Phong Lưu Lang Tuyết - Chương 4
Rồi chỉ tay về phía , giọng trở nên nghiêm trọng: “ con đường phía lẽ còn nhiều nguy hiểm hơn. Nếu đã , thì chấp nhận một trở .”
Ta vội vàng nắm lấy tay , ánh mắt tràn đầy quyết tâm: “Nếu là như thế, nguyện cùng , hối hận.”
Huynh cúi đầu, vẻ mặt chút đau lòng, chậm rãi đáp: “Ta đã già .”
Ta lặng , thấy chỉ tay về phía mép nước: “Ta thấy bóng phản chiếu nước. Lâm Lang, đã trở nên xí ?”
Chưa từng nghĩ đến việc đại sư để tâm đến dung mạo của .
Huynh cúi đầu, thần sắc bi thương, ánh mắt thoáng qua nỗi buồn sâu thẳm:
“Không còn ai yêu nữa.”
Lưu Phù Phong từ đến nay luôn như một thanh đao dịu dàng. Chỉ dung mạo và cách chuyện của , ai cũng nghĩ rằng là một công tử nho nhã của thế gia.
Thế nhưng, khi thật sự tiếp xúc, mới biết, kiên cường tự tin, mọi sự đều thấu rõ ràng, hiếm khi vì điều gì mà tự ti nhút nhát.
Vậy mà giờ đây…
Lòng đau nhói, kìm mà ôm chặt lấy :
“Sư , sẽ yêu , sẽ trân trọng . Ta thật lòng yêu .”
Huynh cúi mắt, hỏi khẽ:
“Bất kể biến thành bộ dạng gì?”
Ta gật đầu thật mạnh:
“Dù trở thành thế nào, cũng thay đổi.”
Cuối cùng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt má :
“Lâm Lang, thì giữ lời. Nếu lời là dối lòng…”
“Người phụ bạc giai nhân chính là lừa trời. Nếu lừa trời, sẽ tru diệt, thân chết đạo tiêu. Mà nếu giai nhân phụ , là trái ý trời, xóa tên khỏi ba giới, vĩnh viễn luân hồi.”
Những lời thề của thể coi là cực kỳ độc địa, cuối cùng cũng đổi một nụ như ánh mặt trời của .
12
Quy Hư cảnh tượng biến hóa khôn lường.
Vừa giây còn là rừng đào nở rộ, sóng yên biển lặng, giây đã là tiếng sấm ầm ầm, sóng lớn ngút trời.
Những con sóng cuộn trào cao đến hàng trăm trượng, cuốn phăng bộ rừng đào, chỉ để mặt biển mênh mông vô tận.
Giữa cơn sóng dữ, ôm chặt một thân cổ thụ, tay còn gắng sức nắm lấy đại sư Lưu Phù Phong.
Gương mặt trắng bệch, đôi má hóp sâu, dung mạo từng lẫy lừng nay đã đầy nếp nhăn, tựa một lão nhân cõi sắp tàn.
Đây đã là ngày thứ năm chúng đặt chân Quy Hư.
Tuổi thọ giảm nhanh chóng, giờ đây trông như một bước tuổi lục tuần. Đến cả tiên thuật cũng vì thân thể mà thể thi triển.
“Lâm Lang, buông tay !”
“Ta !”
Ta cắn chặt môi, nước mắt lớn từng giọt rơi xuống.
“Được yêu trong khoảnh khắc ngắn ngủi cuối đời, đã mãn nguyện .”
“Ta !”
Huynh , nhưng nụ tràn đầy bi thương:
“Lâm Lang, cảm ơn đã luôn đối xử với , thậm chí còn ép lòng mà tự lừa dối bản thân.
“Ta biết, thật sự yêu luôn là Mộ Triều sư , nên hãy buông tay.”
“Chỉ cần còn nhớ đến , thế là đủ .”
Ta khựng , chậm rãi đáp :
“Đại sư , giữa và Mộ Triều chỉ là tình đồng môn. Người yêu từ đến nay chỉ .”
Lưu Phù Phong nhíu mày, khẽ :
“Nói dối. Ba tháng , ngay sinh thần , chính tai với rằng kết thành đôi với .”
