Phi Vãn - Chương 4
10.
Thứ không thể thiếu trong năm cuối cấp chính là những bài kiểm tra, bầu không khí căng thẳng, thời gian như trôi nhanh gấp hai, ba lần.
Rất nhanh, một kỳ thi nữa lại đến.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Ngu Phi Mộng lại tiếp tục giữ hạng nhất, còn tôi như cũ được 0 điểm.
Lúc này chẳng ai nghi ngờ Ngu Phi Mộng gian lận nữa.
Hay có thể nói là mọi người đều đã quen với chuyện này.
Giờ chỉ chờ xem kết quả thi đại học thôi.
Còn tôi thì không ngừng nỗ lực học tập, đem những video giám sát Ngu Phi Mộng tổng hợp lại.
Tôi biết tỏng những kế hoạch của cô ta.
Nếm được quả ngọt hai lần, sau này Ngu Phi Mộng sẽ càng thêm tham lam.
Đêm đến, cô ta sẽ lại hỏi hệ thống:
“Tôi có thể lấy được hết tất cả mọi thứ của Ngu Phi Vãn sao?”
“Cả diện mạo của cô ta?”
Nhìn vào gương, Ngu Phi Mộng vuốt ve khuôn mặt của mình.
“Đều là tại bố mẹ, nếu bọn họ chỉ có một đứa con gái thì tôi chắc chắc đã là một thiếu nữ xinh đẹp rồi.”
Xét ra thì Ngu Phi Mộng cũng khá ưa nhìn.
Chỉ là cô ta giống bố hơn, khung xương to, ngũ quan không sắc nét, nhưng dáng người cô ta rất chuẩn, chân cũng dài hơn tôi, cô ta có ưu điểm của mình, nếu đi lên bằng chính thực lực của mình chắc chắn cũng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng ganh tị che mờ hai mắt cô ta, cô ta chỉ nghĩ đến cướp đoạt những ưu điểm của người khác để về bổ sung lại cho mình.
“Chỉ mình tôi loá mắt là đủ rồi, sao Ngu Phi Vãn còn muốn tranh giành với tôi?”
Loài hoa độc chỉ muốn hút cạn chất dinh dưỡng có trong đất, không muốn cho người khác vượt trội hơn bản thân mình.
Sau nhiều kỳ thi lớn nhỏ, trong trường bắt đầu đồn đoán rằng lúc trước Ngu Phi Mộng thi không tốt là do người chị gái như tôi dồn ép cô ta, tất cả là do tôi chủ mưu.
Nhưng lớp chúng tôi khịt mũi coi thường lời đồn này, còn những người không hiểu sự thật bên trong thì cứ tin lấy tin để.
Lúc tan học, đám bạn lưu manh của Ngu Phi Mộng đã chặn đường tôi, vì Ngu Phi Mộng mà muốn dạy dỗ tôi một chút.
Bọn họ đưa tôi tới một chỗ sâu trong hẻm nhỏ, bạn trai lưu manh của Ngu Phi Mộng đứng đằng trước, nhìn tôi với ánh mắt ghê tởm.
“Cô là chị gái của Ngu Phi Mộng?”
Đôi mắt của hắn giống như một cái máy hút khói dầu kiểu cũ đã lâu chưa được rửa sạch, dính đầy bụi với dầu mỡ.
“Chậc, trông cũng xinh đấy.”
“Là cô bắt nạt Phi Mộng à?”
Tôi dựa vào tường, tim đập thình thịch.
“Các cậu muốn gì?”
Gã lưu manh nở nụ cười đê tiện: “Có làm gì đâu, tụi anh định chơi với em một chút thôi mà.”
Hắn nháy mắt ra hiệu, bảo bọn phía sau đến xé vạt áo của tôi, vạt áo bị xé rách, tôi cũng bắt đầu lớn tiếng kêu cứu.
