Phong Quang Vô Hạn - Chương 2
04
“Anh mà biết làm người thì sao lúc ngoại tình anh không tự nhìn lại mình cho kỹ!” Tôi mỉa mai lại.
Sắc mặt Tống Khải lập tức thay đổi.
Anh ta tức giận nói: “Hạ Nhiêu, cô biết tôi bận rộn đến mức nào không? Cô biết lịch trình của tôi kín đặc đến mức nào không? Tôi nói mấy lời này cũng chỉ vì muốn tốt cho cô, cô tưởng tôi rảnh rỗi nên lãng phí thời gian trên người cô à?”
“Vậy thì cút đi, cút càng xa càng tốt! Tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, làm tôi chướng mắt!” Tôi đáp trả không chút khách khí.
Với loại cặn bã này, thật sự không cần phải nể mặt anh ta chút nào.
“Cô đến giờ vẫn chẳng có chút tự giác nào cả?! Nhìn lại mình đi xem bây giờ ra sao. Tôi chủ động quan tâm cô, cô không những không biết ơn mà còn vênh váo như thế?!”
“Tôi vốn định nhờ vào vị thế hiện tại của mình trong giới giải trí, nghĩ đến tình cũ mà giới thiệu tài nguyên cho cô. Đã không biết điều thì thôi vậy.”
Tống Khải tỏ vẻ kiêu ngạo.
Tôi cười lạnh.
Ai cần chứ.
Tôi muốn tài nguyên, muốn mở cửa sau, còn cần đến anh giúp sao?!
Tôi lười đối đáp với Tống Khải thêm, vừa hay anh trai tôi đã lái chiếc Rolls-Royce đến đón tôi.
Tôi trực tiếp bước qua người Tống Khải.
“Hạ Nhiêu!”
Tống Khải đột nhiên chắn trước mặt tôi.
Bị tôi đối xử lạnh nhạt như thế, anh ta dường như tức đến phát điên.
“Chả trách năm năm rồi mà cô vẫn chẳng có chút tiến triển nào trong giới giải trí. Kiểu người không biết phấn đấu như cô, cả đời này đừng mong ngẩng mặt lên được trong giới này! Không đúng, không chỉ trong giới giải trí, ở đâu cô cũng sẽ chẳng có kết quả gì!” Tống Khải căm giận nói, “Giờ tôi thực sự cảm thấy may mắn vì tôi đã chọn Bạch Chỉ, thay vì lãng phí thời gian với người như cô!”
“Tống Khải, đừng nói chắc chắn quá, dễ vả mặt lắm!” Tôi mỉa mai đáp, “Nhưng anh nói đúng, tôi cũng rất may vì không lãng phí nhiều thời gian vào anh!”
“Cô!” Tống Khải giận đến điên người, lại gằn giọng nói, “Hạ Nhiêu, tôi nói thẳng, tôi sắp nhận vai trong một bộ phim truyền hình cấp S. Nhìn cô phát triển không thuận lợi, tôi muốn giúp cô một lần, giới thiệu cho cô vai nữ số ba.”
“Hừ.” Tôi bật cười khinh miệt, mặt đầy vẻ coi thường, “Tôi chẳng thèm.”
Tống Khải còn định nói thêm gì đó.
Tôi thật sự chẳng còn kiên nhẫn.
“Tránh ra! Không được thì đừng chắn đường.” Tôi lườm anh ta.
Tống Khải tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong khoảnh khắc đó, anh ta lại không chịu tránh.
Có lẽ là vì tâm lý không thể chấp nhận được việc tôi lạnh nhạt với anh ta đến mức này.
Có lẽ anh ta nghĩ rằng với sự phát triển sự nghiệp như hiện nay, tôi nên cư xử như một kẻ bám đuôi anh ta.
Giống như lúc chúng tôi chia tay, anh ta cũng nghĩ rằng tôi sẽ bám theo không rời.
