Phù Mộng Ký - Chương 3
17.
Khi thấy A Dao, Triệu tổng binh ngẩn người một lúc.
“Người, sao người lại ở đây?”
A Dao đỏ mắt quỳ xuống: “Đa tạ tướng quân đã cứu m//ạng.”
Ông ta có vẻ bối rối, vội quỳ xuống đỡ A Dao: “Không dám.”
Ta cười và đỡ ông lên:
“Triệu tổng binh, chúng ta đã biết rõ mọi chuyện. Hôm nay mời ngài đến đây, thứ nhất là vì A Dao muốn trực tiếp tạ ơn ngài, thứ hai là ta muốn biết tại sao A Dao không chet không được.”
Triệu tổng binh im lặng không nói gì.
“Ngài không nói ta cũng hiểu được phần nào, chuyện này có liên quan đến Tần lão tướng quân, đúng không?”
Triệu tổng binh có vẻ bất ngờ vì ta đoán đúng, thở dài, lại im lặng một lúc lâu.
“Tần gia là công thần khai quốc, uy tín rất cao trong Đại Lương. Hoàng thượng khi xưa cưới đích nữ Tần gia mới lên có cơ hội lên ngôi. Dù trong lòng Hoàng thượng biết ơn Tần gia, nhưng lại e sợ Tần gia công cao át chủ.”
“Khi công chúa ra đời, ta vẫn còn là tổng binh, Hoàng thượng ra mật lệnh, bảo ta giet công chúa. Ta xuất thân từ quân đội, rõ hơn ai hết rằng nếu không có Tần gia trấn giữ biên giới, Đại Lương hôm nay có lẽ vẫn còn trong cảnh chiến loạn. Nếu ta hại chet huyết mạch Tần gia, ta thật hổ thẹn với bộ giáp trên người.”
“Vì vậy, ta đã tìm một đứa trẻ chet yểu, lấy đầu của nó rồi lén đổi với công chúa. Sau đó, ta đưa công chúa đến nhà chứa, dù sao công chúa còn sống, ta cũng thấy yên lòng phần nào.”
A Dao nghe xong im lặng rất lâu. Nàng đứng ở cửa sổ yên lặng nhìn kinh thành dưới ánh chiều tà, bỗng nhiên cười nói: “Nhưng ta chỉ là một nữ tử, ông ta có gì phải sợ?”
Ta nhớ đến một bí mật luôn giấu kín trong lòng, cha ta từng nói, nếu bí mật này bị lộ, sẽ dẫn đến họa sát thân.
“Có thể rất ít người biết, nhưng Hoàng đế khai quốc của bản triều ta là một nữ tử. Và người đã cùng với Thái Tổ lập nên đại nghiệp cũng là một nữ tướng cưỡi ngựa đến từ thảo nguyên, sau đó bà được phong làm tướng quân. Bà họ Tần.”
A Dao và Triệu tổng binh đều ngẩn người, không trách họ không biết. Những người biết lịch sử này, có lẽ chỉ còn Hà gia và Tần gia.
“Thái Tổ từng nói, ngai vàng truyền cho đích trưởng tử, không phân biệt nam nữ. Nhưng sau khi Thái Tổ trăm năm, họ đã quên lời di ngôn này, thay đổi lịch sử, xóa bỏ công lao của Thái Tổ.”
“Có lẽ vì A Dao là đích trưởng tử lại là mang trong mình huyết mạch của Tần gia, trong lòng ông ta luôn lo sợ.”
A Dao lau sạch nước mắt ở khóe mắt, ngẩng đầu mỉm cười nhìn ta.
“Nếu đã vậy, chúng ta phải khôi phục là danh tiếng của Thái Tổ, cũng đoạt lại giang sơn của ta.”
18.
Sau khi A Dao nói xong, Triệu tổng binh cầm bình rượu trên bàn:
“Triệu mỗ từ trước đến giờ chỉ tuân theo đại nghĩa trong lòng, nếu công chúa có thể bảo vệ sự bình yên của Đại Lương, trở thành một vị quân vương hiền đức, Triệu mỗ thề chet theo người đến cùng.”
A Dao cũng rót một chén rượu, quay đầu nhìn ta: “A Ninh tỷ, tỷ nghĩ thế nào?”
Ta cười và nâng chén rượu: “Người nghĩ rằng chí hướng của ta chỉ nằm ở những cửa tiệm này sao?”
