Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung - Chương 9
Lần đầu tiên á//m s//át trong hoàng cung, ta phát hiện hắn trong hầm. Lần thứ hai á//m s//át vào đêm hội đèn lồng, hắn vừa hay không ở cạnh ta.
Ta vừa làm việc ở vườn rau vừa tưởng tượng ra một câu chuyện dài tập về đôi hiệp sĩ hành hiệp trượng nghĩa dọc ngang giang hồ rồi nảy sinh tình cảm khó rời xa.
Chẳng lẽ ta thực sự đã đoán đúng, hắn đào hôn mà trốn đến chỗ ta? Thiên tài bất thế trong tổ chức sát thủ danh tiếng, để không phải cưới con gái của thủ lĩnh tổ chức, hắn đã trốn ra ngoài và lẩn trốn đến hoàng cung, cuối cùng phát hiện rằng nữ sát thủ đó đến hoàng cung để á//m s//át Hoàng thượng, không ngờ thị vệ hoàng cung dựa vào đông người ức hiếp người khác không nói đạo lý đã làm nàng ta bị thương, tiếp theo Từ Thịnh đến làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân, giúp nàng ấy thoát khỏi hoàng cung rồi dùng thuật thủy độn để lẩn trốn, trong quá trình đó hai người nảy sinh tình cảm, nên khi nàng ấy thực hiện lần á//m sasát thứ hai, Từ Thịnh không nói lời nào mà bỏ rơi ta để giúp đỡ người trong lòng?
Càng nghĩ ta càng thấy khả năng này lớn. Từ Thịnh dính m//áu lên giường của ta, đó có thể là m//áu của người trong lòng hắn, hoặc cũng có thể là m//áu của hắn khi đỡ đ//ao cho người đó.
Có lẽ ta xuyên không đến đây chỉ để làm cảnh trong hoàng cung, chứ không phải lấy được kịch bản yêu đương. Lúc này, cũng chẳng biết hắn đang trốn ở đâu để gặp người tình nhỏ của mình rồi.
Ta rất chán nản. Nhưng sự chán nản này không kéo dài lâu, bởi vì rất nhanh thực tế đã khiến ta nhận ra một điều. Đàn ông không đáng tin, chỉ có sự nghiệp là không bao giờ phản bội ta.
So với một tình yêu còn chưa kịp nảy mầm đã chet yểu, ta càng nên quan tâm đến việc liệu những cây rau mầm của ta có nảy mầm vào mùa xuân hay không.
Không phải người ta vẫn nói dễ từ khổ mà sang, khó từ sang mà trở lại khổ sao? Quả thật là cuộc sống trước đây khi Từ Thịnh có thể mang đồ bất cứ lúc nào đã ăn mòn bản chất lao động của người dân xã hội chủ nghĩa trong ta, nếu không phải nghe tin tốt từ Cảnh Thăng nhà bên, ta gần như quên mất mùa xuân sắp đến rồi.
Mùa xuân không chỉ là mùa trong sách giáo khoa nói là mùa vạn vật phục hồi, cũng không chỉ là mùa động vật giao phối mà thầy Triệu Trung Tường trong chương trình “Thế giới động vật” nói đến, mà còn là mùa nhắc nhở ta phải chuẩn bị cho bữa ăn của năm sau!
Phương pháp nuôi thỏ mà Thúy Thúy và Cảnh Thăng nghiên cứu đã đạt được thành công lớn. Đàn thỏ con sinh ra vào mùa xuân ở Minh Chỉ cung đã đánh dấu bước khởi đầu cho cuộc sống tự cung tự cấp ăn thịt của ta trong hậu cung.
Thịt thỏ kho tàu không thơm hay đầu thỏ cay không ngon sao? Cơ sở của tình yêu là phải no bụng, nền tảng kinh tế mới quyết định thượng tầng kiến trúc mà.
Nhìn đàn thỏ con tụ lại thành một đống, ta không khỏi xúc động rơi lệ. Đàn ông là cái gì, có thể thoải mái tự do ăn thịt mới là điều tuyệt vời nhất.
Ta kéo Thúy Thúy và Cảnh Thăng, chuẩn bị bắt đầu kế hoạch cải tạo năm thứ hai của Vân Hà Cung.