Cuối cùng không ngờ rằng, tôi còn dứt khoát nhanh gọn hơn anh ta.
Ngay trong giây phút cả hai đang giằng co.
Tống Khải đột nhiên bị ai đó từ phía sau đẩy mạnh.
Động tác có phần thô lỗ.
Tống Khải suýt ngã sấp mặt.
Anh ta quay đầu tức giận nhìn người vừa đẩy mình.
Anh trai tôi chẳng buồn nhìn anh ta lấy một cái, chỉ hỏi tôi: “Người này là ai thế?”
“Chó hoang,” Tôi đáp.
“Hạ Nhiêu!” Tống Khải tức điên.
“Cảnh cáo anh, tránh xa Hạ Nhiêu ra! Không thì, tôi sẽ xử anh.” Anh trai tôi bảo vệ tôi, lạnh lùng đe dọa.
Tống Khải nhìn tôi và anh tôi với vẻ tức tối, đương nhiên cũng thấy hai vệ sĩ cao to đứng phía sau anh tôi, nên không dám làm gì thêm.
Dù sao Tống Khải cũng là người của công chúng, không dám gây rối.
Anh ta chỉ có thể nghiến răng căm tức nhìn tôi và anh trai bước lên chiếc Rolls-Royce đen, phóng đi thẳng.
05
Ngồi trên xe.
Tống Khải lại nhắn tin cho tôi.
Chia tay khá bình yên nên cũng không đến mức phải chặn liên lạc của nhau.
[Hạ Nhiêu, tôi không ngờ cô lại bị người ta quy tắc ngầm, tôi còn áy náy vì chuyện của chúng ta mà không yên lòng về cô, chẳng ngờ tôi lại đa tình như thế.]
Cách màn hình, tôi cũng ngửi thấy mùi đố kỵ.
Tôi không trả lời.
Lúc này tôi đang cùng anh trai bàn chuyện rời khỏi showbiz.
Tống Khải thì vẫn không chịu bỏ qua.
Tiếng tin nhắn cứ reo liên tục, ngữ điệu ngày càng tệ hại.
[Không ngờ cô lại sa ngã đến mức này?! Cô không thấy mình đáng khinh à?]
[Cô và Bạch Chỉ chẳng thể so được, cho dù Bạch Chỉ có thế nào đi nữa, cô ấy cũng không bao giờ làm mấy chuyện đó.]
[Cô thực sự làm tôi thất vọng hoàn toàn về cô, tôi còn nghĩ cô cao ngạo lắm, hóa ra là tôi đã đánh giá cao cô rồi.]
Tiếng tin nhắn làm tôi phát bực, không chịu nổi phải nhắn lại một câu: [Nếu anh không ngại tôi gửi hết lịch sử tin nhắn này lên mạng thì cứ tiếp tục đi!]
Một câu nói làm Tống Khải im bặt.
Tôi cười nhạt, thấy thật nực cười.
Với Tống Khải, sự nghiệp quan trọng hơn tất cả, lựa chọn Bạch Chỉ cũng là vì mê hư vinh và xu nịnh thôi?!
Dĩ nhiên tôi cũng chẳng trông đợi gì ở anh ta.
Tôi nhìn thấu anh ta là loại người như thế nào từ lâu rồi.
Vừa dứt điểm xong với Tống Khải, tôi lại nhận được cuộc gọi từ quản lý.
Đầu dây bên kia lạnh lùng hỏi tôi: “Đang ở đâu?”
“Trên đường về nhà.”
“Cô vừa nói bậy gì trên buổi phỏng vấn trực tuyến đấy? Thân phận của cô mà dám so sánh với Bạch Chỉ?” Quản lý mắng xối xả, “Cô có biết mình bị chửi lên hot search rồi không?! Tôi đã nhắc nhở cô từ trước rồi, công ty không cần nghệ sĩ nổi tiếng bằng cách tai tiếng, cô cố tình phá đấy hả, muốn công ty hoàn toàn bỏ mặc cô à?!”