“Con đường này ít người qua lại, gần như không ai lui tới. Hôm nay để anh đây dạy cô em một bài học, Phi Mộng là người của anh đây, sau này cô đừng có chọc em ấy nữa.”
Hắn nhéo mặt tôi: “Tất nhiên nếu cô em quỳ xuống xin anh tha cho thì anh có thể tha cho cô em.”
“Đúng không tụi bây?”
Rốt cuộc tôi cũng biết tại sao tối ngày Ngu Phi Mộng lại cứ mở miệng ra là lại bắt mọi người quỳ xuống cầu xin cô ta rồi, ra là học ở đây.
Tôi tin chắc Ngu Phi Mộng đang ở đâu đó quanh đây, nhìn tôi bọn đám này khi dễ ắt hẳn cô ta sẽ thỏa mãn lắm.
Tôi cúi đầu, bỗng dưng đẩy mạnh máy hút khói dầu ra.
Hắn không đề phòng nên bị tôi đẩy ngã.
Lúc hắn chống tay đứng dậy, giận tím cả mặt:
“Mẹ nó, cái đồ đ.i.ế.m không biết trời cao đất dày.”
Hắn định xông đến bắt tôi lại thì bị tôi đá một cú ngay chỗ đó, đau đớn ập tới làm khuôn mặt hắn vặn vẹo, tay sai của hắn lập tức giữ chặt tôi lại, một nam sinh béo đấm một phát vào mặt tôi làm máu mũi tôi tí tách rơi xuống.
Tôi bị ấn xuống mặt đất, máy hút khói dầu bóp chặt cổ tôi.
Tôi cố sức hô hấp, trước lúc ngất đi, tôi nhìn thấy Ngu Phi Mộng từ xa chạy tới đẩy máy hút khói dầu ra.
“Bọn anh làm gì vậy?”
Cô ta nhanh tay đỡ lấy tôi, sợ tôi c.h.ế.t đi.
Đương nhiên chẳng phải tình cảm chị em bùng cháy.
Không khí trong lành tràn vào khoang mũi, tôi cố sức há mồm hít lấy hít để, ngực nóng rát đau đớn như mới bị đổ một lọ ớt cay lên vậy.
Máy hút khói dầu đau cực kỳ, lại mất cả mặt mũi nên hiển nhiên không muốn tha cho tôi.
Bỗng ở đầu ngõ có hai cảnh sát đúng lúc đi ngang qua, đám côn đồ chửi thề hai câu, sau đó bất đắc dĩ tản ra.
Cảnh sát đưa hai chị em chúng tôi đến cục cảnh sát để ghi chép.
Tôi với Ngu Phi Mộng được đưa tới hai căn phòng khác biệt, một nhà phân tích tâm lý chuyện nghiệp đang nói chuyện phiếm với Ngu Phi Mộng.
Còn tôi đang cùng với chị gái cảnh sát ở cục điều tra số bảy xem video.
Nếu chỉ là lưu manh tụ tập thì đương nhiên không cần làm quá lên như thế.
Sở dĩ tôi làm liều chọc giận máy hút khói dầu cũng là do muốn thử nghiệm.
Tôi muốn đánh cược, cược rằng hệ thống sẽ không để tôi c.h.ế.t.
Tất nhiên tôi cược đúng rồi.
Bằng không với tính cách của Ngu Phi Mộng, cô ta tuyệt đối sẽ không đến cứu tôi.
11.
Chị gái bên cục điều tra tên Giang Tĩnh Đàn, là một mỹ nữ chân dài eo nhỏ da trắng, nhưng tôi đã từng bắt gặp một mình chị ấy hạ một hơi ba người đàn ông cường tráng.
Giang Tĩnh Đàn rót cho tôi một cốc nước ấm: “Em gái nhỏ cũng liều thật đất?”
“Em không sợ cái hệ thống đó phát hiện sao?”
Tôi uống chút nước, cổ họng thật sự rất đau, nhịn không được nhăn nhó mặt mày:
“Không sợ, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.”