Năm đầu tiên, nhờ sự hỗ trợ đắc lực của Trương Cố Dương và Từ Thịnh, cung Vân Hà mới tạm thời thực hiện được việc đảm bảo no đủ cho mọi người, tất nhiên “mọi người” ở đây chỉ có ta và Thúy Thúy.
Năm thứ hai, ta dự định phát triển toàn diện khu vực xung quanh cung Vân Hà, làm phong phú thêm thực đơn.
Ý tưởng này đến từ việc ta phát hiện một đám ngải cứu trên một mảnh cỏ nhỏ bên ngoài Vân Hạ cung khi đến Minh Chỉ cung. Ta như nhặt được báu vật.
Thúy Thúy không hiểu hành động coi cỏ dại như báu vật của ta, nhưng vẫn đóng vai trò canh gác khi ta hái rau, không ngừng thúc giục ta nhanh chóng thu tay lại, đừng để bị phát hiện.
Người tóc dài thì kiến thức ngắn, xét thấy Thúy Thúy cũng xuất thân từ gia đình giàu có, ta không tính toán với nàng ấy.
Bữa tối ta trộn ngải cứu với thịt xông khói còn dư từ Tết và thêm cả lạc rang vào một nồi cơm, Thúy Thúy đã hoàn toàn đồng ý với ý tưởng trồng một đám ngải cứu nhỏ trong cung Vân Hà của ta.
Đặc biệt khi ta nói rằng nếu có gạo nếp thì còn có thể làm bánh ngải cứu, Thúy Thúy đã tự nguyện xin đi đào rau vào buổi tối.
Ta bắt đầu rất nghiêm túc thảo luận với Thúy Thúy liệu lần tới có nên nhờ Trương Cố Dương mang một ít đậu nành đến không. Dù sao thì giá đỗ hay đậu luộc đều rất ngon.
Nếu cho ta một cái cối xay, ta thậm chí có thể làm một ít đậu phụ. Lạc cũng là một lựa chọn không tồi. Lạc rang muối trong hộp cơm vỉa hè cũng có thể coi là món mặn đấy.
“Đây lại là món gì nữa vậy?”
Khi ta và Thúy Thúy đang giả bộ nhường nhau bát cơm trộn cuối cùng, đột nhiên một bàn tay từ trên đầu ta vươn tới, trước sự ngỡ ngàng của ta và Thúy Thúy, lấy đi cả cái nồi.
Cũng như khi hắn biến mất một cách bí ẩn, Từ Thịnh trở về không hề có dấu hiệu báo trước, giống như xuất hiện từ không khí, đứng ngay sau lưng ta.
Ta lao lên muốn giành lại cái nồi. Nhưng người ta sức lớn, cánh tay dài, nhẹ nhàng đưa tay ấn lên trán ta, khiến ta chỉ có thể giận dữ đánh vào không khí trước mặt hắn.
“Ai nói cho ngươi ăn? Trả lại cho ta, ta chưa ăn no đâu.”
Từ Thịnh vừa né tránh ta vừa múc cơm từ trong nồi ra, Thúy Thúy – cái kẻ ăn cơm ở ngoài lại còn đưa cho hắn một cái muôi nữa. Cô gái này định phản bội sao?
Ta đánh không lại Từ Thịnh, giận dỗi ngồi xuống ghế, dùng ánh mắt để mạnh mẽ lên án hắn. Từ Thịnh kéo một cái ghế, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh ta.
“Chỉ là dạo này có chút việc, không đến gặp người, người cũng không cần nhớ lâu thế chứ.”
Ta nhìn trên nhìn dưới cũng không thấy dấu hiệu gì cho thấy hắn bị thương. Nam chính nào bị thương mà chẳng phải nằm giường để nữ chính chăm sóc, ít nhất cũng phải được chăm sóc nửa tháng mới miễn cưỡng đi lại được chứ.
Nhìn cái bộ dạng đáng đánh này mà xem, chắc là hắn không đỡ d//ao cho người yêu thanh mai trúc mã rồi. Thúy Thúy nói muốn đi kiểm tra cửa sổ, rồi chạy biến đi không còn bóng dáng.
Từ Thịnh ăn rất ngon, như thể ma đói đầu thai, vừa ăn vừa không quên kể công với ta.
