Phi Vãn - Chương 2
5.
Ngu Phi Mộng làm màu ba ngày, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn trở về lớp học.
Không có cách nào khác, cô ta cũng chẳng thể bị đuổi học trước khi ký được khế ước có đúng không?
Được hệ thống hỗ trợ, cô ta càng không kiêng dè gì mà chơi tới nóc, mọi người ai cũng cảm thấy gần đây tinh thần của cô ta không ổn lắm nên đều giữ khoảng cách với cô ta.
Mà Ngu Phi Mộng đều quy những hành động đó thành “xem thường” cô ta, cô ta ở trong phòng ngủ nói với hệ thống chuyện đó không dưới mười lần, tương lai nhất định phải để những người này quỳ xuống liếm chân mình.
“Em gái cậu gần đây hình như chơi đồ riết đ.i.ê.n rồi!”
“Cậu ta yêu đương với tên lưu manh bên lớp thường.”
Đời trước cũng xảy ra chuyện hệt như vậy, sau đó tôi với bố mẹ phải ra sức ba bò chín trâu mới làm cô ta chịu chia tay.
Điều này cũng thành bằng chứng cho thấy tôi với bố mẹ có lỗi với cô ta.
Lúc Ngu Phi Mộng nổi tiếng rồi, cô ta tham gia tiết mục truyền hình đã kể đi kể lại rất nhiều lần, rằng mối tình đầu này luôn canh cánh trong lòng cô ta.
Ừm thì rồi hai người họ cũng có cơ hội nối lại tình xưa, thằng lưu manh đó lại lừa cô ta thêm tám trăm vạn.
Nên là hiện tại tôi sẽ không sắm vai phản diện chia cắt chuyện tình đôi trẻ nữa.
…..
Sắp đến kỳ thi, mọi người đều tập trung ôn tập, chỉ có Ngu Phi Mộng như hạc giữa bầy gà.
Cán bộ lớp nhìn không nổi nữa, hỏi cô ta: “Ngu Phi Mộng, cậu không muốn học tập thì cũng đừng ảnh hưởng người khác học chứ?”
Ngu Phi Mộng đang húp bún ốc xì xụp, trong lớp học toàn là mùi bún ốc, mọi người đều nhíu mày nhìn cô ta rất nhiều lần.
Cô ta nuốt xuống một ngụm bún, mắt trợn trừng.
Cán bộ lớp còn muốn nói nữa thì lại bị bạn học kéo lại.
Rốt cuộc thì Ngu Thư Mộng cũng rất thân cận với tên lưu manh kia, bọn họ đều là những người chỉ nghĩ hôm nay không nghĩ tương lai, đã sắp thi cử đến nơi rồi, thôi thì bớt một chuyện còn hơn, ai cũng chẳng mong chỉ bởi Ngu Phi Mộng mà làm lỡ dở tương lai bản thân.
Buổi chiều, Ngu Phi Mộng lại biến mất.
Bố mẹ tôi bị gọi đến trường học, giáo viên cũng hết sức đau đầu:
“Nhà anh chị có hai đứa con gái, một đứa trên trời một đứa dưới đất, nếu là em gái cũng chăm học như chị gái thì tốt biết bao nhiêu.”
Ngu Phi Mộng vừa được gọi trở về trường thì đúng lúc nghe được những lời này.
Cô ta đứng ở cửa lớp, không biết đi đâu trang điểm mà đôi mắt sáng lấp lánh chợt lập lòe.
“Các người đừng coi thường tôi!”
“Lần sau thi chắc chắn tôi sẽ đứng hạng nhất!”
Mọi người mặt đối mặt, cũng chẳng hiểu cô ta đào đâu ra cái phong thái tự tin này.
Nhưng tôi biết, là do cô ta tin chắc rằng lần thi tiếp theo, cô ta nhất định sẽ đánh cắp được điểm số của tôi.