Chị ấy vỗ nhẹ bả vai tôi: “Dũng cảm lắm! Sau này có cơ hội chị sẽ đề cử em vào cục an ninh quốc gia, gia nhập đội của chị.”
Tôi nhìn cánh tay mảnh khảnh nhưng đủ sức quật ba bò chín trâu, im lặng không lên tiếng.
Với cái tố chất thân thể này của tôi, ở nhà thì tốt hơn.
Đúng thế, dù là lần kiểm tra trước hay lần bị thương này, hết thảy đều là do tôi cố tình.
Ngày đó, tôi đã trò chuyện với cô giáo rất lâu.
Tôi không phải là học sinh đầu tiên có thành tích tụt dốc, tình trạng này vài năm lại xảy ra một lần.
Thậm chí có một đàn chị là sinh viên thể dục lại bị liệt vào đêm ngay trước ngày thi.
Không phải ai trải qua biến cố từ con cưng của trời trở thành một người bất tài đều có thể chấp nhận được, cũng từng có hai đàn chị thi trượt đại học n.h.ả.y lầu t.ự t.ử.
Tình huống của hai người đó đều gần giống với tôi, cái sự dị thường này thật ra đã sớm làm cho rất nhiều người chú ý.
Nhưng mãi không thể tìm ra được nguyên nhân.
Đến tận lúc này đây, Ngu Phi Mộng quá nóng vội nên để lộ dấu vết, cục an ninh số 7 mới nghi ngờ cô ta.
Mà đoạn video tôi tổng hợp lại đúng lúc nghiệm chứng cho những nghi ngờ của họ.
Thế lực tà ác xuất hiện, thay đổi số mệnh ban đầu của con người.
Giang Tĩnh Đàn im lặng xem hết video và tài liệu tôi cung cấp, nhịn không được mắng mấy câu thô tục.
Đầu ngón tay chị ấy đặt trên hồ sơ của đàn chị đã mất, nét mặt điềm tĩnh:
“Cái thứ chó c.h.ế.t, chờ bà đây bắt được mày, bà nhất định bắt mày dùng mạng đền mạng.”
Ngu Phi Mộng ở bên kia bị dò hỏi thật lâu, cuối cùng cũng được thả ra, sau đó bố mẹ đến đón chúng tôi về.
Mẹ tôi bị doạ kinh hồn bạt vía, nắm lấy tay tôi an ủi hồi lâu.
Những cảm xúc tích tụ trong thời gian này rốt cuộc cũng bùng nổ, mẹ tôi tức giận nhìn Ngu Phi Mộng:
“Sao con lại chơi với cái đám lưu manh đó?”
“Con có biết nếu hôm nay cảnh sát không đi ngang qua thì cuộc đời của con với chị gái con đều bị huỷ hoại hết không?”
Ngu Phi Mộng tủi thân: “Trong lòng mẹ chỉ có chị con, mẹ không xứng làm mẹ con!”
Cô ta khoá trái cửa phòng.
Bắt đầu oán giận với hệ thống.
Đột nhiên, dường như tôi có thể nghe được giọng của hệ thống.
Nó thao túng Ngu Phi Mộng:
“Ừm đúng rồi, bọn họ chính là những kẻ hám danh hám lợi như thế.”
“Nếu cô xinh đẹp hơn Ngu Phi Vãn, thành tích cũng tốt hơn cô ta, bố mẹ cô nhất định sẽ không nỡ mắng cô đâu.”
“Bọn họ quá thất bại, không xứng làm bố mẹ cô.”
“Giáo viên với bạn học của cô cũng thế, thới giới này đều chìm trong bóng tối, cô nhất định phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, Phi Mộng à!”
“Chỉ có tôi mới ở bên cạnh cô!”
Sắc mặt Ngu Phi Mộng trở nên quái dị, ánh mắt đờ đẫn, lẩm bẩm nói:
“Đúng vậy, chỉ có cướp hết mọi thứ của Ngu Phi Vãn rồi tôi mới thành công.”
