Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung - Chương 8
Đã một năm rồi, hai việc kinh điển này ta còn chưa làm. Vì vậy, ta trả lời Từ Thịnh với giọng nói đầy tự tin: “Ta muốn chuộc hoa khôi, để chứng minh với mọi người rằng ta không thiếu tiền!”
Từ Thịnh có lẽ bị lý do tươi mới và chí hướng vĩ đại của ta làm kinh ngạc, không những không tiếp tục tranh luận với ta, khi leo tường còn trượt ba lần.
Ta buồn bã. Nam chính và nam phụ của nhà người ta đều có thể thủ thân như ngọc vì nữ chính, còn nam chính và nam phụ của nhà ta, một người dạo hội đèn lồng với cô gái khác, một người giữa chừng bỏ ta để đi kỹ viện.
Ta ủ rũ cuốn chăn quay trở lại, rồi mới phát hiện ra mình đã đến kỳ kinh nguyệt, giường dính đầy m//áu, bị gió lạnh thổi qua, bụng dưới cũng đau ê ẩm.
Tính toán thời gian cũng vừa kịp, cũng may kéo dài đến khi ta trở về, bà dì còn ngoan hơn cả đàn ông.
Thúy Thúy vừa lấy tro cỏ cây, vừa lải nhải rằng nàng ấy sắp lo chet đi được, sau đó còn nói may mắn là sau khi ta đi không có lính gác nào ghé qua, nếu không nàng ấy thật không biết bịa chuyện như thế nào.
Ta ngồi trên giường, Thúy Thúy ôm lấy tấm chăn bẩn định để mai giặt, còn chưa kịp ra khỏi cửa thì nghe thấy cửa chính của cung Vân Hà lại phát ra tiếng động rầm một lần nữa.
Nếu ta đoán không sai, có lẽ lại bị đá văng ra rồi. Trương Cố Dương bước vào với những bước chân lớn, mặt đen lại như sắp vắt ra nước.
“Nương nương, thần cần một lời giải thích hợp lý từ người.”
Ồ, lại tự xưng là thần với ta đấy à. Ta không truy cứu chuyện hắn không có tình nghĩa giấu giếm chuyện đi xem mắt với cô gái khác, hắn lại dám đòi ta giải thích? Cho dù chuyện này ta có sai, ta cũng không thể sợ. Tố cáo Từ Thịnh là chuyện nhỏ, không ai giúp ta khuân vác thì làm sao được đây?!
“Trương Đại nhân, ngài đang đối xử với ta như một thị vệ đấy sao? Nghĩ lại cũng đúng, ta chỉ là một Hoàng hậu thất sủng, giờ đã thành dân thường, làm sao xứng đáng với một tiếng ‘nương nương’ của ngài? Từ nay về sau, đại nhân vẫn nên giữ khoảng cách với ta thì hơn, để tránh ảnh hưởng đến con đường thăng tiến của ngài.”
Khi ta nói những lời này, cũng không có cảm xúc gì nhiều lắm, dù sao thì thời điểm mà nguyên chủ làm Hoàng hậu vinh quang, ta cũng không hưởng được gì cả. Đối với ta mà nói, không tồn tại chuyện lên voi xuống chó gì, vì ngay từ khi đến đây, ta đã không có gì để mà lên.
Nhưng với Thúy Thúy thì lại khác. Nàng ấy là người hầu thân cận của nguyên chủ, là người đầu tiên trong cung của Hoàng hậu, điều này trong đám cung nữ là một tồn tại như truyền thuyết. Hiện giờ theo ta mà lăn lộn đến mức việc gì cũng phải tự mình làm, nghĩ lại thấy thật đau lòng.
Vậy nên, ngay khi ta vừa dứt lời, còn chưa kịp lấy khăn tay lau mắt, Thúy Thúy đang ôm chăn bên cạnh đã kêu lên một tiếng rồi khóc òa: “Nương nương mệnh khổ của ta ơi, nương nương thật là khổ sở quá rồi.”
Ta: ……
Người biết chuyện thì biết ta đang kể khổ, còn người không biết lại tưởng ta sắp quy thiên rồi.
Thực tế chứng minh, nước mắt của phụ nữ đối với đàn ông lương thiện là một vũ khí hủy diệt.
