Phòng Live Của Địa Phủ - Chương 3
12
Theo cầu thang, Trương Bắc đi đến tầng hầm thứ hai.
Có hai nhà xác ở Bệnh Viện Số 3 của thành phố, một trong số đó dọn sạch, ngay cả tủ lạnh đê thi thể cũng không có.
Một nhà xác khác có một bức tường được bao phủ bởi những tủ lạnh cũ.
Những tấm sắt trên một số tủ đã rơi ra và chuyển sang màu đỏ tươi dưới ánh đèn pin.
Tay của Trương Bắc đã đặt lên tay cầm của chiếc tủ lạnh thứ nhất: “Mọi người, xin hãy cho anh Trương chút dũng khí để mở tủ lạnh ra.”
Vừa dứt lời, hàng đống phần thưởng và quà tặng rơi xuống phòng phát sóng trực tiếp của Trương Bắc như những bông tuyết.
[Thật là thú vị…]
[Ai biết được? Tôi trốn dưới chăn và quan sát.]
[Cứu tôi, tối nay tôi ngủ một mình!]
Trương Bắc không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy đống phần thưởng.
Hắn không ngừng lại và đột nhiên mở cửa tủ lạnh.
Tủ lạnh trống rỗng, khán giả trước màn hình lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khi các tủ lần lượt được mở ra, mọi người dần dần ổn định tâm lý.
Lv Âm – Lâm Thập Tứ Nương: [Ta đã đến rồi, các chị em yên tâm, ở đây thực sự không có gì cả!]
[Tầng trên, cô là ai? Có thể ngừng giả vờ được không? Cô từ đâu đến? Cô đã đến rồi thì hãy đi dạo quanh màn hình của chủ phòng một vòng đi!]
Lv Âm – Lâm Thập Tứ Nương: [5555, ta thật sự đã đến rồi…]
Nhìn bộ dáng đau khổ của Lâm Thập Tứ Nương trên màn hình điện thoại, tôi cười khẩy, thầm niệm một câu thần chú trong lòng.
Trong khoảnh khắc, một dư ảnh màu đỏ tươi xẹt qua màn hình phòng phát sóng trực tiếp của Trương Bắc.
[Chết tiệt!!!]
[Là tôi bị hoa mắt rồi sao???]
[Tôi đã quay lại màn hình rồi. Để tôi phát lại ở tốc độ chậm 64x xem là quái vật phương nào!]
Trương Bắc không nhìn thấy bình luận nhanh chóng được làm mới trong phòng phát sóng trực tiếp. Hắn vẫn đang nỗ lực kéo tủ.
Chỉ còn lại hai tủ cuối cùng, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đã mất đi sự nhiệt tình trước đó, thúc giục Trương Bắc đổi vị trí.
Nhưng khi tủ gần cuối được kéo ra, máy quay đột nhiên lóe lên, và một bóng người được quấn băng gạc đang nằm trong đó.
13
Sau đó, phòng phát sóng trực tiếp trở nên hỗn loạn, ống kính quay cuồng.
Trương Bắc la hét và té chạy ra khỏi nhà xác.
Hắn ngồi trên cầu thang, lấy từ trong túi ra một chiếc loa di động và bắt đầu tụng Chú Đại Bi.
“Các anh em, các anh có nhìn rõ vừa rồi là cái gì không? Tôi không dám nhìn! Quá đáng sợ!”
[Sơn Thành Đệ Nhất Ca thưởng bản đồ kho báu độc nhất vô nhị x 10]
Bản đồ kho báu độc nhất vô nhị là món quà đắt nhất trên nền tảng này, trị giá mười ngàn một tấm.
Vẻ mặt Trương Bắc nhất thời hưng phấn, lớn tiếng hét: “Cảm ơn Sơn Thành Đệ Nhất Ca đã gửi cho tôi mười bản đồ kho báu độc nhất vô nhị!”
Hắn không vui được vài giây thì gục mặt xuống.
Bởi vì Sơn Thành Đệ Nhất Ca bảo hắn vào xem trong nhà xác rốt cuộc có gì.
Trương Bắc vẻ mặt thê lương kêu lên: “Mọi người ơi, tôi thật sự không dám! Chi bằng tặng thêm mười tấm bảo đồ độc nhất vô nhị để khích lệ tôi!”
[Đối Phương Đang Truyền Dịch… thưởng bản đồ kho báu độc nhất vô nhị x 5]
[Bay Đêm Một Lần thưởng bản đồ kho báu độc nhất vô nhị x 3].
