Phong Ấn Thần Sông - Chương 3
Toàn bộ căn phòng được bao phủ bởi những lá bùa chiêu hồn, các cửa sổ xung quanh được dán bằng giấy màu đỏ sẫm, và nếu nhìn kỹ có thể thấy màu đỏ của những tờ giấy này là do máu nhuộm thành.
Ở giữa căn phòng, có một xác chết. Anh ta mặc quần áo của thời Trung Hoa Dân Quốc, dung mạo giống hệt vị Thần Sông bên cạnh tôi.
Và có những vòng chú kỳ lạ xung quanh xác chết.
10
“Đây chính là thuật triệu hồn!”
Tôi nhìn vào vòng chú và phản ứng.
Đây là một phương pháp triệu hồn những cô gái chết đột ngột đã biến thành lệ quỷ để tạo ra Nữ Xích Sát đến hồi sinh người chết. Đây là một phương pháp ác độc. Điều này đòi hỏi sự hy sinh của hàng chục cô gái để hoàn thành.
Điện Mộc đè nén nỗi sợ hãi và giữ chặt cánh tay tôi.
“Anh ta không phải Thần Sông! Anh ta là quỷ!”
Thần Sông cũng bị phản ứng đột ngột của Điện Mộc làm cho giật mình, lùi lại một bước.
“Không đúng, tôi thật sự là Thần Sông. Tôi đã ở trong dòng sông đó từ khi tôi có ký ức. Tôi đã canh giữ con sông đó hàng chục năm cho đến khi bị người khác phong ấn.”
Anh ta vội giải thích.
Tôi nhìn Thần Sông thật lâu, không nói gì mà quay lại tìm kiếm linh hồn của Hướng Oánh trong căn nhà này.
Tôi nhớ nó đã được ghi lại trong sách cổ: Hồn thiếu nữ là hồn m, hồn thiếu niên là hồn Dương.
m và Dương hút nhau. Muốn hút âm thì cần dương, muốn thu hút dương thì cần âm.
Vì vậy, linh hồn của Hướng Oánh và những cô gái chết đuối khác chắc chắn sẽ ở đây.
Điện Mộc chỉ vào vòng chú trên mặt đất nói: “Phá hủy bùa triệu hồn, xem có thể tìm được linh hồn bị mắc kẹt hay không.”
Tôi gật đầu, cắn ngón tay và nhỏ máu lên vòng chú.
vòng chú vẫn đang phát ra ánh sáng âm đột nhiên trở nên tối hơn nhiều.
Cả nhà rung chuyển vì hành động của tôi.
“Người triệu hồi linh hồn đã phong ấn linh hồn dưới lòng đất. Nếu cố gắng tiêu diệt nó bằng vũ lực, ngôi nhà sẽ sụp đổ.”
Tôi nói xong nhìn về phía Điện Mộc, người sau khi nghe vậy, mắt lập tức đỏ lên.
“Nếu như chúng ta bị đè chết, nhớ kỹ hãy thỉnh sư phụ thu hồn chúng ta.”
Nói xong, cô ấy quyết tâm cắn ngón tay mình và nhỏ máu lên vòng chú.
Vòng chú hoàn toàn tối tăm, tường xung quanh nứt ra, vô số linh hồn vô tội vọt ra khỏi tường.
Ngôi nhà không có các linh hồn chống đỡ, ngay lập tức biến thành tro bụi, rơi xuống mà tan biến.
“Tôi dọa cô đấy. Ngôi nhà này chỉ là một ngôi nhà bằng giấy, do có người dùng thủ thuật để che mắt mà thôi.”
Người sống thì sống trong nhà gỗ, nhà đá, người chết sống trong nhà giấy nên những ngôi nhà dùng để phong ấn linh hồn đều làm bằng giấy, chỉ có thể làm bằng giấy.
“Được rồi, được rồi, Tiết Kiều chết tiệt, anh đang làm tôi sợ đấy!”
Sau khi chửi xong, cô ấy nhìn xung quanh và ngay lập tức phát ra một tiếng hét giật mình.
“A a a a a a!”
