Phong Cốt - Chương 1
1
Vừa mở mắt ra, Triệu Khê Đình lại ở đó nói ra những lời đầy phong cốt.
“Người chỉ có một lần chết, hoặc nhẹ như lông hồng, hoặc nặng tựa Thái Sơn.”
“Cho dù cuối cùng thành bị phá, cho dù bị tàn sát nhưng là dân Đại Hạ, được hy sinh vì nước, đó cũng là vinh quang của họ, đây gọi là chết có ý nghĩa, chết có phong cốt!”
Kiếp trước cũng vậy.
Quân Đại Yên kéo đến chân thành, vây thành mấy chục ngày.
Mặc dù mỗi lần công thành đều bị quân ta giữ vững nhưng quân phòng thủ trong thành cũng thương vong thảm trọng, đã là nỏ mạnh hết đà.
Quân Đại Yên cố tình hô to bên ngoài thành, vô cùng ngạo mạn.
“Các ngươi mau chóng đầu hàng, giao ra công chúa Đại Hạ có thể đổi lấy toàn bộ dân chúng trong thành được miễn bị tàn sát!”
Đại tướng quân địch là Tam hoàng tử Đại Yên Hoàn Nhan Duệ.
Tên này bản tính tàn bạo, mỗi lần công hạ một thành đều ra lệnh cho binh lính giết chóc cướp bóc, thấy người là giết, là tên đồ tể khét tiếng.
Trong thời khắc nguy cấp như vậy, Triệu Khê Đình vẫn giữ nguyên luận điệu “Cốt cách” của mình.
Nhưng Triệu Khê Đình ban đầu không phải như vậy.
Mọi chuyện phải kể từ yến tiệc mừng thọ của hoàng đế năm năm trước.
2
Năm năm trước, Triệu Khê Đình mười hai tuổi, vẫn là một tiểu cô nương.
Ngày đó là yến tiệc mừng thọ của hoàng đế, trong tiệc có rượu ngon thức ăn ngon, quân thần cùng nhau nâng ly chúc mừng.
Khi đang ca hát nhảy múa, bên ngoài điện đột nhiên có tin cấp báo.
Đại Yên xâm lược, biên cương cấp báo.
Khi bầu không khí có chút ngưng trệ, Triệu Khê Đình ra lệnh cho cung nhân ôm đàn tỳ bà của mình đến, trong yến tiệc mừng thọ, đàn một khúc “Thập diện mai phục.”
Khúc nhạc hào hùng, khí thế mạnh mẽ, tràn ngập tiếng giết chóc của đao kiếm.
Đàn xong, quét sạch bầu không khí u ám bao trùm Kim Loan điện trước đó, khiến mọi người vỗ tay reo hò, hoàng đế cảm động đến rơi nước mắt.
Một lão thái phó đã trải qua hai triều đại, sau khi chết có tư cách được thờ ở Thái miếu còn gọi người mang bút mực đến, đích thân đề hai chữ ” phong cốt ” lên đàn tỳ bà của Triệu Khê Đình.
Hai tháng sau, biên cương đại thắng.
Toàn bộ quan văn trong triều đều hồ đồ đến cực điểm, lại tính hết tất cả công lao lên đầu Triệu Khê Đình.
Nói rằng chính là cốt cách kiên cường của trưởng công chúa đã khích lệ tướng sĩ ở biên cương, khiến quân ta đại thắng.
Hoàng đế vô cùng vui mừng, phong Triệu Khê Đình làm “Trấn quốc trưởng công chúa.”
Từ đó, Triệu Khê Đình luôn treo hai chữ ” phong cốt ” trên miệng, câu nào cũng không rời.
Đến nay đã là năm năm sau.
Đại Yên lại một lần nữa khởi binh.
Quân địch chia làm hai hướng đông tây tiến về phía nam, tiến thẳng vào kinh thành.
