Phù Mộng Ký - Chương 5
28.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh hãi. Phi tần hậu cung hoặc là ôm nhau khóc, hoặc là trốn dưới gầm bàn mà la hét.
Không ai tưởng tượng được rằng một Hoàng hậu vốn luôn bệnh tật lại có thể bắt Hoàng đế làm con tin. Tất cả thị vệ đều đứng sang một bên, không dám tiến tới.
Chỉ có một số triều thần lớn gan chỉ vào Hoàng hậu mắng: “Dám bắt Thánh thượng làm con tin, đây là tội chet!”
Hoàng hậu cười lạnh: “Khi hắn giet con gái của ta, ta đã chet rồi.”
Quần thần kinh ngạc nhìn nhau. Triệu tổng bình đứng lên kể lại chuyện năm đó, triều thần càng sửng sốt, nhất thời không có ai lên tiếng. Một lúc lâu sau, mới có người thấp giọng nói:
“Cùng lắm cũng chỉ là một công chúa, không phải hoàng tử, có thể tôn quý đến mức nào mà vì nàng mà mưu hại Thánh thượng.”
“Công chúa thì có gì khác với hoàng tử hay sao?”
Ta chậm rãi bước ra từ giữa đám cung nhân.
“Các ngươi khinh thường nữ tử như vậy, nhưng có mấy người biết, thiên hạ thái bình mà Đại Lương có được ngày hôm nay là do hai nữ tử cùng nhau xây dựng.”
“Một người chính là Thái Tổ năm đó, đúng vậy Thái Tổ không phải là một nam tử tám tuổi vẫn được ghi trong sách sử.”
“Người còn lại chính là tổ tiên của Tần gia.”
“Nhưng hiện tại, có bao nhiêu người biết về họ? Công sức và sự tồn tại của họ đã bị đám con cháu của họ xóa sạch hoàn toàn.”
Hoàng đế nhìn ta.
“Thánh thượng chắc không ngờ rằng ta cũng biết những chuyện này đúng không?”
Những bí mật đúng thật sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cha cũng nói phải có người ghi nhớ tổ tiên đã hy sinh m//áu và nước mắt đánh đổi thiên hạ cho chúng ta.
Vì là nữ nhi của Hạ gia, nên ta phải ghi nhớ tổ huấn – truyền bí mật này từ đời này sang đời khác. Trên thế giới này, ít nhất cũng phải có người biết rằng họ đã từng tồn tại.
29.
Hoàng đế miễn cướng đứng thẳng, tức giận nói:
“Ngươi mất trí rồi sao? Uổng cho trẫm đối xử tốt với ngươi, ngươi lại là một kẻ không biết tốt xấu.”
Ta nhìn thẳng vào mắt ông ta:
“Nếu không phải là Hạ gia biết rõ bí mật này, ngươi vì sao lại muốn giet chet cha ta?”
Hoàng đế sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.
“Ông không thừa nhận à? Không sao. Ta có nhân chứng của mình.”
Khi Chung Hoài được đưa lên, không cần ta nói gì hắn đã kể từ đầu đến cuối.
“Hoàng mệnh khó trái. Kể từ khi giet Hầu gia, lương tâm của ta luôn bất an.” Hắn vẫn cố gắng ngụy biện cho hành động của mình.
“Lương tâm bất an sao? Sợ rằng là do quyền lực và địa vị khiến hắn vui không ngủ được.” Một vị tướng quân từng giao hảo với cha ta bật cười mỉa mai.
Hoàng đế không quan tâm: “Trẫm là Hoàng đế, thiên hạ này là của trẫm, cho dù trẫm muốn hắn chet, thì có thể làm sao?”
Ông ta vừa nói xong, Hoàng hậu liền đ//âm vào vai phải của ông ta. Ngay sau đó, Hoàng hậu đạp vào chân và hất ông ta xuống đất.
Hoàng thượng giận dữ hét lên với thị vệ. Nhưng thị vệ từ lâu đã bị người của bọn ta đưa vào cung khống chế.
Các võ tướng đều đầy phẫn nộ, văn quan trước giờ luôn thanh cao, miệng không rời chữ “lý” mà lúc này không có một ai đứng ra lên tiếng.
Giọng nói của ông ta dần yếu đi, một lúc sau, một giọt nước mắt rơi xuống.
30.
“Hoàng hậu, những năm này, nàng đối với trẫm không còn chút cảm tình nào sao?”
Chắc chắn ông ta đã biết số phận của mình đã đến lúc kết thúc nên mới hỏi câu này. Giọng của Hoàng hậu lạnh lùng vang lên, không chút cảm xúc:
“Ngày ngươi phái người giet con của ta, trong lòng ta chỉ còn hận.”
Hoàng đế cố gắng ngồi dậy, nhìn Hoàng hậu, bất đắc dĩ cười nói: “Đúng vậy, nàng đúng là nên hận trẫm.”
“Trẫm hận mình vì sao năm đó lại yêu nàng, nếu như không phải lo sợ sức khỏe nàng mấy năm nay không tốt, ta đã sớm diệt trừ Tần gia rồi.”
Hoàng hậu trên mặt lộ ra vẻ chờ mong:
“Kể từ khi ta biết chính ngươi đã sai người giet con của ta, ta đã hiểu, một khi ngươi đã có lòng nghi ngờ, nó sẽ ngày càng mãnh liệt, cuối cùng Tần gia chúng ta cũng bị diệt vong.”
“May mắn thay, ngươi đối với ta vẫn còn chút cảm tình, cho nên ta muốn tận dụng chút cảm tình này, giả bệnh để bảo vệ Tần gia.”