“Nhất định tới lúc đó bọn họ đều sẽ quỳ xuống xin tôi tha thứ.”
“Không thể trách tôi, đều là bọn họ ép tôi.”
Những người chỉ biết ngồi không mà hưởng, chưa bao giờ suy ngẫm về hành vi của chính mình.
Dương như tôi đã hiểu được hệ thống làm sao đưa đường dẫn lối người khác tới vực sâu rồi.
Chỉ là tôi rất tò mò, rốt cuộc nó muốn cái gì?
Chẳng lẽ chỉ chọn đại một người để trói buộc, giúp bọn họ hoàn thành những nguyện vọng thầm kín thôi sao?
12.
Do không muốn gây ra ảnh hưởng quá mức, chuyện của Ngu Phi Mộng không được tiết lộ cho các bạn học.
Mọi người đều im lặng nhìn người không cần học, mà năm lần bảy lượt đạt hạng nhất trong các kỳ thi liên tiếp ở năm cuối cấp ba.
Năm lớp 12 là một năm rất đơn điệu, ai ai cũng nỗ lực cho bước ngoặt đầu tiên của cuộc đời mình, giống như búp măng tre đã tích lũy dinh dưỡng trong cả mùa đông dài đằng đẵng, đến xuân sang thì mạnh mẽ đâm lên từ dưới mặt đất.
Còn Ngu Phi Mộng thì đang cố hết sức để có được những lời hứa hẹn của tôi, muốn tôi ký khế ước vĩnh cửu với cô ta.
“Em gái à, thành tích hiện tại của em đã rất tổ rồi, em còn muốn thành tích của chị sao?”
Ngu Phi Mộng nở nụ cười ngọt ngào: “Chị chỉ cần nói chị chịu hay không thôi!”
“Chịu chứ, nếu thành tích thi đại học của chị tốt, chị nhất định sẽ đổi cho em.”
Rốt cuộc cô ta cũng thở phào nhẹ nhõm: “Thế trước tiên em cảm ơn chị.”
Đêm nay, cô ta với hệ thống đều rất hứng khởi.
Giọng AI lạnh băng của hệ thống dường như cũng tràn ngập niềm vui:
“Nếu có chuyện lớn như thế xảy ra trong kỳ thi đại học, nhất định chị của cô sau này sẽ không gượng dậy nổi.”
“Một cô gái nhỏ giống như cô ta, nhất định chịu không nổi đả kích, cũng sẽ không sống được bao lâu đâu.”
Nghe lời nguyền rủa ác nghiệt như thế, Ngu Phi Mộng cười càng tươi hơn.
“Chỉ trách chị ta quá xui xẻo thôi.”
“Cơ hội là dành cho người thông minh, ai cần chị ta hứa hẹn làm gì, gánh hậu quả cũng là tự làm tự chịu.”
“Chị ta chắc sẽ vinh hạnh lắm, dù chị ta c.h.ế.t rồi thì tương lai mọi người cũng sẽ nhớ kỹ chị ta, rốt cuộc chị ta là chị gái của Ngu Phi Mộng mà!”
Lòng tôi tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng.
Đời trước, Ngu Phi Mộng hẳn cũng nghĩ như này nhỉ?
Cướp thành tích của tôi, cướp kỹ thuật diễn của tôi, hại tôi c.h.ế.t trong đau khổ tuyệt vọng, nhưng tất cả mọi chuyện đều không khiến cô ta áy náy dù chỉ một chút.
Chúng tôi không giống như chị em gần gũi thân thiết, mà giống như sinh ra đã là kẻ thù.
Chỉ là lúc này đây dường như chị thắng em rồi em gái à.
……
Ngày thi đại học, cả thế giới dường như đều nhường chỗ cho tuổi trẻ.