“Đậu và lạc ta sẽ mang cho người sau, nhưng cái cối xay ta mang đến thì người cũng không tiện giấu, ta vẫn sẽ mang đậu phụ đến cho người.”
Ta ngẩn ra một chút, sau đó nghiến răng nghiến lợi chụp lấy cây chổi. Thực tế chứng minh, khi trò chuyện, sự chú ý của nam và nữ luôn có chút khác biệt.
Ví dụ, điểm chính trong lời nói của Từ Thịnh là việc hắn đã biết chính xác nhu cầu của ta nên đòi được khen ngợi, còn trong tai ta thì tự động lọc thành việc hân rõ ràng đã đến từ lâu nhưng vẫn im lặng nhìn ta làm việc mà không nói gì, còn dám khoe khoang?
Đáng đời hắn bị ta đánh một trận. Thúy Thúy nhìn ta vung một cây chổi bình thường ra oai như vũ khí của Quan Vũ, đuổi theo Từ Thịnh chạy vòng quanh cung Vân Hà ba vòng, rồi tiếng của Trương Cố Dương từ cửa vọng vào.
Ta phải thừa nhận rằng, đó là một ngày đáng được ghi vào sử sách.
Khoảnh khắc đó, giữa Từ Thịnh và Trương Cố Dương chỉ cách nhau một cánh cửa mỏng, hơn nữa cánh cửa đó còn chưa được cài then.
Nếu không phải do Trương Cố Dương đá cửa hai lần để lại di chứng, thì lúc đó hai người đã mặt đối mặt rồi.
Hành động đẩy cửa mở ra trong mắt ta như được quay chậm, là trèo tường chạy ra hay trốn dưới gầm giường, hay chỉ tay vào hắn và nói rằng đây là Cảnh Thăng đã lớn và thay đổi diện mạo, rồi sau đó tổ chức cho hắn một buổi lễ quan trọng, hay là giả vờ rằng đây là thị vệ mới đến thăm ăn cơm…
Bảy tám ý nghĩ lướt qua trong đầu ta nhanh như chớp. Nhưng so với việc ta cầm chổi đứng ngây ra đó, phản ứng của Từ Thịnh nhanh hơn nhiều.
Hắn chạy thẳng xuống hầm. Nhanh đến mức ta còn chưa kịp nói với hắn rằng căn phòng bí mật mà hắn đào để giấu than củi đã bị ta chất đầy rồi.
Thế là, khi Trương Cố Dương đẩy cửa bước vào, thứ hắn nhìn thấy là ta đang đứng dũng mãnh cầm chổi, bên cạnh là Thúy Thúy với vẻ mặt kinh hoàng.
Người lính vốn luôn điềm đạm lễ độ, đứng ngây ra một lúc mới hỏi một câu: “…Nương nương, đang tự tay bắt chuột à?”
Ta có thể nói là không sao? Thúy Thúy ho khan một cái, ra hiệu mời Trương Cố Dương vào.
Thế nhưng không biết Trương Cố Dương bị làm sao, hắn lại c//ướp lấy cây chổi từ tay ta, nói rằng muốn giúp ta tìm hang chuột để đổ nước vào, diệt trừ hậu họa.
Rồi hắn bắt đầu lùng sục khắp sân để tìm hang chuột. Ta gần như không suy nghĩ, lao tới giữ chặt Trương Cố Dương lại.
“Tuyệt đối không được!”
Trương Cố Dương cúi đầu nhìn ta, ánh mắt vô cùng điềm tĩnh.
“Nương nương không muốn bắt chuột à? Nếu chúng ăn rau nương nương trồng thì sao?”
Trong lúc này tuyệt đối không được yếu lòng. Vì vậy ta cũng nhìn Trương Cố Dương với ánh mắt kiên định.
“Ngươi muốn tìm thì ta không có ý kiến, nhưng ngươi muốn đổ nước vào hang chuột thì tuyệt đối không được, ta còn định bắt chúng làm thịt ăn đổi vị đây.”
Trương Cố Dương kiên quyết gỡ ta ra khỏi người hắn, tiếp tục lùng sục khắp cung. Thúy Thúy đi lại gần ta, kéo kéo áo ta.
“Nương nương, có được không?”
Ta nghiêng đầu suy nghĩ.
“Thử xem.”