Từ xưa đến nay, nữ tử đều không hề kém cạnh nam nhân. Nhưng họ luôn bị những quy tắc cổ hủ trói buộc, giam mình trong bốn bức tường của nội viện, ngày thì lo lắng về trang phục, ngày thì tính toán về phu quân, dù có học được cầm kỳ thư họa và phân biệt đúng sai, nhưng chỉ để tăng thêm vốn liếng để sau này được gả cho một người chồng tốt.
Thái Tổ đã lập ra Đại Lương không chỉ mở ra một cánh cửa giúp dân chúng có cuộc sống yên ổn trong thời loạn, mà còn mang lại hy vọng cho vô số nữ tử.
Nhưng ánh sáng hy vọng đó đã bị thế hệ sau của bà dập tắt. Giờ đây, A Dao và ta sẽ thắp sáng lại ngọn nến bị bụi bặm phủ kín, dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt.
19.
Khi Thúy Hỉ từ Mạc Bắc trở về, mặt đầy nước mắt đưa cho ta một bức thư. Ta mở thư ra, chữ viết của cha ta rất quen thuộc. Ta đọc nhanh, cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập nhanh.
Cha ta, hóa ra là bị hại chet. Mọi người đều nghĩ ông là người hy sinh vì quốc gia trong trận chiến với kẻ thù. Nhưng không ngờ, ông lại bị Hoàng thượng ra lệnh giet.
Trong thư, cha viết:
[Nếu có một ngày bắt buộc phải chet, Hà mỗ, nguyện chet trên chiến trường, ít nhất x//ác thân ta có thể khích lệ các chiến sĩ tiếp tục tiến lên.[
[Chỉ không yên tâm về tiểu nữ A Ninh, mong Tần lão tướng quân có thể chiếu cố cho con bé.]
Ta ngồi trước cửa sổ đến trời tối, khóc cạn nước mắt, nhưng lòng vẫn đau đớn. Khi đó ta muốn theo cha ra biên giới, Hoàng thượng nói ta, một nữ tử, không nên chịu khổ.
Giờ nghĩ lại, ta thật sự là con tin, cha vì bảo vệ ta mà phải chet. Còn Hoàng thượng, dùng việc này để xoa dịu ta, có được hiền danh nhân từ, loại bỏ một tướng quân nắm quyền, và để bí mật về việc thay đổi di chúc của hoàng gia càng ít người biết hơn. Một công đôi ba việc. Tính toán thật tàn nhẫn.
20.
Khi A Dao vào phòng, bức thư vẫn còn trải trên bàn. A Dao cầm thư đọc nhanh xong: “A Ninh tỷ, nếu tỷ muốn báo thù, đừng bận tâm đến ta.”
Ta hơi do dự: “Nhưng ông ta dù sao cũng là cha của muội…”
Ta rất sợ sẽ làm tổn thương sự tin tưởng và tình cảm giữa ta và A Dao. A Dao cười nhẹ: “Sinh là mẹ, dưỡng là cha, che chở là người thân.”
“Người sinh ra ta, đã vì ta mà khóc. Người nuôi dưỡng ta, kiếp trước vì ta mà chet. Người bảo vệ ta, lại không có chút huyết thống nào với ta. Còn ông ta, không sinh, không dưỡng, càng không bảo vệ ta.”
“Kiếp trước, ông ta còn sai người giet người đã nuôi dưỡng và bảo vệ ta. Đối với ta, ông ta chính là kẻ thù.”
Ta không ngờ A Dao lại có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy. Nhưng nghĩ lại, nàng ấy đã sống lại một lần, đã hiểu rõ những tình cảm nào là giả dối, chỉ có thể cản trở đại nghiệp.
“Nếu vậy, kế hoạch của chúng ta phải thay đổi.”
Ta đã dự định để A Dao xuất hiện khi tranh giành ngôi vị, để Hoàng thượng chọn nàng làm người kế vị. Nhưng bây giờ, ta cần tấn công cung điện, thay đổi triều đại.
21.
A Dao và ta dẫn theo Thúy Hỉ giả làm người khuân vác, hòa vào đoàn thương nhân đến Mạc Bắc.
Ta chưa bao giờ thấy cảnh vật rộng lớn của Mạc Bắc, chỉ được nghe mẹ kể khi còn nhỏ, đến khi nhìn thấy tận mắt mới biết đằng sau sự bao la đó là gió cát làm rát mặt, là vùng hoang dã không có điểm dừng, là sự cô đơn ngày qua ngày.