Dẫu lúc thời điểm lý tưởng để giải thích, nhưng thấy đau lòng đến , đành lòng.
“Ta và tam sư chỉ diễn một đoạn trong thoại bản, để chúc mừng sinh thần .”
“Hôm đó đột nhiên biến mất, khi trở về thì mất thị lực, chẳng còn tu vi.
“Đại sư , thật lòng yêu . Nếu chết, cũng sống nổi.”
Huynh xong, mắt đầy kinh ngạc, lẩm bẩm hồi lâu:
“Thì là thế… là của …”
“Đại sư , đừng thất thần, nắm chặt tay !”
Một đợt sóng lớn ập tới, dốc hết sức bám chặt cổ thụ, móng tay như khảm thân cây.
Huynh hồi lâu, nhẹ giọng:
“Lâm Lang, hẹn gặp .”
Trong ánh mắt bàng hoàng của , buông tay, cơ thể lập tức nhấn chìm trong cơn sóng dữ.
Không chút do dự, buông tay khỏi cổ thụ, nhảy biển Quy Hư.
Nếu thể cùng sống, thì cùng chết cũng .
13
Ồn quá.
Âm thanh xung quanh chói tai khiến màng nhĩ đau nhói.
Ta cố gắng mở mắt, mặt chỉ thấy một màu đỏ ngập trời.
Đây là điện Diêm Vương ?
Không đúng, tại màu đen, mà là đỏ?
“Ôi trời, tân nương tự vén khăn trùm đầu !”
Có vỗ tay xuống, lẩm bẩm.
Tân nương? Ta ?
Ta chấn động cả , giật khăn trùm đầu.
Trước mắt là những chữ “Hỷ” dán khắp nơi, những trang sức lấp lánh đầu kêu leng keng.
“Ta đã chết ? Đây là ?
“Đại sư … đúng , tìm đại sư !”
“Ôi trời, tân nương, đừng chạy lung tung, tân lang sắp đến !”
Một bà mối chặn mặt .
“Tân nương? Ai dám cưới ?”
“Ta.”
Cánh cửa lớn bật mở, bước , như một giấc mộng. Ta , nước mắt kìm mà trào dâng.
“Đại sư !”
Ta lao lòng :
“Ta cứ nghĩ đã chết. Ta nhảy theo xuống biển, cứ nghĩ cả hai chúng đều còn.”
Huynh ôm , ánh mắt đỏ hoe:
“Không , Lâm Lang, chúng đều .”
“Ta nay đã nhận kỳ ngộ, chỉ khôi phục mà còn mạnh hơn .”
“Còn nàng, đã mang nàng trở về, nhưng sư tôn nàng đã chìm sâu ác mộng.”
Huynh dừng một lát tiếp tục, “Nghĩ rằng nhân gian tục thành thân trừ tà, lẽ cùng nàng kết thành phu thê sẽ giúp nàng thoát khỏi ác cảnh.”
“Lâm Lang, giờ nàng còn nguyện ý gả cho ?”
Ta ôm chặt lấy Lưu Phù Phong, ngừng gật đầu: “Ta nguyện ý!”
Người mà ngày đêm mong nhớ nay thể cùng kết thành phu thê, trọn đời bên , quả thật là điều luôn mơ ước.
Tâm gửi ánh trăng sáng, nào ngờ ánh trăng cũng gửi , ánh sáng thanh khiết phủ lên cả thân, hóa cảm giác thật sự tuyệt diệu.
Hắn khẽ xoa vai , phẩy tay đuổi những khác ngoài, hạ giọng: “Lâm Lang, …”
Ta ngẩng đầu khỏi vòng tay : “Sư , đã đánh cho Minh Thương một trận ? Tất cả là do , suýt nữa hại chết !”
Hắn khựng : “Ừm…”
“Vậy thì quá!”
Ta tháo xuống những trâm cài, phịch lên giường: “Đầu nặng quá.”
Lưu Phù Phong , ánh mắt đầy ý . Ta ngượng ngùng gãi đầu.
“Đại sư …”
“Chúng đã thành thân . Một tờ hôn thư, dâng lên thiên đình, tấu đến cửu tiêu, truyền khắp tam giới.”
