cười nói: “Gần đây có vài cửa hàng cần phải chú ý nhiều hơn. Bữa tối của chàng ta đã chuẩn bị xong, tối nay ta sẽ ra ngoài một chút, không ăn cùng chàng được.”
Trần Quân dừng tay nâng chén, ánh mắt chậm rãi chuyển sang ta, rồi mới nuốt xong ngụm trà, nói: “Được.”
Ta nhìn thấy biểu cảm của hắn, lập tức quan tâm hỏi: “Lẽ nào trà đã nguội rồi phải không?”
Trần Quân có nhiều thói quen kỳ lạ, nếu trà để lâu mà không uống, hắn sẽ không uống, nếu nước quá nóng hoặc quá lạnh, hắn cũng không uống, trà pha từ nước giếng cũng không uống.
Trần Quân cúi đầu, lạnh nhạt nói: “Không sao.”
Ta thấy giờ hẹn đã gần đến, vội vàng sai hạ nhân phục vụ Trần Quân.
Trước khi rời đi, ta tiện tay sờ vào trong tay áo, cảm thấy có một con búp bê đất nhỏ vướng víu, bèn lấy ra và đưa cho Trần Quân.
“Phu quân, hôm qua ta mua ở chợ, đặc biệt mua cho chàng.”
Trần Quân vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc, có vẻ không quá quan tâm, nhưng ta lại có cảm giác như hắn bỗng nhiên trở nên vui vẻ hơn.
Ta gật đầu rồi vội vã bỏ đi.
Ngay khi chiếc xe ngựa dừng lại, ta nhanh chóng vòng qua các cửa hàng đến một con hẻm nhỏ, qua cửa sau, bước lên tầng ba của quán trọ.
Mới mở cửa.
Ta nhìn vào trong phòng, nói: “Còn loay hoay gì nữa, nhanh cởi áo đi!”
02
Ngô Thất Lang cười hề hề: “Lão đại, sáng nay ngài làm vụ làm ăn thật là nhanh gọn, anh em đều rất ngưỡng mộ.”
Hắn một tay cởi áo ngoài làm thợ, để lộ áo dạ hành bên trong cùng con dao nhỏ ở thắt lưng.
Còn ta cũng tháo bỏ áo ngoài, để lộ bộ đồ tương tự bên trong.
Ta vừa chỉnh lại trang phục vừa nói: “Suýt chút nữa. Lính canh ‘hàng’ đó cũng có chút bản lĩnh, sáng nay hắn đấm vào cổ ta một phát, may mà ta né kịp, nếu không không chỉ để lại dấu vết như này đâu.”
Ta rút dao ra, chỉnh lại tay áo, thấy Ngô Thất Lang vẫn còn muốn khen, ta vội ngừng lại: “Được rồi, làm việc thôi.”
Ta là con gái thứ nhà Lâm gia.
Vì một chỉ dụ, ta đã gả vào Trần gia.
Trước khi gả đi, cha ta dặn rằng đây là ân sủng của hoàng đế, cũng là hy vọng để Lâm gia có thể phát đạt, ta nhất định phải hiền thục, chăm sóc tốt cho thiếu gia nhà người ta, không để hắn tìm ra bất kỳ lỗi lầm nào.
Mẹ ta thì len lén kéo ta qua, dặn dò: “Hội săn tiền của Bạch gia hiện nay vẫn còn phải dựa vào con, gả đi rồi đừng để dao bị gỉ đấy nhé.”
Bà ngẩng cao đầu, kiêu hãnh nói: “Ngày trước mẹ cũng giết được ba mươi bốn tên quan tham, con là con của mẹ, phải giỏi hơn mẹ mới đúng.”
Chính vì thế, dưới sự kỳ vọng hoàn toàn khác biệt từ cha mẹ, ta có hai bộ mặt.
Khi đối diện với Trần Quân, ta dịu dàng, thân thiết.
Còn khi dẫn dắt các thuộc hạ của Hội săn tiền, ta là một quái vật ziết người tàn bạo nhất.
Vụ ám sát hôm nay không mấy thuận lợi, Ngô Thất Lang làm vỡ một viên gạch, khiến quân địch theo sau tăng lên gấp đôi, chúng ta chỉ có thể vòng vèo vài lần mới thoát được.
Ta vội vã quay về quán trọ, suýt nữa đã thắt nhầm váy.
