Phù Mộng Ký - Chương 6
34.
Việc đầu tiên A Dao làm khi lên ngôi là cải chính lại sử thư. Tìm tất cả những người biết chuyện trước đây, rồi động viên họ nói ra sự thật.
Câu chuyện Thái Tổ đã dồn hết tâm huyết xây dựng Đại Lương đã được phục dựng lại một cách kỹ lưỡng. Những cuốn sử thư này đã được đưa đến các học đường, để thư sinh ca tụng ngàn đời.
Lại biên soạn những bài đồng dao cho trẻ nhỏ, để bọn nhỏ có thể học thuộc lòng. Vở kịch “Nữ tướng quân” cũng được đưa lên sân khấu diễn, còn vở “Song mỹ ký” được trình diễn và hát ở các tiểu lâu.
Sau đó, nàng ấy bổ nhiệm ta làm Thừa tướng, khuyến khích tất cả nữ tử bị mắc kẹt trong nội viện noi gương ta.
Chỉ cần có tài, triều đình có thể phong họ làm nữ quan. Những võ tướng có được một quân vương thấu hiểu họ, niềm đam mê của họ lại được nhen nhóm, họ càng dốc sức canh gác từng tấc đất ở Đại Lương tận tâm hơn.
Các văn thần lần lượt viết thơ ca ca ngợi thời kỳ thịnh vượng này, xúc động nói rằng dù là nam tử hay nữ tử, chỉ cần có thể cho thần dân của mình ổn định và hạnh phúc đều là một minh quân. Nữ đế lên ngôi, vĩnh bình thịnh thế.
35.
Ngoài việc phong ta làm Thừa tướng, A Dao còn khen ta hữu dũng hữu mưu, khôn ngoan, điềm tĩnh, ban cho ta một tòa viện trách nguy nga và nhiều điền trang hoàng gia.
Bên ngoài, nàng gọi ta là “Ái khanh”. Khi không có ai, nàng nép vào trong ngực mẹ mình, giờ đã là Thái hậu, làm bộ nũng nịu:
“Mẹ, người mau hạ lệnh cho A Ninh tỷ làm thêm bánh mật ong hoa hồng đi, nàng không nghe lời con, chỉ nghe lời người thôi.”
Thái hậu nhéo chóp mũi nàng nói:
“Con đó, A Ninh tỷ một ngày bao việc, rất vất vả, phải thay con giải quyết chính vụ, còn phải làm bánh cho con, đúng là một con mèo nhỏ tham lam, bỏ đi bỏ đi. A Ninh, ai bảo ngươi lúc đầu lại quản nhiều chuyện như vậy, còn đưa con bé hồi cung? Đã vậy, ngươi cũng đi làm một ít đi, ta cũng muốn ăn.”
Thúy Hỉ ở một bên cười khúc khích: “Nói đến cùng vẫn là Thái hậu cũng muốn ăn.”
Triệu tổng binh đến báo đã an bài ổn thỏa cho những cô nương ở thanh lâu trước đây đã chăm sóc cho A Dao.
“Còn nữa, người nhà Chung Hoài vẫn ồn ào trên đường, nói rằng A Ninh lạm sát người vô tội.”
A Dao nghe vậy sắc mặt lạnh lùng:
“Đưa ả ta về Mạc Bắc, để ả canh giữ đàn sói hoang của mình cả đời đi. Còn về phần đứa nhỏ, họ theo ả ta cũng không có gì tốt, trong kinh thành có rất nhiều gia đình quyền quý không thể có con.”
Ta rất đồng tình với cách làm của A Dao. Nếu không phải số phận ta đã được thay đổi, thì chắc chắn Tô Thanh cũng sẽ không bao giờ đối xử tử tế với ta, nhưng đứa nhỏ dù sao cũng vô tội.
36.
Sau một trận tuyết rơi dày đặc, phong cảnh dọc sông Ngọc Lương vô cùng đẹp đẽ. Tần lão tướng quân và phu nhân được triệu hồi kinh và ở đó cho đến một năm trước khi trở về Mặc Bắc.
Sáng sớm, Chu Kỳ tới đưa tin: “Thái hậu nói sẽ đến Túy Tiên lâu ngắm tuyết. A Ninh, ngươi nhanh chuẩn bị đi.”
Ta dọn dẹp một gian phòng riêng lớn nhất phía trên cùng. Ta đã từng nghe mẹ kể rằng khi tuyết rơi ở Mạc Bắc, họ sẽ ngồi quanh bếp và nướng khoai lang ăn.
Triệu tổng binh đi nghênh đón Tần lão tướng quân ở cổng thành, khi nghe Thúy Hỉ nói, ông ấy đã rất phấn khích, đợi ở cổng thành từ trước khi bình minh.
Ta đã chuẩn bị rất nhiều món ăn, chúng ta ngồi trên tầng cao nhất của Túy Tiên lâu, ngắm nhìn khung cảnh đầy tuyết của toàn bộ kinh thành, uống rượu ấm và ăn mỹ thực.
Thái hậu đã nhiều năm không gặp song thân, cười nói một hồi, lại rơm rớm nước mắt khóc. A Dao ăn vài chiếc bánh mật ong rồi lại uống vài ly rượu.
Nàng hơi say, ôm ta không chịu buông: “A Ninh tỷ và ta kiếp này không bao giờ nên xa nhau, kiếp sau cũng sẽ không xa nhau.”
Tần lão phu nhân buồn cười: “Một tiểu nha đầu như vậy, ai ngờ trước triều đường lại là một vị tân quân mạnh mẽ, kiên cường như vậy.”
“Được rồi, sau này cả nhà chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa, ngoại tổ cũng sẽ là ngoại tổ của A Ninh, mẫu thân của con cũng sẽ là mẫu thân của A Ninh, chúng ta là một gia đình, được không?”
A Dao mỉm cười gật đầu: “Thật tốt.”
Nhìn bộ dạng của nàng ấy như vậy, ta rất xúc động.
Lúc này đây, tiểu cô nương đã từng trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời khi lần đầu gặp ta, cuối cùng đã lấy lại được sự ngây thơ đã đánh mất bao năm qua.
Khi chúng ta nói chuyện, những bông tuyết lần lượt rơi xuống. Ta nhìn lên bầu trời tuyết rơi dày đặc, đẹp như một giấc mơ. May mắn thay, đó là một giấc mộng ngọt ngào.