Chúng tôi từ nhà xuất phát tới địa điểm thi, cô giáo lớp tôi là người phụ trách điểm thi này, cô ấy mặc một bộ sườn xám màu đỏ, chúc mỗi chúng tôi khởi đầu thành công, tiền đồ như gấm.
Lúc chờ mở cửa, cô giáo đi đến bên cạnh tôi.
Tôi với cô ấy nhìn nhau mỉm cười, chúng tôi đều biết thời gian thu lưới đã tới rồi.
Kiểm tra an ninh bắt đầu, Ngu Phi Mộng cầm theo phiếu dự thi đi vào phòng thi, đột nhiên cô ta cảm thấy bất an.
Mọi chuyện hết thảy quá mức thuận lợi, cô ta không biết vấn đề nằm chỗ nào, nhưng luôn cảm thấy lo lắng không yên.
Sau đó, cô ta quay đầu liếc nhìn tôi một cái.
Trong nháy mắt, dường như cô ta phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Trên tay cũng như trên người tôi đều không có bất cứ thứ gì, cô giáo chủ nhiệm cũng không đưa giấy dự thi cho tôi.
Lòng cô ta bắt đầu hoảng loạn, bên dưới nét mặt bình tĩnh là nỗi kinh hoàng khó kiềm được:
“Chị ơi, chị không vào phòng thi sao?”
Tôi chậm rãi nhếch khóe môi, cười dịu dàng nhưng lời lại tàn nhẫn:
“Phi Mộng, chị chưa nói em biết, chị được tuyển thẳng nên không cần thi đại học.”
“Chị sợ ảnh hưởng tới động lực học tập của em, rốt cuộc hôm nay cũng có cơ hội nói ra rồi, chị ở Thanh Hoa đợi em, cố lên nhé!”
Cô ta dại ra một lúc, dường như không thể hiểu được những gì tôi nói.
“Chị ơi chị đang nói nhảm gì thế? Sao chị lại được tuyển thẳng? Bố mẹ cũng đâu có nói——“
Tôi ngắt ngang mộng tưởng ngây thơ của cô ta: “Ừm thì chị bảo bọn họ đừng nói với em.”
Cán bộ coi thi ở sau lưng cô ta nhịn không được thúc giục: “Nhanh đi vào đi, chị em được tuyển thẳng rồi nhưng em không biết thôi, trường chúng ta đều đã treo ảnh chụp lên danh sách vinh dự hết rồi.”
Thấy cô ta vẫn đứng yên như trời trồng, cán bộ coi thi vòng qua cô ta đi vào trường thi luôn.
Ánh nắng lấm tấm rơi trên con đường rợp bóng cây, các thi sinh ngay ngắn trật tự đi tới phòng thi của mình, chỉ có duy Ngu Phi Mộng dường như bị phong ấn tại chỗ.
Hệ thống trong cơ thể cô ta điên cuồng gào thét: “Không thể nào!”
“Khế ước đã ký, nếu cô ta không tham gia thi thì chúng ta sẽ c.h.ế.t!”
Ngu Phi Mộng như bừng tỉnh khỏi cơn mê, biểu tình méo mó thét chói tai, lôi tôi đi về hướng phòng thi.
Trong miễn cứ lẩm bẩm mãi: “Không thể không thi.”
“Phải thi, Ngu Phi Vãn! Chị nhất định phải thi!”
“Tại sao nhất định phải thi?”
“A!!!”
Ngu Phi Mộng siết chặt tay tôi, dưới đáy mắt toàn là sự điên cuồng: “Em sẽ c.h.ế.t đó chị ơi, nếu chị không thi em sẽ c.h.ế.t——“
Tôi rút tay ra: “Phi Mộng, em đừng lo lắng quá, nhanh đi thi đi.”
Cuối cùng, Ngu Phi Mộng điên cuồng bị ép đưa đến phòng thi.
Phòng thi chỉ dành riêng cho cô ta.
Cán bộ coi thi đều là người của cục an ninh số 7.