Đại Hạ trở tay không kịp, liên tiếp mất hơn mười tòa thành trì, phái sứ giả đi thương lượng đều là có đi không về.
Trong thời gian ngắn, trên lãnh thổ Đại Hạ chiến hỏa liên miên, sinh linh đồ thán.
Lúc này, Triệu Khê Đình xin hoàng đế, muốn ra tiền tuyến khích lệ sĩ khí cho tướng sĩ.
Hoàng đế vốn đã bị chiến sự làm cho đau đầu, trách mắng nàng hồ đồ, phạt nàng cấm túc.
Không ngờ, Triệu Khê Đình lại đánh thương cung nữ trông coi nàng, để lại một phong thư rồi bỏ chạy.
[Phụ hoàng, võ tướng triều ta xưa nay thô lỗ, đều là hạng người không biết chữ, càng không biết phong cốt là gì, để phòng ngừa bọn họ thông đồng với giặc phản quốc, nhi thần phải đích thân ra trận đốc chiến.]
Hoàng đế xem xong thư thì nổi trận lôi đình nhưng cuối cùng vẫn không nỡ.
Nhưng công chúa tự ý xuất cung lại không thể tuyên truyền nên ông phái ta đuổi theo, lệnh cho ta bảo vệ nàng chu toàn.
Ta là một công chúa không được sủng ái.
Sau khi mẫu thân mất, hoàng hậu nhận nuôi ta, bà là người lương thiện, đối xử với ta cũng không tệ.
Để báo đáp ân dưỡng dục của bà, ta ngày đêm khổ luyện võ nghệ, làm thị vệ bên cạnh Triệu Khê Đình, bảo vệ nàng từng bước không rời.
Cho nên kiếp trước.
Ta mới hết lần này đến lần khác liều mạng bảo vệ Triệu Khê Đình.
Nhưng đổi lại được gì?
Đổi lại được Trấn quốc trưởng công chúa đầy “phong cốt” đích thân giao danh sách thuộc hạ cũ của Đại Hạ cho hoàng đế Yên quốc.
Lúc đó ta đã chết.
Linh hồn ta phiêu đãng giữa không trung.
Nhìn thấy nghĩa quân Đại Hạ, chỉ trong một đêm đã bị quân tinh nhuệ của Yên quốc bao vây và giết chết.
Còn Triệu Khê Đình thì mắt đưa tình, nằm trong lòng hoàng đế Yên quốc: “Bệ hạ, lần này có thể tin vào tấm lòng son của thần thiếp rồi chứ? Thần thiếp tuy là công chúa của triều trước nhưng phong cốt kiên cường, trong lòng nghĩ đến bách tính thiên hạ, phụ hoàng hồ đồ, làm sao có thể sánh được với tài năng của bệ hạ.”
Hoàng đế Yên quốc đè Triệu Khê Đình xuống, cười nói: “Ái phi có lòng với thiên hạ, hiểu rõ đại nghĩa, sao có thể so sánh với đám đàn bà ngu ngốc trong hậu cung? Quả nhiên là người nữ nhân được trẫm sủng ái nhất.”
Hai người vừa nói vừa cười, lại bắt đầu mây mưa.
Ta tức đến mức linh hồn gần như tan vỡ.
Triệu Khê Đình thì có phong cốt gì chứ?
Bản chất nàng ta chính là một tiện nhân nịnh nọt.
Hoàng đế Yên quốc chia con người ra làm đủ loại khác biệt, người Hán có địa vị thấp nhất, thậm chí còn không bằng cả súc vật.
Những điều này Triệu Khê Đình đều biết rõ.
Nhưng miệng nàng ta vẫn luôn nói những lời đường hoàng, vì tranh sủng mà không tiếc hãm hại đồng bào.
May mà trời có mắt, ta được sống lại.
3
Triệu Khê Đình suốt ngày ra vẻ đạo mạo.
Giả vờ chính nghĩa nhưng thực ra coi mạng người như cỏ rác.