Ngô Thất Lang tò mò hỏi: “Lão đại, gấp cái gì vậy?”
Ta nghe thấy tiếng chuông báo canh từ ngoài cửa sổ, nhíu mày: “Hỏng rồi, ta đã trễ hơn một giờ so với hẹn, phu quân nhà ta chắc chắn sẽ nghi ngờ.”
Ngô Thất Lang cười hề hề: “Yên tâm, ta sẽ lái xe ngựa cho tỷ, nhanh và ổn định, nhất định sẽ đưa tỷ về nhà sớm.”
Ta do dự một chút, cảm thấy hắn nói cũng có lý, không nói nhiều, vội vã dẫn hắn ra chỗ xe ngựa.
Ngô Thất Lang đi theo sau, vui vẻ nói: “Haha, đây là lần đầu tiên ta đi dạo phố cùng lão đại! Dù chỉ mới đi một nửa đường.”
Ta không nhịn được cười, tên nhóc này thật là không có chút kiềm chế nào.
Ngô Thất Lang hăng hái tiếp tục nói về những gì hắn đã thấy và nghe được trong những ngày qua ở chợ.
Đột nhiên, một chiếc xe ngựa vội vàng chạy qua, Ngô Thất Lang vì muốn bảo vệ cái túi đựng đầu của người bị treo thưởng, vội vàng nhường đường, nhưng lại vô tình đánh vào một người lạ đứng bên đường.
“Xin lỗi—”
“Rắc!”
Một tiếng vỡ vang lên, người kia ngây ra nhìn mảnh vỡ trên đất.
Ngô Thất Lang “Ôi chao” một tiếng.
Lớn tiếng nói: “Xin lỗi xin lỗi, ta vô tình làm rơi con búp bê đất của ngươi, vị bằng hữu này, không biết ngươi mua bao nhiêu tiền, ta sẽ bồi thường gấp đôi.”
Ta nghe thấy động tĩnh phía sau, vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn lại, lo lắng tình hình có vấn đề.
“Không sao.”
Hai từ nhẹ nhàng, bình thản, nhưng lại mang đến cảm giác quen thuộc đến lạ.
Chợt dừng bước, trong màn đêm mờ tối, ta nhìn kỹ một hồi —
Quả nhiên, người đó chính là Trần Quân.
3
Gương mặt hắn vô cùng thờ ơ, chỉ liếc mắt nhìn qua những mảnh vỡ dưới đất, rồi cất bước muốn đi.
Khi hắn sắp lướt qua ta, như thể vừa phát hiện ra sự tồn tại của ta, hắn ngẩng đầu nhìn ta lặng lẽ.
Ta vội vàng giải thích: “Phu quân, trong cửa hàng có một vài cuốn sổ sách lâu năm cần đối chiếu, nên tốn một chút thời gian. Giờ trời đã tối, ta vội trở về, vừa hay có một công tử nhiệt tình muốn giúp ta điều khiển xe—”
“Chỉ cần nàng vui là được.” Hắn mỉm cười nói.
Nụ cười ấy vô cùng khách khí, lễ độ.
Đúng là con người nhã nhặn, thanh cao như hoa cúc của Trần gia.
Nhìn thấy thê tử của mình đi cùng một người đàn ông xa lạ, hắn cũng chẳng bận tâm.
Trong lòng ta cảm thán, lặng lẽ nhường đường, Trần Quân bước chậm rãi rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, Ngô Thất Lang đứng cạnh ta, cười nói: “Tỷ phu thật tốt.”
Ta đồng tình: “Phải, hắn chẳng bận tâm gì.”
Nhưng trong lòng lại vang lên một tiếng nhỏ: mỗi tối sau khi dùng cơm, Trần Quân đều ở trong sân thưởng nguyệt, luyện chữ, vậy mà hôm nay sao lại ra ngoài?
Chẳng lẽ phá lệ, muốn ra ngoài đi dạo?
Ta không nghĩ ra, đến khi trở về phủ, ta từ xa đã thấy ánh đèn trong thư phòng của Trần Quân đã tắt, có lẽ hắn đã ngủ rồi.
Ta lại nghĩ đến con búp bê đất đã vỡ hôm nay, dù hắn không bận tâm, nhưng ta vẫn tiện đường mua một cái mới, định bù cho hắn.