Tôi: “…”
Người ta có ai biết đâu chứ, trong đội có một nữ đạo sĩ thuần dương vô cùng lợi hại nhưng cô ấy lại sợ ma.
Xung quanh đều là những bóng ma hung dữ.
Họ tụ họp với nhau và tạo thành Nữ Xích Sát.
“Oan có đầu nợ có chủ, các người tìm nhầm người rồi!”
Điện Mộc sợ đến mức hận không thể đánh bọn họ.
Tôi không nói nên lời. Nếu họ thực sự muốn mạng của chúng tôi, hai chúng tôi sớm đã chết tám trăm lần.
“Ở đây rốt cuộc đang xảy ra gì vậy?”
Tôi thấp giọng hỏi Thần Sông.
Anh ta cố gắng chui vào cơ thể mình ở bên cạnh nhưng thấy vô ích nên đành phải bỏ cuộc.
“Tôi cũng không biết.”
Sương máu xung quanh chúng ta ngày càng dày đặc, mặt đất phủ đầy vết máu.
Tụ tập tới ba mươi ác quỷ áo đỏ, đều là thiếu nữ.
Họ được bao phủ bởi màu đỏ, thất khiếu chảy máu, tất cả đều mặc váy cưới.
“Không tốt! Vòng chú không chỉ được khắc trên mặt đất, mà còn trên người của họ.”
Tôi nhận thấy rằng mọi người đều có vòng chú trên tay. Chúng được chạm khắc bằng quỷ khí khi còn sống, nên sau khi chết vẫn lưu lại trên linh hồn..
“Anh thực sự không biết gì cả à?”
Tôi nghi ngờ về Thần Sông. Đánh giá từ xác chết trong ngôi nhà gỗ, rõ ràng thuật tâm linh này được dùng để hồi sinh anh ta.
Thần Sông lo lắng: “Tôi thật sự không biết gì cả, tôi thề! Nếu tôi giấu diếm điều gì, tôi sẽ bị sét đánh!”
“Được rồi được rồi, tôi tin anh.”
Lời thề của quỷ thần đều linh nghiệm, nên anh ta có lẽ không có giấu gì.
Những bóng ma mặc áo đỏ bắt đầu vây quanh chúng tôi và phát ra những tiếng kêu chói tai.
Điện Mộc lấy thanh kiếm gỗ đào của cô ấy ra.
“Hay là chúng ta xông ra ngoài đi.”
Cô ấy vừa dứt lời thì một tiếng hét chói tai vang lên từ hướng chúng tôi đậu xe.
Là giọng của Hướng Oánh!
Những bóng ma xung quanh bắt đầu biến mất sau tiếng kêu này.
Tôi lao tới xe bảo mẫu.
Nhưng đã chậm một bước, toàn bộ linh hồn của Hướng Oánh đã bị mang đi.
Lá bùa phong ấn linh hồn đã bị đập tan thành từng mảnh.
“Chết tiệt.” Tôi thầm chửi rủa, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Nhanh chóng chạy về thân xác của Thần Sông.
Anh ta nằm đó nhắm mắt lại, vẫn giữ nguyên hình dáng như trước.
Tôi chuyển xác anh ta ra xe và nói với Thần Sông: “Hãy kể cho tôi mọi thứ anh nhớ.”
Thần Sông im lặng vài giây rồi chậm rãi nói: “Tôi chỉ nhớ rằng tôi tên Sở Hạc. Tôi sinh ra ở thời kỳ Trung Hoa Dân Quốc, bị ném xuống sông và chết đuối. Sau đó, tôi tỉnh dậy dưới đáy sông và trở thành Thần Sông. Tôi đã canh giữ dòng sông này. Cho đến mười năm trước, tôi bị một thế lực mạnh mẽ phong ấn, sau đó cậu nhảy xuống sông, Ngũ Đế Tiền trên người cậu đã giúp tôi giải trừ phong ấn.”
Tôi nắm được mấu chốt: “Bị phong ấn?”
Anh ta gật đầu: “Lực đó rất mạnh, tôi không biết chuyện gì xảy ra.”
