Phi Vãn - Chương 5
13.
Tôi với Giang Tĩnh Đàn đang cùng nhau nhìn Ngu Phi Mộng đang một mình nổi điên trong phòng thi.
Cô ta đã không thể bình tĩnh để làm đề thi nữa.
Tiếng chuông vang lên, học sinh vừa lo vừa vui bước ra khỏi phòng thi, vốn dĩ Ngu Phi Mộng cũng nên là một trong những người đó.
Không có hệ thống trói định, thành tích của cô ta cũng đã tạm ổn rồi, chỉ cần nỗ lực thêm một chút là có thể đạt được thành tích cao.
Nhưng cám dỗ của chuyện không làm nhưng muốn hưởng đã bào mòn cô ta, hiện tại cô ta đã không còn quay lại nữa.
Người đi đường tắt chưa bao giờ có thể lành lặn rút lui cả.
Vận mệnh chưa từng vứt bỏ con người, chỉ là con người vứt bỏ vận mệnh trước mà thôi.
Phi Mộng, đây là bài học cuối cùng chị dạy cho em.
….
Kết thúc kỳ thi đại học, Ngu Phi Mộng ngất xỉu trên đường về nhà.
Cô ta không bị đưa đến bệnh viện, Giang Tĩnh Đàn đã đưa cô ta đến cục an toàn số 7.
Bố mẹ đau buồn rất lâu, nghĩ rất nhiều biện pháp để cứu cô ta nhưng đây không còn là phạm trù của y học hiện đại nữa.
Mà Ngu Phi Mộng cũng sẽ không hiểu được nỗi lòng của bố mẹ.
Tôi không biết an ủi họ thế nào, đây có lẽ là điều bi thương nhất trong đời của họ.
Bọn họ có hai đứa con gái nhưng chỉ có một đứa có thể sống tốt.
Tôi không biết kiếp trước bố mẹ sẽ cảm thấy thế nào sau khi tôi mất, nhưng kiếp này tôi tuyệt đối sẽ không nhường cơ hội đó cho Ngu Phi Mộng nữa.
Trong những ngày Ngu Phi Mộng hôn mê, tôi đã nhận được thư thông báo nhập học của Thanh Hoa, đồng thời cũng nhận quay bộ phim của đạo diễn Quách.
Giống hệt một đêm thành danh ở kiếp trước, nhưng lúc này đây tôi còn một thân phận tuyển thẳng Thanh Hoa nữa.
……
Tuần thứ ba sau khi thi đại học, Giang Tĩnh Đàn nói với tôi rằng Ngu Phi Mộng bỗng dưng già cả dần.
“Bọn chị chưa bao giờ hiểu được rốt cuộc hệ thống q.u.ỷ dị này muốn cái gì.”
“Nhưng giờ thì đã biết rồi.”
Qua tấm kính đặc chế, tôi nhìn tóc Ngu Phi Mộng dần bạc trắng, da dần nhăn nheo, cô ta giống như cá mắc cạn, sinh mệnh dần dần xói mòn.
Giang Tĩnh Đàn cau mày nói: “Cái nó muốn chính là năng lượng sinh mệnh.”
“Chị đã điều tra những trường hợp trước đó, những người đi cướp lấy cuộc sống của người khác đều sẽ c.h.ế.t sớm.”
“Trước đây chị nghĩ là do cuộc sống không thuận lợi lúc trước ảnh hưởng họ, nhưng hiện tại chị mới biết rằng những vận may đó mới chỉ là bước đầu tiên.”
“Sau khi đắp cắp vận mệnh của người khác cho ký chủ của mình, cái hệ thống muốn chính là sinh mệnh còn thừa lại của người đó.”
“Nhiệm vụ của Ngu Phi Mộng thất bại nên hệ thống đã bắt đầu hút cạn sinh mệnh của con bé.”
Tôi cắn cắn môi, hỏi: “Còn cách nào nữa không?”