Buổi tối, Ngu Phi Mộng lầm bầm lầu bầu:
“Chờ tôi biến thành học sinh giỏi rồi, bọn họ dù có năn nỉ quỳ lạy tôi, tôi cũng sẽ không tha thứ.”
Tôi cười giễu không thôi.
Kiếp trước, tôi bị đánh cắp điểm nên sau đó thành tích tụt dốc không phanh, nhưng bạn học với giáo viên chưa từng xem thường tôi.
Suy cho cùng dù là thành tích tốt hay vẻ ngoài ưa nhìn thì khoảng cách giữa người với người cũng đâu chỉ chỉ dựa vào những tiêu chuẩn đó.
Ngu Phi Mộng bị mọi người chán ghét chưa bao giờ bởi vì thành tích học tập cả.
6.
Dưới sự nhắc nhở của hệ thống, Ngu Phi Mộng bắt đầu tìm đủ mọi cách để nói chuyện với tôi.
Mãi chưa thể ký kết thành công khế ước khiến cô ta dần trở nên nóng nảy.
Không biết cô ta nghĩ cái gì, thế mà lại chăm đến lớp đột xuất.
Tối đến, cô ta giả bộ đáng thương cầm một quyển sách đến tìm tôi:
“Chị ơi, chị có thể giảng đề cho em chút được không?”
Cô ta chỉ vào một câu hỏi đơn giản, hỏi tôi câu đó giải thế nào.
Tôi nhướng mày, cuối cùng kiên nhẫn giải thích cho cô ta một lần:
“Làm như vậy là được.”
Ngu Phi Mộng chớp chớp mắt: “Chị ơi chị lợi hại quá.”
“Nếu như em cũng có thể học giỏi như chị thì tốt rồi.
Cô ta không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm mắt của tôi: “Nếu có công cụ có thể đổi thành tích, chị có chịu đổi điểm của chị cho em không?”
Tôi cười cười:
“Nếu chị có thể đổi cho em, nhưng chị mong em nhanh chóng chăm chỉ học tập thì hơn, đừng chọc giận bố mẹ nữa.”
“Em hiểu chuyện chút đi, Phi Mộng.”
Hơi thở Ngu Phi Mộng phập phồng: “Thật sao chị!”
“Chị chịu đổi cho em—”
“Nếu có cơ hội đó, chị nhất định sẽ đem điểm lần thi tiếp theo đổi chi em.”
Ngu Phi Mộng cảm thấy hài lòng trở về phòng của mình.
Một lát sau, cô ta nhíu nhíu mày: “Được rồi, một lần cũng được.”
“Cùng lắm thi xong tôi lại tìm chị ta.”
“Dù sao chị ta cũng ngu lắm, sớm hay muộn cũng ký khế ước vĩnh viễn với tôi thôi.”
Nhìn Ngu Phi Mộng cong môi đắc ý, tôi cười khẽ.
Mọi người đều có con đường của chính mình.
Người sa đọa cũng chẳng thể trách người khác không cứu vớt mình được.
…..
Kỳ thi Ngu Phi Mộng ngày ngóng đêm mong cuối cùng cũng đến rồi.
Do lẽ đó, cô ta háo hức cả đêm không ngủ.
“Chờ có kết quả rồi, tôi muốn xem thử sắc mặt bọn họ thay đổi thế nào.”
Không biết hệ thống nói gì với cô ta mà Ngu Phi Mộng nhíu mày:
“Không sao, chẳng họ còn nghĩ tôi có hệ thống sao?”
Sao lại không nghĩ cho được?
Em gái thân yêu của tôi, đây là em từng chữ từng chữ dạy cho chị.
Tôi tắt máy tính, mở đèn bàn lên bắt đầu ôn bài tập.
Được sống lại lần nữa, đương nhiên tôi cũng không muốn trầm luân vào chuyện trả thù Ngu Thư Mộng.
Những thứ mà tôi đã bị tước đoạt, tôi đều phải tự tay tìm lại chúng.