Tất cả mọi người đều nhíu mày.
Có một tiểu tướng trẻ tuổi không nhịn được, tức đến đỏ cả mặt.
Thật sự là vị Trấn quốc trưởng công chúa này quá vô lý.
Nàng ta đốc chiến như thế nào ư?
Hàng ngày trang điểm thật đẹp, mặc quần áo lộng lẫy lên lầu thành. Đứng trên tường thành, giống như tiên nữ giáng trần, áo quần tung bay, hoàn toàn không phù hợp với toàn bộ chiến trường.
Gió rít gào khóc, ánh tà dương đỏ quạch như máu.
Triệu Khê Đình ở lâu trong cung, thân thể yếu đuối, ngay cả trống trận cũng không đánh nổi.
Ta khuyên nàng ta đừng đứng trên tường thành làm bia ngắm cho quân địch, gây phiền phức cho tướng sĩ.
Nàng ta lại tức giận chỉ trích ta: “Triệu Trinh Lưu, bản cung thật sự nhìn nhầm ngươi rồi! Không ngờ ngươi lại là hạng người tham sống sợ chết như vậy!”
“Bản cung ra lệnh cho ngươi đánh trống, dùng tiếng trống phụ họa cho khúc đàn tỳ bà của ta, để quân Đại Yên xem thử cốt cách kiên cường của Đại Hạ ta!”
Vì vậy, tướng sĩ ở tiền tuyến dũng cảm giết địch còn nàng ta thì lại như tiên nữ Đôn Hoàng ở hậu phương gảy đàn tỳ bà, lại gảy khúc nhạc thành danh của nàng ta là “Thập diện mai phục.”
Chiến trường đầy rẫy xác chết, trở thành sân khấu biểu diễn của nàng ta.
Thật buồn cười.
Mọi người nắm chặt tay, im lặng không nói.
Viên chỉ huy sứ đứng dậy nói: “Có chúng ta ở đây, Thanh Thành sẽ không bị phá, chỉ là Trưởng công chúa điện hạ phải rời khỏi nơi này.”
Lần này Triệu Khê Đình không phản bác.
Nàng ta đã mấy ngày không lên tường thành gảy đàn tỳ bà.
Ước chừng là đã sớm sợ hãi nhưng lại ngại “Phong cốt” nên không tiện tự mình nói ra.
Viên chỉ huy sứ ra lệnh: “Phó tướng, ngươi dẫn một đội quân tinh nhuệ hộ tống Trấn quốc trưởng công chúa ra khỏi thành, nhất định phải đảm bảo công chúa bình an vô sự!”
Lúc này, ta đột nhiên tiến lên vài bước, dùng thủ đao đánh Triệu Khê Đình ngất đi.
Mọi người đều ngây người nhìn ta.
Ta thường đeo mặt nạ, lại luôn đi theo Triệu Khê Đình, họ đều tưởng ta là nha hoàn thân cận của nàng ta.
Ta cũng không giải thích, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Nàng ta không thể ra khỏi thành!”
“Dùng công chúa đổi lấy bách tính có gì không thể? Công chúa hưởng bổng lộc của vạn dân thì phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ xã tắc bách tính!”
“Nếu không giao Trưởng công chúa ra, một khi thành bị phá, bách tính trong thành sẽ như dê chờ cắt tiết, chắc hẳn mọi người đều đã nghe đến cái tên đồ tể Hoàn Nhan Duệ rồi chứ?”
Hoàn Nhan Duệ tuy là người dị tộc.
Nhưng nói lời vẫn còn giữ chữ tín.
Kiếp trước, người hắn ta để mắt đến thực ra là Triệu Khê Đình đang gảy đàn tỳ bà trên tường thành.
Nhưng hắn ta chỉ nói dùng công chúa trao đổi, lại không nói rõ phải dùng Trưởng công chúa trao đổi, mới để ta tìm được cơ hội lấy thân mình thay thế.