[Con Mèo Mạnh Mẽ thưởng bản đồ kho báu độc nhất vô nhị x 3].
…
Một loạt phần thưởng khác cuối cùng đã giúp Trương Bắc có dũng khí để bước vào nhà xác một lần nữa.
Nhưng khi máy quay của Trương Bắc rung chuyển về phía nhà xác vừa mới mở, bên trong trống rỗng chẳng có gì cả…
14
Trương Bắc hồn bay phách tán lần nữa và bỏ chạy.
Bình luận cũng đồng bộ “thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do”.
Lv Dương – Dùng Muỗng Cơm Phơi Khô Phân: [Treo!]
Người Tạo Ra Cái Chết Âm Dương: [Không được, không thể tin Trương Bắc. Việc này chắc chắn là do trợ lý thực hiện! Hãy nhìn xem tất cả các bạn đang sợ hãi thế nào! Đối với một chủ phòng như hắn mà dám đi một mình vào lúc nửa đêm sao?]
Chẳng bao lâu sau, Người Tạo Ra Cái Chết Âm Dương bị cấm.
Lv Âm – Lâm Thập Tứ Nương: [Vừa rồi ai đó đã chuyển mô hình giả ra khỏi nhà xác. Tôi cũng nhìn kỹ và thấy đó là một ma-nơ-canh bằng nhựa trong trung tâm thương mại được quấn nhiều lớp băng trắng.]
[Những người ở tầng trên có thể ngừng giả vờ được không?]
[Quản trị viên nên cấm cô ta!]
Quản trị viên 003: [Cấm rồi, nhưng hiển thị không ở cùng một máy chủ.]
Lv Dương – Dùng Muỗng Cơm Phơi Khô Phân: [Thập Tứ Nương!]
Bình luận của Lâm Thập Tứ Nương nhanh chóng được làm mới.
Trương Bắc giả vờ như không biết và bắt đầu hỏi người hâm mộ: “Mọi người ơi, tiếp theo các bạn muốn xem khu vực nào của bệnh viện?”
Im lặng hồi lâu, cuối cùng tôi cũng lên tiếng: “Tới khoa Nhi đi, nhân quả của anh ở đó.”
15
Trương Bắc sắc mặt tối sầm, nửa cười nửa nói: “Cô yêu cầu tôi đi thì tôi đi à? Cô là ai? Cô hỏi xem mọi người có đồng ý không?”
Chỉ trong chốc lát, hắn như nhớ ra điều gì, nhìn tôi với ánh mắt nham hiểm: “Muốn tôi đi cũng không phải là không thể! PK của chúng tôi chỉ còn hai phút nữa là nửa giờ. Trong hai phút này, chỉ cần phần thưởng của cô vượt qua tôi thì tôi sẽ đến khoa Nhi kiểm tra.”
Lv Dương – Tiểu Tiên Tử: [Hắn đã nhận được 600.000 tiền quà. Đây không phải là một người đáng gờm sao?]
Tôi thậm chí còn không buồn nhấc mí mắt lên và nói nhẹ nhàng: “Ai cũng được, cứ đến đi.”
[Ông Nội Lưng Còng thưởng bản đồ kho báu độc nhất vô nhị x 444]
“Đủ rồi.”
Lv Âm – Bà Nội Lưng Còng: [Tay ông nhanh quá!]
Lv Dương – Dùng Muỗng Cơm Phơi Khô Phân: [Ngầu!!!]
Lv Âm – Lãng Tử Không Quay Đầu: [Ông ơi, có phải ông vẫn còn thiếu một cháu trai không?]
[Ngầu quá, thật sự là một đại ca!]
[Đây không phải đại ca, đây là ông nội!]
[Quà của anh Trương hôm nay có khi bị chủ phòng này lấy hết không?]
[Cậu đánh giá thấp anh Trương rồi. Lần trước hội đã giúp anh ta nhận thưởng hàng triệu… Chuyện này đã là gì đâu?]
Trong mắt Trương Bắc đột nhiên hiện lên một tia tham lam, sau đó hắn nhanh chóng che giấu đi.
“Các ông lớn đã muốn tôi đến thăm khoa Nhi, tôi nên cung kính vâng lời họ.”
16
Trương Bắc leo lên cầu thang loang lổ.
Tầng 4, Khoa Nhi.
Bốn phòng hướng Nam và bốn phòng hướng Bắc, ở giữa là hành lang.