Còn quân vương, chưa bao giờ thức trắng đêm canh giữ như binh sĩ, không dùng thân mình chặn đao, cũng không liều mạng bảo vệ thành lũy phía sau.
Ông ta cao cao tại thượng, hưởng thụ cẩm y ngọc thực, được muôn dân tôn thờ, nhưng lại nghi ngờ những người đã nâng đỡ ông lên ngai vàng.
Ta bỗng hiểu lời Triệu Tổng binh nói “người từ quân đội ra, không ai có thể thanh thản mà ra tay với Tần gia”.
Khi chúng ta giao hàng cho Tần phủ, lão tướng quân đang mặc giáp nặng luyện tập cho tân binh, A Dao ngay lập tức đỏ mắt, ta kéo nàng ấy về theo đội về phía sân sau. Ở hậu viện, lão phu nhân đang cùng một đám nha hoàn cùng mấy cô con dâu may quần áo:
“Chúng ta nhàn rỗi, làm nhiều hơn một chút, triều đình cũng sẽ tiết kiệm được một chút.”
Chúng ta đi theo đoàn lữ hành ở lại Tần phủ, thủ lĩnh nói:
“Tần tướng quân thông cảm cho chúng ta đi đường không dễ dàng. Ông ấy nói trong phủ còn chỗ trống, chúng ta không cần phí tiền ở khách điểm.”
Buổi tối, ta dẫn A Dao đến gõ cửa viện lão phu nhân. Vừa vào cửa đã thấy lão tướng quân đang ngồi ở chính điện chờ đợi:
“Lớn như vậy rồi, tốt, tốt lắm.” Giọng nói có chút nghẹn ngào. Lão phu nhân còn ôm mặt khóc lóc thảm thiết:
“Ngoại tôn yêu quý của ta, may mắn thay con vẫn còn sống.”
Ba người ôm nhau khóc một lúc sau khi A Dao kể lại mọi chuyện, Tần lão phu nhân liền nắm chặt tay, tức giận nói:
“Thiên hạ ở đâu có đạo lý đốt cầu qua sông. Tổ huấn của Tần gia đã dặn chúng ta phải ở lại Mạc Bắc để trấn giữ, Tần gia quyết không có ý nghĩ hai lòng với Đại Lương. Đã vậy mà vẫn còn nghi ngờ chúng ta, sao chúng ta phải ở đây chờ chet?”
“Đi mời mấy vị tướng quân đến đây.”
Nhìn nam nhân trung niên vạm vỡ đang quỳ trên mặt đất với ánh mắt kiên định, không khỏi có cảm giác Tần gia không hổ là một gia tộc quân tướng.
“Muội muội của các ngươi chỉ là một đứa trẻ, nhiều năm nay đau khổ vì hài tử, kiệt sức rồi, bây giờ lại đối mặt với cháu gái của các ngươi, ngươi nghĩ chúng ta nên làm thế nào?”
Mấy vị tướng quân đồng thanh nói: “Tần gia trung thành với Đại Lương.” nhưng họ sẽ không bao giờ ngu trung với kẻ hèn.
22.
Tần gia có căn cơ sâu xa, trong quân đội đều xuất thân từ quân đội của Tần gia. Tần tướng quân vừa mở miệng, đã có một số quân doanh gần kinh thành đồng ý điều quân.
Có Triệu tổng binh ở trong doanh trại tuần tra, ông ấy chỉ cần mở cửa thành, dẫn quân phân tán từ đường vào cung bao vây hoàng cung. Điều rắc rối duy nhất lúc này chính là thị vệ nội cung.
Ta tiến cung gặp Hoàng hậu. Sau khi gặp bà, ta mang theo lời của Tần phu nhân và A Dao kể lại một lượt.
“Nương nương, ông ta là phu quân của người, nếu người không muốn, A Ninh cũng có thể hiểu được.”
Không ngờ Hoàng hậu chỉ cười nhẹ: “Không, việc trong cung con cứ yên tâm, ta sẽ đích thân dẫn đầu thị vệ trong cung phối hợp với con, đánh thẳng đến Kim Loan Điện.”
Ta làm sao có thể quên được bà ấy là tướng môn độc nữ, lớn lên trên lưng ngựa và sương giá nơi Mạc Bắc.
“Không có lý do gì mà một người mẹ lại không giúp con của mình làm những gì nó muốn.”
“Về phần tình cảm phu thê bao năm đã bị sự hồ nghi của hắn làm tiêu hao hoàn toàn rồi.”