Sợ đánh thức người, ta nhẹ nhàng tiến đến trước cửa thư phòng của hắn, vừa định đặt con tò he bên cạnh cửa, thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh như tiếng khóc nghẹn ngào.
Ơ?
Là tiếng gió sao?
Ta nhìn vào cửa sổ đã đóng chặt, rồi lại nhìn vào cánh cửa đang khóa kín, thậm chí còn ngẩng đầu nhìn lên mái nhà.
Sau vài hơi thở im lặng.
Ta rốt cuộc phải thừa nhận một điều — đó không phải tiếng gió, không phải tiếng mưa, cũng chẳng phải tiếng của con vật kỳ lạ nào.
— mà là Trần Quân lạnh lùng, cao quý, chẳng vướng bụi trần, thanh cao như hoa cúc của ta đang khóc.
4
“Hu hu hu hu hu—”
Ta mím môi, nhìn quanh một vòng, xác định không có ai, rồi nhón chân, ghé tai vào bên cửa sổ.
Tiếng khóc ấy càng lúc càng rõ ràng.
“Hu hu hu hu hu— tên nam nhân đáng chết! Tên nam nhân khốn kiếp! Đáng ghét! Đáng ghét, tên gian phu đáng chết!”
Một loạt tiếng động nặng nề vang lên, có vẻ như Trần Quân đang đánh vào chăn.
“Cái tên tiểu nhân đê tiện đó! Cái tên man rợ cười gian kia! Còn làm vỡ con búp bê của ta! Hu hu hu hu—”
Tiếng khóc dần trở nên u ám, có vẻ như hắn đangvùi mặt vào gối.
“Đồ tiêur nhân không biết xấu hổ, dám dụ dỗ Ngọc Ngọc của ta! Đáng ghét!”
Sau tiếng nức nở đầy căm phẫn, Trần Quân dộng giường vài cái.
Hắn có vẻ vẫn chưa hả giận, lại đạp chăn mấy lần.
“Đáng ghét! Đáng ghét!”
Nghe tiếng giận dỗi, ấm ức trong đó, ta suýt nữa nghĩ rằng mình đang mơ, hoặc nhận nhầm người.
Người ở bên trong đó, quả thật là thiếu niên tài tử chỉ mới mười chín tuổi, chững chạc, vững vàng, từng trúng liền hai khoa cử, chỉ chờ được ghi tên lên bảng vàng – Trần Quân sao?
Thanh cao của hắn đâu rồi?
Thờ ơ của hắn đâu rồi?
Tao nhã như hoa cúc của hắn đâu rồi?
Chẳng lẽ tất cả những điều đó đều là giả sao?
Ta bước từng bước lững thững, như đang đi trong sương mù.
Sáng hôm sau, ta dậy rất sớm, trong cơn ngái ngủ, ta còn tưởng rằng đêm qua mình chỉ mơ một giấc mơ.
Nhưng vừa bước ra sân, ta đã chạm mặt Trần Quân.
Hắn thoáng nhìn ta một cái.
Ánh mắt ấy dường như không mang bất kỳ cảm xúc nào, như thể chỉ lướt qua cỏ hoa, mây trời một cách thờ ơ.
Gương mặt ngọc bạch, đôi mắt lạnh như ngọc cứng, ngay cả chân mày cũng không nhúc nhích, đừng nói là đôi môi mỏng ấy.
Nhưng, ta đứng tại chỗ, dù Trần Quân đã rời đi, ta vẫn chưa hoàn hồn.
Bởi vì, ta chợt cảm thấy như mình bị trúng tà, hoặc có lẽ là thú vui ác ý của trời cao, ban cho ta một sức mạnh thần kỳ nào đó.
——Ta thực sự nghe được tiếng lòng của Trần Quân!
Ngay khoảnh khắc nghe thấy, ta còn hoài nghi không biết mình có ảo giác không, hay nghe nhầm rồi.
Nhưng đôi môi hắn vẫn khép chặt, rõ ràng chứng minh rằng hắn hoàn toàn không hề mở miệng.
Thế nhưng, giọng nói ấy vẫn rõ ràng vang lên trong tai ta.
Một giọng nói khớp hoàn hảo với thanh âm của Trần Quân, phát ra từ trong lòng hắn:
【Ngọc Ngọc! Ha ha, ta đã đi vòng quanh đây nửa buổi, cuối cùng cũng gặp được Ngọc Ngọc rồi!】
【Thật là tốt quá!】