Tôi bình tĩnh nói: “Vào phòng trong cùng, đối diện nhà vệ sinh.”
Trương Bắc ngơ ngác nhìn hành lang trước mặt, sắc mặt dần dần trở nên khó coi, bước chân dừng lại.
Các bình luận liên tục làm mới, bảo hắn hãy nhanh chóng tới.
Cuối cùng, Nhất Bảng Đại Ca đã lên tiếng, sau đó hắn bước vào phòng đối diện nhà vệ sinh với vẻ mặt tái mét.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường sắt cũ.
Điều đáng sợ là chiếc giường sắt được phủ một chiếc chăn trắng mới tinh và một chiếc gối nhỏ màu trắng.
Giọng nói của tôi đầy lôi cuốn và quyến rũ: “Nằm xuống…”
Đôi mắt của Trương Bắc trở nên trống rỗng và vô hồn, hắn đang lẩm bẩm gì đó không rõ, nhưng thân thể lại ngoan ngoãn nằm trên giường, còn dùng chăn quấn chặt mình.
Bỗng nhiên, bên tay phải Trương Bắc trong chăn phồng lên một cái túi nhỏ, không ngừng nhúc nhích.
Khán giả trước màn hình bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ đến mức không dám lên tiếng.
[Có phải là tự biên tự diễn nữa không? Hu hu hu, tôi sợ quá, thở không nổi!]
[Nhất định là tự biên tự diễn, trên đời này làm gì có ma!]
Chỉ có tôi và người hâm mộ của tôi biết rằng lần này không phải là tự biên tự diễn.
Thực ra có một cô bé đang ngủ cạnh hắn.
Cô bé trốn vào trong ngực Trương Bắc, ngoan ngoãn gọi: “Bố.”
17
Nhưng Trương Bắc không nghe được, vẫn ngơ ngác nhìn trần nhà.
“Bố!”
“Bố!!”
“Bố!!!”
Giọng cô bé mỗi lúc một trở nên chói tai hơn.
“Bố, con là Triệu Đệ!”
Lần này Trương Bắc cuối cùng cũng nghe được!
Hắn vô thức nhìn cô bé trong vòng tay mình.
Cô bé thắt hai bím tóc và khuôn mặt hồng hào thật đáng yêu.
Nếu hốc mắt của cô ấy không có hai lỗ đen và vẫn đang rỉ máu đỏ tươi thì dung mạo của cô bé chắc chắn rất xinh đẹp.
Đôi mắt của Trương Bắc mở to như muốn vỡ ra, vẻ mặt méo mó, lăn ra khỏi giường.
Sau đó tôi tình cờ nhìn thấy bảng tên trên giường bệnh – Trương Triệu Đệ.
Hắn lập tức quỳ xuống đất và quỳ lạy.
“Triệu Đệ, xin lỗi! Khi đó nhà mình quá nghèo, cho nên không cứu con, là bố có lỗi với con!”
Trong mắt tôi hiện lên một tia lạnh lùng: “Hơn mười năm trước, con gái của anh phải nhập viện vì bệnh tim bẩm sinh, chỉ cần phẫu thuật là có thể khỏi bệnh. Nhưng lúc này, đứa con trai quý giá của anh vừa chào đời. Anh phát hiện ra con trai mình sinh ra đã bị thiếu giác mạc nên cố tình không cho con gái phẫu thuật. Sau khi con gái chết, anh đã lấy giác mạc của con gái cho con trai mình.”
Trương Bắc vừa khóc vừa hét: “Tôi cũng không còn cách nào khác, chúng tôi không quyền không lực, xếp hàng chờ lấy giác mạc quá chậm. Đó là con trai của tôi, tôi làm sao đành lòng để nó không nhìn thấy được chứ!”
Lượng thông tin này khiến phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức bùng nổ.
[Ý là gì vậy? Trương Bắc thấy đứa con gái đã chết của mình?]
[Điên rồi!!!]
[Súc sinh!]
Một tiếng hét the thé như tiếng gầm của dã thú, thẳng đến màng nhĩ của tôi.
Tôi nhìn thấy cô bé chui vào cơ thể Trương Bắc.
Một giây tiếp theo, Trương Bắc thọc tay vào hốc mắt.
Đào, đào, đào!
Chưa kịp thấy máu, phòng phát sóng trực tiếp của hắn đã hiển thị bị cấm vĩnh viễn.