Trên thế giới này có quá nhiều tiếc nuối, không phải ai cũng có thể nhận được thêm một cơ hội nữa.
….
Hôm thi, tôi với Ngu Phi Mộng thi khác phòng, chúng tôi gặp nhau ở góc cầu thang.
Những bậc thang lên lên xuống xuống phảng phất như một kết cục đã được định sẵn.
Ngu Phi Mộng gọi tôi một tiếng chị gái: “Chị nhất định phải trân trọng kỳ thi lần này đó.”
Tôi dịu dàng cười: “Em nhất định cũng phải trân trọng nha.”
Rốt cuộc thì cơ hội như thế này cũng không có nhiều.
…..
Do đã hứa hẹn đổi thành tích cho Ngu Phi Mộng nên tôi lần nữa được trải nghiệm cảm giác của đời trước, cảm giác bất lực khi nhìn đề thi.
Rõ ràng tôi vừa nảy ra được ý tưởng giải đề nhưng vừa đặt bút xuống thì lại quên hết, câu hỏi quen thuộc trước mắt bỗng sẽ rối thành một đống bùi nhùi, câu từ đầy cảm xúc dưới ngòi bút lại trở thành hồ ngôn loạn ngữ.
Nhớ lại đoạn thời gian u ám lúc trước, không biết bao nhiêu lần trong đêm khuya tôi yên lặng rơi lệ, có khi tôi hoài nghi rằng bản thân tôi đã phạm tội lỗi gì nên mới bị trời phạt như thế.
Nhưng may thay, tôi sẽ không còn bị cái loại sức mạnh vô hình này khống chế nữa.
Người sai không phải tôi, nên bị trừng phạt cũng không phải tôi.
7.
Kết thúc ngày thi đầu tiên, hệ thống đã thông báo sơ rằng Ngu Phi Mộng đánh cắp điểm rất thuận lợi, trên mặt cô ta tràn đầy vui sướng.
Trên đường về nhà, bạn ngồi cùng bàn hỏi tôi làm bài thi có ổn áp không.
Tôi mệt mỏi lắc đầu:
“Tớ không biết bị làm sao nữa, nhìn câu nào câu nấy cũng không hiểu gì hết trơn.”
Bạn cùng bàn lo lắng nhìn tôi: “Sao lại thế chứ?”
“Có phải gần đây cậu áp lực quá rồi không? Thôi đừng lo quá dù sao cũng chỉ là thi thử, thi đại học mới là quan trọng nhất.”
Tôi khẽ thở dài, trông như đang nghi ngờ nhân sinh.
Ngu Phi Mộng ở phía xa xa đang đi theo chúng tôi, cười mỉa một tiếng.
Cô ta cất bước chạy tới, tỏ ra kinh ngạc: “Em cảm thấy đề hôm nay cực kỳ dễ luôn á, chị ơi chẳng lẽ chị đang nỗ lực ảo đấy à?”
Tôi còn chưa nói thì bạn cùng bàn đã kéo tôi đi: “Em gái của cậu đúng thật là đầu óc có vấn đề rồi, hay là cậu nói mẹ cậu dẫn cậu ta đi xem thử đi?”
“Tìm một đại sư nào đó tính thử, xem cậu ta có phải bị thứ gì đeo rồi không?”
Thứ gì đeo à?
Chắc có lẽ là hệ thống không làm mà đòi có ăn đó.
Buổi thi hôm sau, tôi vẫn như cũ nhìn đề như nhìn dãy số thiên văn.
Mà niềm vui sướng của Ngu Phi Mộng lại càng rõ rệt hơn.
Thời gian chờ chấm điểm thi đối với mỗi học sinh tham gia thi đều là cực hình, nhưng đối với người đã định sẵn ăn con 0 như tôi thì nói hôm nào có điểm thi cũng như nhau thôi.
Trong ba ngày nghỉ, tôi đã chọn đi tham gia buổi casting bí mật của đạo diễn Quách.