Giang Tĩnh Đàn lắc đầu: “Đồng nghiệp của chị ở cục an ninh nghiên cứu rất lâu rồi, trừ phi Ngu Phi Mộng chịu giải trừ trói buộc.”
Nhưng dù như thế, Ngu Phi Mộng cũng không chịu giải trừ trói buộc
Cô ta không muốn bỏ cái hệ thống này, chỉ muốn đắm chìm trong nó cho tới c.h.ế.t.
Cái thứ này giống như chất gây n.g.h.i.ệ.n, chỉ cần gắn bó lâu rồi thì sẽ chẳng muốn từ bỏ.
Nếu Ngu Phi Mộng mạnh mẽ thì ngay từ lúc đầu hệ thống sẽ không tìm đến cô ta.
Tình hình hiện tại không thể đổ lỗi cho bất cứ ai được.
Người trưởng thành đều phải chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của mình.
Đời trước, tôi bởi vì quá dễ tin tưởng Ngu Phi Mộng mà phải trả giá bằng sinh mệnh.
Lần này đến lượt Ngu Phi Mộng.
14.
Tuy Giang Tĩnh Đàn nói rằng không có giải pháp nhưng bọn họ vẫn cố gắng hết sức để ép hệ thống ra ngoài.
Một quả cầu đỏ nhấp nháy cố gắng thoát khỏi căn phòng đặc chế.
Nhưng thử hồi lâu cũng chưa thành công nên nó dần bình tĩnh lại:
“Tôi có thể giúp cô đạt được điều cô muốn, cô có muốn trói buộc với tôi không?”
“Ngu Phi Mộng đối xử với cô như vậy, cô không hận cô ta sao?”
“Tôi có thể giúp cô trả thù!”
“Tôi biết cô rất muốn giống như Giang Tĩnh Đàn, chỉ cần ký khế ước với tôi, cô liền có thể có được mọi thứ của Giang Tĩnh Đàn.”
Giọng nói điện tử quen thuộc vang lên trong đầu tôi.
Tôi cười rộ lên: “Muốn gì cũng được sao?”
Hệ thống gấp gáp nói: “Tất nhiên!”
“Tao muốn mày c.h.ế.t.”
Tôi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hệ thống: “Cái thứ chỉ biết đánh cắp thành quả của người khác, thế tại sao tao lại phải ký khế ước với mày?”
“Vận mệnh sẽ không phụ người nỗ lực, kết quả đương nhiên quan trọng nhưng quá trình đi tới điểm đích cũng rất quan trọng.”
“Con người không phải chỉ ngày một ngày hai sẽ trưởng thành, mà thông qua những đợt tiếp thu mài giũa, từng bước học tập mới có được thành quả, thành quả đó mới trở thành chất dinh dưỡng dung cấp cho con người thay đổi số mệnh.”
“Tao chẳng thèm chọn cái thứ hệ thống gian lận như mày, tao tự có năng lực đạt được thứ tao muốn.”
Giang Tĩnh Đàn đứng bên cạnh cười rộ lên:
“Nói hay lắm.”
Tôi kinh ngạc quay đầu lại: “Chị có thể nghe thấy——“
Giang Tĩnh Đàn nhướng mày: “Đương nhiên rồi, em cho rằng những người trong cục an ninh số 7 đều ăn chay hay sao?”
Chị ấy xoa nhẹ đầu tôi: “Em gái nhỏ à, chị đây chuyên xử lý những vụ án siêu nhiên thế này đấy.”
……
Hệ thống bị Giang Tĩnh Đàn phong ấn mãi mãi.
Chị ấy nói với tôi thật ra ngay từ đầu cục an ninh số 7 đã có biện pháp để ép hệ thống rời khỏi Ngu Phi Mộng rồi, chỉ là Ngu Phi Mộng không chịu.
Cô ta tới c.h.ế.t cũng không muốn buông bỏ hệ thống, ảo tưởng rằng mình vẫn còn cơ hội.
“Thế giới này có rất nhiều điều dị đoan, chúng nó xuất hiện rồi đảo loạn cuộc sống sinh hoạt của những người bình thường.”