Hoàng hậu từ đầu đến cuối đều không có biểu cảm gì. Dường như người đang nói chuyện với bà lúc này không phải là phu quân đã chung chăn gối nhiều năm mà chỉ là một người xa lạ.
Hoàng đế thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhắm mắt lại: “Bỏ đi, dù sao đã làm ra chuyện không phải với tổ tiên, hiện tại bị ông trời trừng phạt, ta không còn gì để nói.”
31.
Cuối cùng, trước mặt tất cả triểu thần, Hoàng đế viết chiếu thư truyền ngôi và giao ngọc tỷ cho Hoàng hậu.
“Hãy trao nó cho con ta đi.” Hoàng hậu liếc nhìn ông ta và nói: “Nó là con của chúng ta.”
“Nó có thể thừa kế hoàng vị vì con bé chính là đích công chúa của Đại Lương, có huyết thống thuần khiết nhất của hoàng gia. Tất cả đều phù hợp với yêu cầu Thái Tổ đã đặt ra trước đó. Tất cả những điều này đều không liên quan gì đến Tần gia của ta cả. Ta và người nhà họ Tần, chỉ là ghi nhớ tổ huấn, bảo vệ Đại Lương, trung thành với Hoàng đế, bảo vệ thần dân. Ta sẽ không bao giờ tiến thêm một bước nào nữa.”
A Dao cầm lấy ngọc ấn, lúc đó mọi người quỳ xuống đất và nói: “Tham kiến, thánh thượng!”
32.
Hoàng đế bị giam lỏng trong tiềm để theo ý của ông ta. Khi ta đến gặp ông ấy, ông ấy đang ngồi thẫn thờ bên hồ:
“Ngươi là muốn đến đòi m//ạng ta sao? Tại sao A Dao không đến?”
Ta mở hộp thức ăn đưa cho ông ta một ly rượu: “Nàng không muốn gặp ông.”
Ông cúi đầu cười: “Ừ, ai lại muốn gặp lại kẻ đã muốn giet mình?”
Tại sao ông ta lại muốn giet chính người dân của mình? Đôi lúc ta cũng tự hỏi, nếu ta chỉ là một vương gia nhàn tản, cùng thê tử thân yêu và những đứa con yêu dấu, cuộc sống của ta sẽ hạnh phúc biết bao. Nhưng cuộc sống lại không như thế.
“Người ngồi trên cao, được muôn dân triều bái, khi ở đỉnh cao quyền lực, ngươi không muốn buông tay, ngươi sẽ sợ hãi, bất cứ ai có thể đe dọa vị trí của ngươi, ngươi đều muốn diệt trừ.”
“Ta đã như thế, tương lai A Dao cũng như vậy. Nếu ngươi không tin, vậy hãy đợi xem.”
Ta tự rót cho mình một ly rượu, rồi uống nó trong một ngụm.
“Ta tin A Dao. Nàng khác với ông. Nàng đã từng nếm trải sự đau khổ của những người khốn cùng. Nàng cũng đã chứng kiến thân phận của nữ tử trong thanh lâu, phải bán thân với vài đồng để tồn tại. Nàng cũng đã thấy những gia đình nhịn đau bán con để đổi lấy bao gạo, cân muối tiếp tục cuộc sống của mình như thế nào. Nàng đã từng chặt củi, quét sân, ăn bánh hấp, c//ướp thịt vụn, nàng hiểu nhân tình thế thái, nâng cao đạp thấp là như thế nào. Nàng so với ông càng hiểu thấu lòng người, càng hiểu được sự quan trọng của lương quan trung thần đối với những dân chúng ở tầng lớp dưới cùng. Vậy nên ông yên tâm, nàng sẽ không bao giờ ích kỉ, tự cho mình là đúng như ông.”
Ông ta sửng sốt một chút: “Con bé đã chịu nhiều khổ sở nhiều như vậy sao?”
Sau đó ông ta tự nhủ:
“Thời gian ở vương phủ này chính là thời gian hạnh phúc nhất đối với ta, lúc đó mọi việc đều có Hoàng hậu lo liệu. Nàng ấy đã từng nói rằng sau này khi chúng ta có con, sẽ trồng một cây hợp hoan để nó cùng bọn trẻ trưởng thành.”
Ta phớt lờ ông ta, vén váy lên và rời khỏi biệt viện. Đêm đó Thúy Hỉ đến báo tin cựu hoàng đã chet.
33.
Ngày A Dao đăng cơ, bầu trời tràn ngập tiếng chiêng trống và tiếng pháo nổ. Ta xách giỏ thức ăn ra mộ cha. Ở đây chỉ có một bia tưởng niệm, th//i th//ể cha ta đã sớm bị giẫm thành bùn trên chiến trường.
“Cha, con gái đã báo thù cho người rồi. Người yên tâm, bí mật mà Hạ gia lưu giữ bao đời nay sẽ sớm được công khai cho cả thiên hạ.”
Rượu ta đưa đến ngày hôm ấy có đ//ộc, ta phải tự tay giet ông ta mới có thể buông tay. Sau khi ta tâm sự rất nhiều với cha, Thúy Hỉ đã đưa Chung Hoài đến.
Thúy Hỉ đá vào chân Chung Hoài, khiến hắn quỳ xuống: “Quỳ xuống, nhận tội với Hầu gia đi.”
Chung Hoài run rẩy quỳ xuống, liên tục dập đầu đến mức chảy m//áu: “Hầu gia, là lỗi của ta. Chính lòng tham của ta đã hại chet người.”
Ta vẫy tay với Thúy Hỉ: “Tránh ra, đừng làm bẩn phần mộ của cha ta.”
Chung Hoài ngơ ngác một lúc, nhưng rất nhanh liền hiểu ra. M//áu của hắn không xứng rơi xuống mộ cha ta.