Tôi nhìn trên người Sở Hạc, trên mu bàn tay rõ ràng có vẽ một vòng chú, nhưng vòng chú hình như đã bị phá hủy, màu sắc có chút xám xịt.
Điện Mộc trầm mặc hồi lâu bỗng nhiên nói: “Tôi biết vòng chú này.”
Cô ấy liếc nhìn Sở Hạc rồi nói: “Trước đây khi tham gia một chương trình giải trí linh dị, tôi đã nhìn thấy vòng chú này. Nó dùng để phong ấn linh hồn, là tà thuật, chỉ có thể dùng đồng nam Đại Ngũ Đế Tiền và Thất Sát Mệnh mới có thể mở ra.”
Tôi: “…”
Điều chúng tôi đang nói cũng không cần thiết phải nhấn mạnh đến “đồng nam”.
Điện Mộc nói xong, dường như nghĩ đến cái gì: “À… tôi không phải có ý nói Tiết Kiều… cái vụ kia…”
Càng giải thích, mọi chuyện càng trở nên tối tăm hơn.
Tôi chỉ đơn giản là phớt lờ cô ấy và tiếp tục nghiên cứu cơ thể.
Khi tôi đưa tay định mở miệng anh ta ra nhìn thì xung quanh cái xác đột nhiên nổi lên khí lạnh.
“Dừng tay!”
Một giọng nói vang lên. m thanh chói tai và sắc bén như cổ họng bị cào.
Tôi nhìn lên và thấy một bóng người bước ra từ bóng tối. Hắn ta có khuôn mặt xanh và đôi mắt đen, đường nét trên khuôn mặt tương đối đẹp, nhưng cơ thể cứng đờ và toát ra khí chất xác chết.
Thực ra đó là Nhiếp Thanh Quỷ!
“Mày là ai! Sao mày dám chạm vào thân thể Sở Hạc?”
Nói xong, hắn đột nhiên lao về phía tôi.
“Thất Sát? Vừa hay dẫn dụ chiêu hồn thuật của tao!”
Nhiếp Thanh Quỷ tóm lấy cổ tôi bằng cả hai tay.
Thấy vậy, Điện Mộc ở một bên nhanh chóng giơ thanh kiếm gỗ đào lên chém hắn.
Với một đòn kiếm, bàn tay của hắn bị chém một lỗ lớn, khói đen bốc ra từ bên trong.
Nói thế nào nhỉ, mệnh thuần dương thật sự rất trâu bò.
Hắn đau đớn buông tay và lùi lại một bước.
“Tao không ngờ ở nơi nhỏ bé này lại có đạo sĩ mang mệnh Thuần Dương.”
Hắn cười khẩy: “Nếu đã như vậy, có muốn cảm nhận một chút không…”
“Bách Quỷ Dạ Hành!”
Hắn vừa dứt lời, mặt đất gần chân chúng tôi bắt đầu nứt ra, và những bàn tay tái nhợt thò ra từ đó.
Họ vẫy tay và tóm lấy mọi thứ xung quanh, kéo xuống bất cứ thứ gì.
Điện Mộc hét lên sợ hãi, nhảy lên lưng tôi.
“Đây là Nhiếp Thanh Quỷ tự mình tu luyện thành, chúng ta gọi Yêu Nhược đi!”
Điện Mộc khóc thét.
Yêu Nhược là sư muội của chúng tôi. Cô ấy có mệnh Thuần m và cũng là hậu nhân của Quỷ Đế Thần Đồ, tà âm cực kỳ kinh sợ.
“E là không được.” Tôi đặt Điện Mộc trên lưng xuống.
“Từ trường ở đây bị nhiễu loạn và không thể gửi được tin nhắn.”
Cô ấy tóm lấy cánh tay tôi và bấm móng tay vào da thịt tôi.
“Vậy chúng ta nên làm gì đây? Đó là Nhiếp Thanh Quỷ.”
Tôi thở dài: “Không còn cách nào khác, cứ thử xem. Đừng lo, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô.”
Điện Mộc toàn thân run rẩy, không quên oán trách tôi: “Quên đi, trước tiên cậu nên tự bảo vệ mình đi.”