“Cục an ninh số 7 của bọn chị chuyên xử lý những vấn đề đó.”
“Thứ lần này gọi là hệ thống đánh cấp nhân sinh, ngoài mặt thì thông qua khế ước để trao đổi vận mệnh nhưng thật ra nó đang cướp đoạt năng lượng sống của người khác”
Chị ấy thở dài: “Bao gồm cả ký chủ.”
Tôi trừng lớn mắt: “Gồm cả ký chủ?”
“Đúng thế, ký chủ dùng tuổi thọ của mình để đánh đổi vận mệnh với người khác, sau khi nguyện vọng của ký chủ đạt được rồi, đối tượng bị áp đặt khế ước c.h.ế.t rồi thì hệ thống sẽ lấy đi tuổi thọ còn lại của ký chủ.”
Tôi bị tin tức này làm cho khiếp đảm, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Cho nên là, kiếp trước lúc tôi c.h.ế.t đi, hẳn là Ngu Phi Mộng cũng nối gót theo tôi rất nhanh.
Cũng đúng, sống ở đời làm gì có bữa cơm nào miễn phí?
Đi đường tắt thì sớm muộn gì cũng trả giá lớn thôi.
Tôi với Giang Tĩnh Đàn chậm rãi đi ra ngoài, chị ấy đột nhiên giữ chặt tay tôi: “Chờ một chút, chị cho em thứ tốt này—“
Chị ấy quấn sợi dây màu đỏ lên cổ tay tôi, chúng tôi trầm mặc ba phút.
Và rồi không có chuyện gì xảy ra cả.
Chị ấy ngạc nhiên rút lại sợi dây đỏ: “Cái q.u.ỷ gì thế?”
“Hỏng rồi ư? Tại sao hồi tưởng cuộc sống không có tác dụng với em?”
“Hồi tưởng cuộc sống gì cơ ạ?”
Chị ấy chỉ sợi dây đỏ: “Chính là cái này nè, sau khi trói buộc với nó thì sau này em có thể hồi tưởng cuộc sống một lần, giống như là thêm được một mạng vậy.”
Vừa dứt lời, sợi dây đỏ hơi loé lên.
Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đã hiểu thấu của Giang Tĩnh Đàn:
“Em đã sống lại rồi đúng không?”
【 Ngoại truyện 】
Minh tinh điện ảnh nổi danh Ngu Phi Mộng đột nhiên c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, nhiều người hâm mộ đã tự động ra phố để tưởng nhớ cô ta.
Ở tiệm cà phê bên đường, một người phụ nữ tóc ngắn nhìn những hình ảnh lúc còn sống của Ngu Phi Mộng được đăng tải trên sóng truyền hình, nhịn không được cười mỉa:
“Một đứa ăn cắp cũng đáng để tưởng nhớ?”
Người đàn ông tóc bạc ngồi đối diện cô nhún vai:
“Còn cách nào nữa đâu, cũng không thể công khai, quá hời cho cô ta rồi.”
Người phụ nữ tóc ngắn vuốt ve sợi dây đỏ trên tay, nhướng mày:
“Không sao hết, tôi đã đem hồi tưởng nhân sinh cho cô chị gái bị xui xẻo dùng rồi.”
Người đàn ông tóc bạc phun ra một ngụm cà phê: “Cô đ.i.ê.n hả, sếp mà biết là cô sẽ bị phạt đó.”
Người phụ nữ tóc ngắn ghét bỏ nói: “Bị phạt rồi còn đâu.”
Cô mở danh sách nhiệm vụ của mình ra.
“Con mịa nó, còn dám cho tôi thêm 50 cái nhiệm vụ cấp A, bộ muốn tôi đi đời nhà ma hay gì!”
Sợi dây đỏ trên cổ tay cô gái phát ra ánh sáng mỏng manh, năng lực thời gian thay đổi thất thường.
Tại một trường cấp ba ở thành phố bên cạnh, một quả bóng rổ đập trúng đầu một cô gái nhỏ.