Sau đó Thanh Thành bị công phá, hắn ta cũng thực sự giữ lời hứa, không tàn sát bách tính trong thành.
Viên Tín ngữ khí có chút cứng rắn, kiên quyết từ chối: “Bảo vệ đất nước là thiên chức của quân nhân, toàn bộ bách tính trong thành đều do chúng ta bảo vệ, chỉ cần kiên trì đến khi viện binh đến, là có thể giải vây cho Thanh Thành.”
“Nhưng nếu không có viện binh thì sao?”
“Quân tử lập thân, sao phải sợ sống chết!”
Một câu nói hùng hồn, vang dội.
Hắn là thiếu niên tướng quân, sinh ra trong gia đình thế gia văn quan thanh lưu.
Rõ ràng biết triều ta trọng văn khinh võ nhưng lại một thân phản cốt từ bỏ bút nghiên theo nghiệp binh đao, thề trừ quân Đại Yên, cứu nước cứu dân.
Người như vậy, căn bản sẽ không bị ta dùng ba câu hai lời làm lay động.
Trong lòng ta dâng lên một nỗi bi thương.
Nhưng thật sự sẽ không có viện binh đến.
Sau ngày mai, Thanh Thành sẽ bị quân địch công phá.
Viên Tín cùng bộ hạ tướng sĩ của hắn coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, liều chết phản kích, chiến đấu đến khi đổ hết giọt máu cuối cùng.
Năm ngày sau, kinh thành sẽ bị công phá.
Hoàng đế trên đường chạy trốn, bị tên lạc bắn chết.
Thái tử dẫn cấm quân liều chết chống cự, giết chết hơn trăm quân Đại Yên, bị dồn đến Kim Loan điện, tháo mũ miện thái tử, lấy tóc che mặt, ngửa mặt lên trời bi thương kêu lên: “Thà làm quỷ chết trận, không làm nô lệ vong quốc!”
Rồi tự sát tuẫn quốc.
Những thành viên hoàng tộc còn lại, bách quan triều đình bị giết thì giết, bị bắt thì bắt.
Đại quân Đại Yên như đàn châu chấu qua cảnh, bắt đi hơn nghìn người gồm hậu phi, công chúa, quý nữ thế gia, kỹ nữ giáo phường.
Thợ thủ công, châu báu quý giá, tàng thư hoàng gia…
Cả hoàng cung bị cướp sạch.
Đại Hạ triều trong chốc lát, tan thành mây khói.
4
Ta không nói nhiều nữa, lấy ra Cửu Long giám quốc tích trượng: “Viên Tín nghe lệnh!”
Trên đầu Cửu Long giám quốc tích trượng có khắc “Tuy không có long giá, như trẫm thân lâm.”
Trên có thể phế trữ truất quân, dưới có thể chỉnh đốn triều cương, không ai dám chống đối.
Thật trớ trêu.
Hoàng đế ban cho ta bảo vật quý giá như vậy, chỉ vì vào thời khắc mấu chốt bảo vệ tính mạng của Triệu Khê Đình.
Viên Tín thấy tích trượng thì sắc mặt thay đổi, dẫn theo chúng tướng quỳ xuống.
“Giao Trưởng công chúa cho Hoàn Nhan Duệ.”
“Bỏ thành, dẫn quân rút lui!”
Giữ được núi xanh, không sợ không có củi đốt.
Trở về một lần nữa, mặc dù có tiên cơ nhưng vẫn quá muộn.
Ta không thể giải vây cho Thanh Thành, cũng không thể dẫn binh đến cứu viện kinh thành, càng không có khả năng thay đổi vận mệnh diệt vong của Đại Hạ.
Nhưng ta ít nhất có thể bảo vệ được năm nghìn quân mã trong tay Viên Tín.
Đây là ngọn lửa nhỏ của Đại Hạ.