“Vậy bỏ mặc đi.” Tôi vốn định sẽ chấm dứt hợp đồng với công ty rồi.
Hơn nữa, công ty cũng chưa từng nâng đỡ tôi.
“Ý cô là gì, định dọa tôi chắc?” Quản lý giọng cao hơn, “Hồi đó ký cô vào công ty để làm gì? Nếu mà ký Bạch Chỉ cùng đợt với cô, công ty đã kiếm được khối tiền rồi!”
“Vậy thì trách ai bây giờ?! Trách cô mắt mờ?” Tôi mỉa mai.
“Đủ rồi Hạ Nhiêu, tôi không muốn đôi co với cô. Cô bây giờ về công ty ngay, quay một đoạn video xin lỗi công chúng, bảo là lúc nãy nói đùa để khuấy động không khí.”
“Tôi không đùa.” Tôi nói rành mạch từng chữ.
“Ý cô là nhà cô có của đấy?” Quản lý châm chọc tôi, “Nếu nhà cô có của sao không thấy bỏ tiền ra nâng đỡ cô? Nhà có của sao bao nhiêu năm nay cô vẫn bết bát như thế này?”
“Tôi như thế này, cô là quản lý của tôi, không phải nên nhìn lại chính mình sao?”
“Cô!” Quản lý bị tôi chọc đúng chỗ yếu, đành gắt lên, “Tôi không đôi co với cô nữa, bây giờ về công ty quay video cho tôi.”
“Tôi không quay.”
“Hạ Nhiêu, cô lớn gan nhỉ? Cô dám cãi lời công ty?! Tin hay không công ty sẽ lập tức đóng băng hoạt động của cô!”
“Không cần phiền phức như vậy, cứ chấm dứt hợp đồng là xong.” Tôi lạnh lùng đáp.
“Chấm dứt hợp đồng? Cô tưởng cứ nói là chấm dứt được chắc? Hợp đồng của cô còn hơn nửa năm nữa, hủy sớm thì bồi thường hợp đồng được không?”
“Không cần cô lo.” Tôi chẳng muốn tốn lời thêm, nói thẳng, “Mai tôi sẽ đến công ty tìm cô.”
Rồi tắt máy.
Tiện thể tắt luôn nguồn.
Anh trai nhìn thấy chuỗi thao tác của tôi, cười hỏi: “Cuối cùng thấy giới giải trí vô nghĩa rồi à?”
“Em đã thấy từ lâu rồi, chỉ là để khảo sát thị trường nên ở lại thêm thời gian thôi.”
“Mai cần anh đi cùng không?”
“Không cần.”
“Đúng là người nhà của anh, bẩm sinh khí chất bá đạo.” Anh trai khen.
06
Sáng hôm sau, tôi đến công ty quản lý.
Tin tức về việc tôi nói trong buổi livestream hôm qua rằng sắp thừa kế gia tài hàng tỷ vẫn đang đứng nhất trên hot search.
Bình luận bên dưới thì toàn là chửi tôi mặt dày.
Những người hâm mộ ít ỏi của tôi cũng quay lưng lại, bảo là không ủng hộ kẻ nói dối.
Tôi chẳng quan tâm, dù sao cũng sắp rút khỏi giới giải trí rồi.
Đến công ty, ngoài người quản lý với gương mặt lạnh tanh đang đợi tôi, còn có Tống Khải.
Anh ta nhìn tôi với nụ cười chế giễu.
Rõ ràng là cố tình đến xem trò cười của tôi.
Đúng là kẻ tiểu nhân được đà làm tới.
“Tiểu thư Hạ giàu có quá, đích thân đến công ty luôn cơ à?” Người quản lý giọng điệu mỉa mai mở lời.
Vừa dứt câu.
Những nhân viên khác trong công ty cùng vài nghệ sĩ cũng không nhịn được mà bật cười.