Đời trước, đến lúc tốt nghiệp rồi tôi mới nhận được vai này, lần này tôi muốn đến gặp đạo diễn Quách trước.
Đoạn tưởng tượng diễn của tôi nhanh chóng giúp tôi nhận được lời mời casting của đạo diễn Quách.
Nghe nói tôi là học sinh cuối cấp, nên cô ấy đã dẫn theo trợ lý, ngồi máy bay đến thành phố nơi tôi sống để gặp tôi.
Vừa thấy tôi, đạo diễn Quách đã kích động tới mức đứng bật dậy:
“Em chính là La Phàm Phàm trong lòng tôi.”
La Phàm Phàm, chính là nhân vật khiến tôi một đêm thành danh.
Cũng là vai diễn để đời duy nhất của tôi ở kiếp trước.
Sau khi bàn bạc với đạo diễn rằng kết thúc kỳ thi đại học sẽ vào đoàn thì tôi một mình quay trở về nhà.
Liễu xanh ven đường vừa nhú chồi non, một con mèo tam thể lười biếng ngồi xổm dưới mái hiên phơi nắng.
Dù tuyết của mùa đông vẫn còn đọng lại nhưng ánh mặt trời ấm áp đã báo hiệu mùa xuân sắp đến rồi.
Tôi bước đi chầm chậm, trên đường đi tôi sắp xếp lại những ký ức kiếp trước tôi nhớ được cùng với những ký ức kiếp này.
Tôi tới tìm đạo diễn Quách, đương nhiên chẳng phải do muốn giành trước vai diễn, rốt cuộc thì cuộc thi đại học cũng là một phần quan trọng trong cuộc đời của tôi, tôi hoàn toàn có thể làm theo trình tự như kiếp trước.
Nhưng, hiện tại đây là một thử nghiệm khác của tôi.
So với Ngu Phi Mộng, tôi càng tò mò về cái hệ thống đánh cắp nhân sinh đó hơn.
Tại sao nó lại đến tìm Ngu Phi Mộng, tại sao nó lại có thể hoán đổi cuộc sống với người khác?
Từ lúc lắp camera ở trong phòng Ngu Phi Mộng, tôi liền tự hỏi vấn đề này.
Nếu nó toàn trí toàn năng thì hẳn nó phải phát hiện ra trong phòng Ngu Phi Mộng có camera mini.
Nhưng đã hai tháng trôi qua, nó cũng giống y chang Ngu Phi Mộng, hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cái camera này.
Hiển nhiên nó cũng không thể nhìn xa hơn Ngu Phi Mộng được bao nhiêu.
Thậm chí có khả năng nó chỉ có thể dùng chung năm giác quan với Ngu Phi Mộng, bản thân nó cũng không thể tự tồn tại được.
Tôi còn nghi ngờ điều kiện để nó hoàn thành nhiệm vụ vô cùng khó khăn, những lời nói mơ mơ hồ hồ của tôi cũng không làm nó giúp Ngu Phi Mộng hoàn thành khế ước được.
Chỉ có nhận được đáp án chuẩn xác của tôi thì mới có tác dụng mà thôi.
Bây giờ tôi càng tin chắc vào cái suy nghĩ này.
Nó không biết tôi muốn gia nhập giới giải trí.
Thật quá mệt mỏi, chỉ có thể giải quyết triệt để cái hệ thống đó, tôi mới có thể thoát khỏi xiềng xích lo âu.
Trở thành diễn viên, ở đời trước cũng là nó thấy tôi làm sau đó mới bắt chước theo.
Tôi tự hỏi nên làm thế nào mới phá huỷ được cái hệ thống này.
Nếu nó không biến mất, tôi mãi mãi sẽ chìm trong sợ hãi, giờ giờ phút phút phòng bị Ngu Phi Mộng.
Thế thì hao tâm tổn sức nhiều lắm, nhất định phải phá nát nó, nó biến mất rồi thì tôi mới có thể tự do.