Nhưng vũ khí này không thể làm giảm trí thông minh của đàn ông, chỉ có thể làm suy yếu khí thế của đối phương một chút.
Trương Cố Dương nhìn Thúy Thúy đang khóc rất chân thành, lại nhìn ta đang giấu mặt trong khăn tay giả vờ thút thít, cái khí thế vua chúa xông vào đá cửa lúc trước cũng xẹp lép.
“Ôi, nương nương đừng khóc, ta chỉ muốn hỏi nương nương vừa rồi đi đâu thôi.”
Chỉ muốn hỏi mà hắn đá cửa sao? Ta tin ngươi cái shit, ngươi là một tên gian xảo.
Thúy Thúy đang khóc thì nấc một cái, hoàn hảo che giấu được sự chột dạ khi nàng ấy không thể tiếp tục khóc nữa.
Ta cầm khăn tay không dám ngẩng đầu lên.
“Ta còn muốn hỏi Trương đại nhân, ta có thể đi đâu? Ta chỉ là một người dân bình thường bị giam trong lãnh cung, cả hoàng cung thậm chí cung nữ cũng có cửu phẩm, chỉ có mình ta là dân thường, ta muốn ra ngoài, ai sẽ dẫn ta đi?”
Là Từ Thịnh chứ còn ai. Câu trả lời không phải rõ ràng sao? Ta không thể ra cửa chính thì có thể chui lỗ chó mà.
Ta cứng đầu cứng cổ, không rơi một giọt nước mắt nào, cố giả giọng nghẹn ngào.
“Ta biết hôm nay là lễ hội đèn lồng, đại nhân thương ta, tặng ta đèn thỏ, nhưng ta vẫn muốn ra ngoài xem lễ hội đèn lồng náo nhiệt thế nào, nhưng ta không thể ra ngoài, ta cũng không biết đại nhân tại sao lại tức giận, cũng không dám hỏi, chỉ muốn nói với đại nhân, nếu đại nhân nguôi giận, có thể nói cho ta biết ngoài kia lễ hội đèn lồng thế nào không?”
Chậc, giả vờ đáng yêu ai chẳng biết, ngươi một bên đi chơi lễ hội đèn lồng tình tứ với các cô gái, xong lại quay về cung chất vấn ta vì sao lại muốn xem lễ hội? Ta sẽ khóc chet ngươi, tên đàn ông tồi tệ này.
“Cũng không biết bao nhiêu cô gái có thể tìm được người tình lý tưởng trong lễ hội đèn lồng, ta thì đã không còn hy vọng, cũng chet tâm rồi, nhưng nếu có thể nhìn thấy người khác hạnh phúc, ta nghĩ cũng là điều tốt đẹp.”
Ối, người đẹp tâm thiện mà tính giả tạo, ta sắp tự làm mình thấy ghê tởm rồi. Nhưng thẳng nam lại thích kiểu này. Trương Cố Dương hiện rõ vẻ chột dạ.
“Hôm nay là ta lỗ mãng rồi, nương nương đừng khóc nữa… ta sẽ quay lại sửa cửa cho nương nương.”
Hừ, đây chính là đàn ông. Ta vội vã mượn cớ rút lui.
“Đại nhân không cần tự trách, bảo vệ hoàng cung là trách nhiệm của đại nhân, nhưng ta chỉ là một dân thường, để tránh hiềm nghi, từ nay về sau đại nhân vẫn nên ít qua lại với ta hơn.”
Ngươi hãy tìm một cô gái môn đăng hộ đối mà đi chơi lễ hội đèn lồng đi.
Trương Cố Dương lại càng thêm lúng túng: “Ta không nghĩ rằng việc qua lại với nương nương…”
Lời của hắn chưa kịp nói hết, vì Thúy Thúy bên cạnh ta vừa khóc lóc thảm thiết vừa giơ tay lên, trên chăn đột nhiên lộ ra một vệt m//áu.
Trương Cố Dương lập tức kéo tấm chăn đó về phía mình.
“Nương nương, đây là vết m//áu từ đâu ra?”
Ta: ???
Ngươi muốn ta giải thích thế nào?! Ngươi là đàn ông đó, anh trai à, ta đến tháng còn phải giải thích kỳ sinh lý với ngươi sao?
Mặt của Trương Cố Dương lập tức tối sầm lại, còn đen hơn lúc hắn bắt gặp ta trốn đi.