“Lâm Lang, nàng thể đổi cách xưng hô .”
Mặt đỏ bừng, đối diện dung nhan tuyệt mỹ của Lưu Phù Phong, lắp bắp gọi: “Phu… phu quân…”
Hắn ôm lấy , thuận thế đè xuống giường. Ta giương hàng mi run rẩy, tim đập loạn nhịp.
“Lâm Lang, phu quân kiểm tra nàng một chút.”
“Kiểm tra… kiểm tra gì?”
Hắn bật , ánh mắt trong sáng phản chiếu hình bóng : “Nhân gian bốn điều hỷ: lâu ngày hạn gặp mưa, tha hương gặp cố tri, kim bảng đề danh thời…”
Một nụ hôn nhẹ rơi lên khóe môi .
“Điều hỷ cuối cùng là gì?”
Ta nắm chặt vạt áo ngực , hai tai đỏ bừng: “Động phòng hoa chúc…”
“Ngoan lắm.”
Dưới ánh sáng long phụng hoa chúc, là bóng dáng hai dây dưa quấn quýt. Quả thật, bốn điều hỷ của nhân gian, tự trải qua mới hiểu niềm vui sâu sắc trong đó.
[Phiên ngoại của Lưu Phù Phong]
Ta thích Lâm Lang, nhưng Lâm Lang thích Mộ Triều.
Thật biết bao…
Cục đá nghìn năm cứng như sắt trong tay lập tức hóa thành bụi. Những ma tướng quỳ đài đều khỏi run sợ.
Còn điều gì khiến phẫn nộ hơn việc, ngay sinh nhật một ngày, chứng kiến yêu thề nguyền sống chết với kẻ khác?
Lưu Phù Phong trong gương đồng.
Lông mày dài như lông vũ, đôi mắt sáng tựa nước thu, nhưng hề mang nét yếu đuối.
Đứng đầu bảng mỹ nhân thiên hạ, hiểu Lâm Lang yêu thích những nam nhân ôn nhu.
Hắn đã cố gắng tỏ dịu dàng biết bao, nhưng cuối cùng nàng yêu tam sư của .
“Tôn thượng, lẽ ngài nên yếu đuối hơn một chút, để cô sinh lòng thương cảm.”
Lời của Đại hộ pháp Hoa Nhiêu đã cho ít gợi ý.
Hắn rút linh cốt của chính , biến thành phế nhân, giả làm mù.
Nhìn bản thân đầy máu me trong gương, cuối cùng Lưu Phù Phong cũng mỉm hài lòng.
Chúng nhân ma giới dám thẳng quân thượng của .
Quả nhiên, Lâm Lang của lòng nhân hậu, ngày đêm chăm sóc .
Hắn âm thầm sai thuộc hạ hạ độc , Lâm Lang của chỉ đánh bại kẻ địch mà còn tự giải độc cho .
Lâm Lang, ép nàng , đã để nàng rời .
nàng , chứng tỏ nàng cũng chút thích .
Song, chẳng bao lâu, Mộ Triều xuất hiện. Lâm Lang chạy theo , chỉ để một con rối giả.
Muốn quá, nhưng nhịn!
Hắn xem hai họ yêu đến .
Thì Lâm Lang vì mới đến cướp hoa sen ngủ ở Nam Hải. Lòng ấm áp.
Nàng nhất định thêm phần yêu thích .
Hắn hóa thân thành phân thân của Minh Thương, giả làm trói, giả ăn hoa sen Nam Hải độc.
Sau khi đuổi Mộ Triều , Lâm Lang của quả nhiên mang “Quy Hư.”
Thực , hoa đào hề khiến sinh ảo giác. Chỉ là kìm , lén hôn Lâm Lang.
Còn nơi đó cũng là “Quy Hư” thật sự, chỉ là tạo .
Lâm Lang của cùng tâm ý với . Nàng thích !
Hãy yêu nhiều hơn nữa, bất chấp dung mạo, bất chấp tất cả…
Nàng tận mắt thấy chết , mới thể khắc cốt ghi tâm.
Lâm Lang, nàng yêu như yêu nàng.
Cuối cùng là trời định lương duyên, giai ngẫu thiên thành.
– Hết –