Tôi: “…”
11
Vô số tử thi bật ra khỏi mặt đất, và những lệ quỷ lao về phía chúng tôi.
Điện Mộc nhắm mắt lại nói: “Lôi Công giúp tôi! Ngũ Lôi đắc lệnh! Lôi Lai!”
Một tia sét lóe lên, ngay lập tức làm nổ tung những xác chết trên mặt đất.
Lệ quỷ áo đỏ không dám bước tới.
Khi tôi nhìn thấy điều này, tôi lập tức nói: “Chúc Dung Vô Căn Hỏa! Đốt!”
Một ngọn lửa bắt đầu bùng cháy trên mặt đất, và khi nhìn thấy điều này, Nhiếp Thanh Quỷ lao thẳng về phía chúng tôi.
Tôi và Điện Mộc nhanh chóng tránh ra, nhưng Sở Hạc ở phía sau chúng tôi không kịp né tránh, trực tiếp đối mặt với hắn.
“Sở Hạc?”
Sau khi Nhiếp Thanh Quỷ nhìn rõ khuôn mặt của Sở Hạc, hắn đột ngột dừng lại. Quỷ khí cắn trả, bụng hắn xuất hiện một cái lỗ, bốc lên khói đen.
Sở Hạc ngẩng đầu nhìn Nhiếp Thanh Quỷ.
“Anh biết tôi sao?”
Nhiếp Thanh Quỷ đột nhiên rơi nước mắt và ôm Sở Hạc.
“Sau hơn sáu mươi năm, cuối cùng anh cũng gặp lại được em!”
ĐIện Mộc và tôi rất bối rối, nhưng trực giác mách bảo rằng chúng tôi rằng sắp có dưa ăn.
“Tôi không quen anh.”
Sở Hạc vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay hắn.
Ô Mục lo lắng nắm lấy tay Sở Hạc.
“Anh là Ô Mục, em không nhớ anh sao?”
Sở Hạc vẫn lắc đầu.
Ô Mục thất vọng buông tay, nhìn Sở Hạc nói: “Khó trách anh không thể mang linh hồn của em trở về, thì ra em đã trở thành Thần Sông.”
“Nếu đã như vậy, thì thôi.”
Hắn cười khổ xua tay, cảnh tượng Bách Quỷ Dạ Hành toàn bộ biến mất, những lệ quỷ kia cũng bởi vì quỷ khí tiêu tán, chậm rãi biến trở về bộ dáng bình thường.
Những lệ quỷ này tất cả đều là thiếu nữ bị Nhiếp Thanh dẫn dụ nhảy sông, sau khi Nhiếp Thanh Quỷ thu lại quỷ khí, bọn họ tự nhiên cũng biến thành hồn phách bình thường.
Linh hồn của Hướng Oánh cũng bay ra ngoài.
Dù vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi vẫn nhanh chóng đưa linh hồn của Hướng Oánh vào trong thùng kín.
Mặt trăng máu trên đầu tôi dần dần chuyển sang màu bình thường.
Sở Hạc nhìn sự thay đổi ở xung quanh, đột nhiên nhìn về phía Ô Mục.
“Anh có thể cho tôi biết anh là ai không?”
Anh ta dừng lại và nói: “Tôi nghĩ chúng ta đã quen biết nhau.”
Ô Mục nghe vậy, thẳng thắn cười với anh ta: “Chúng ta không quen biết nhau.”
Nói xong, Sở Hạc có vẻ thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu đã như vậy thì anh đi vãng sanh đi.”
Anh ta quay lại nhìn tôi: “Nhiếp Thanh Quỷ có thể vãng sanh không?”
Tôi gật đầu: “Buông bỏ chấp niệm thì có thể.”
Tôi đã lừa anh ta, Nhiếp Thanh Quỷ có quá nhiều nhân quả, những cô gái vô tội nhảy xuống sông đều là do hắn dẫn dụ, sau khi hắn buông bỏ chấp niệm thì chỉ có thể hồn phi phách tán.
Sở Hạc nghe vậy liền nói với Ô Mục: “Tôi sống rất tốt, anh đi đi.”