“Tôi đến để chấm dứt hợp đồng.” Tôi dửng dưng, mặt không biểu cảm.
“Cũng được thôi.” Người quản lý không nhanh không chậm lấy hợp đồng của tôi ra, “Theo điều khoản hợp đồng, nghệ sĩ chấm dứt hợp đồng trước hạn thì phải bồi thường ba mươi triệu cho công ty quản lý.”
Lông mày tôi hơi nhíu lại.
Không phải là bị con số này làm cho khiếp sợ, mà là vì trong trí nhớ của tôi đâu cần phải trả nhiều như vậy.
Làm người kinh doanh mà để mình bị thiệt thòi sao được?!
Tôi tiện tay cầm bản hợp đồng lên xem.
Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, người quản lý bắt đầu mỉa mai: “Sao, không phải nhà cô có cả gia tài hàng tỷ sao? Không lẽ không lấy ra nổi ba mươi triệu à?! Nhưng mà thật đấy Hạ Nhiêu, cô vào nghề đã năm năm rồi, kiếm nổi ba mươi triệu chưa? Ngay cả ba trăm ngàn cũng không đến!”
Nhận định là tôi không có số tiền này.
Cô ta cứ nói mãi: “Đừng cố tỏ ra mình giàu có nữa! Hợp đồng còn mười tháng nữa mới hết hạn, nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, công ty có khi còn gia hạn hợp đồng với cô. Nếu không với giá trị hiện tại của cô, chẳng công ty nào chịu ký đâu…”
“Bốp!” Tôi ném bản hợp đồng xuống trước mặt người quản lý.
Cô ta giật mình.
Cô ta nhìn tôi trân trân, run rẩy nói lớn: “Cô nổi điên cái gì vậy?”
“Ở đây viết rõ ràng, hợp đồng còn chưa đầy một năm thì phí vi phạm hợp đồng chỉ cần trả 60%, nghĩa là tôi chỉ cần trả 18 triệu thôi.”
“18 triệu mà cô cũng có nổi sao? Buồn cười quá…”
“Quẹt thẻ đi!” Tôi lấy ra một chiếc thẻ đen, đặt trước mặt cô ta.
Người quản lý không tin nổi nhìn tôi.
“18 triệu, từ giờ chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa.”
“Cô lấy đâu ra tiền?” Người quản lý nhìn thẻ của tôi, hỏi dồn dập.
Dù sao thì tôi cũng chẳng kiếm được bao nhiêu trong làng giải trí.
“Còn lấy đâu ra tiền nữa? Có đại gia chống lưng rồi chứ còn gì.” Tống Khải lên tiếng, có vẻ thờ ơ nói, “Hôm qua đi đón Bạch Chỉ, tình cờ bắt gặp cô ta lên một chiếc Rolls Royce phiên bản giới hạn…”
“Hạ Nhiêu, cô thật là giỏi đó!” Người quản lý tức giận nói, “Lúc trước tôi bảo cô đi tiếp rượu một chút mà cô cũng không chịu, giờ lại cặp đại gia, xong rồi quay lưng với tôi hả?!”
“Đây là tiền nhà tôi.” Tôi chẳng còn lời nào.
“Vừa muốn làm gái vừa muốn giữ giá?! Lúc trước nếu cô nghe lời tôi, giờ đâu có lụn bại thế này, cuối cùng lại đi con đường này?!” Người quản lý càng nói càng khinh miệt, “Uổng công tôi bỏ năm năm vì cô.”
“Năm năm uổng phí vì tôi?!” Tôi cao giọng, không thèm nể nang cô ta nữa, “Từ khi tôi từ chối mấy cái quy tắc ngầm, cô đã chẳng bao giờ thèm quản tôi! Năm năm này công việc ít ỏi đều là tôi tự mình đàm phán mà có, cô có tư cách nói là uổng phí? Nếu có uổng phí thì cũng là chính tôi thấy mình thật không đáng!”