“Nương nương, người có biết không, hôm nay Hoàng thượng dẫn theo Đức phi nương nương đi chơi lễ hội đèn lồng, bên ngoài gặp phải nữ thích khách lần trước.”
Ta chỉ quan tâm đến hai vấn đề. Thứ nhất, nữ thích khách đó không phải đã bị thị vệ ép nhảy sông t//ự v//ẫn rồi sao? Thứ hai, vị nữ hảo hán đó có thành công hay không?
Nhưng Trương Cố Dương giờ này còn có tâm trạng đến hỏi ta chuyện này, đoán chừng là vị nữ hảo hán đó lại thất bại rồi.
Còn chuyện nhảy sông t//ự v//ẫn…
Cũng giống như nhảy vách đá nhất định gặp sông lớn, nhảy lầu nhất định g//ãy chân, nhảy đỉnh núi nhất định gặp nhánh cây vậy, dù là nhân vật chính hay nhân vật phụ, nhảy sông t//ự v//ẫn chẳng bao giờ thành công.
Thúy Thúy và ta nghĩ giống nhau, nàng ấy hỏi câu hỏi đầu tiên mà ta quan tâm.
“Trương Đại nhân, lần trước không phải ngài nói thích khách đó đã bị giet rồi sao?”
Trương Cố Dương lập tức nắm lấy cổ tay ta.
“Nương nương, người tốt nhất hãy giải thích cho ta về vết m//áu này, thích khách đó khi hành thích Hoàng thượng đã bị ta ch//ém một nhát, bị thương.”
Ta vùng vẫy một chút, phát hiện tay hắn rất khỏe, ta không thể giằng ra, nên cũng bỏ cuộc. Vì vấn đề này không cần ta phải trả lời.
Thúy Thúy vừa khóc xong, khi nhìn thấy hắn ép hỏi ta, lập tức nổi đ//iên.
“Chuyện này có gì đáng giải thích, nương nương nhà ta đến tháng còn bị ngài hỏi như một tên tr//ộm sao? Con gái Trương gia nhà ngài không có kinh nguyệt, cả nhà ngài không có kinh nguyệt sao?”
Trương Cố Dương bị Thúy Thúy mắng đến nỗi phải ôm đầu bỏ chạy, mặt đỏ tai hồng chạy khỏi cung Vân Hà.
Thúy Thúy mềm mỏng dễ thương giờ đã hóa thành rồng cái, chống tay vào hông đứng ở cửa chửi rủa bóng lưng của Trương Cố Dương.
Ôi… nếu nàng ấy không nói rõ ràng chuyện ta đến tháng và hét lên đến mức cả góc đông bắc hoàng cung đều nghe thấy, ta nghĩ sẽ tốt hơn.
Nhưng có một điều ta quan tâm. Dù ta có quay về cung nhanh một chút, dù bị Từ Thịnh cởi áo làm ta sợ chet khiếp, nhưng cũng không đến mức làm ta kinh hãi đến mức không nhận ra mình có kinh nguyệt đến vậy.
Vậy vệt m//áu đó có phải của ta không, ta thật sự không dám chắc. Nhưng chuyện nhỏ này không cần thiết phải nói với Thúy Thúy, con gái nhà người ta gan nhỏ, đừng nói ra để nàng ấy sợ hãi.
Ta đang cân nhắc khả năng khi Từ Thịnh trở về, ta sẽ bất ngờ cởi áo hắn để kiểm tra vết thương.
Tuy nhiên, không biết có phải Từ đại gia bị lời nói đi chuộc hoa khôi ở thanh lâu của ta làm cho tức giận hay không, hắn đã mất tích mấy ngày liền, ngược lại là Trương Cố Dương, lấy lý do xin lỗi, mỗi ngày đều mặt dày mò đến cung Vân Hà.
Nếu không phải Cảnh Thăng nói với ta rằng gần đây đám thị vệ như phát đ//iên lục soát từng ngóc ngách trong hoàng cung, ta suýt nữa đã tin rồi.
Ta biết Trương Cố Dương không tin rằng ta không ra ngoài vào đêm hội đèn lồng. Hừ, đàn ông miệng lưỡi hai mặt.
Nhưng điều này không quan trọng, đây là thời đại không có giám sát, chỉ cần ta một mực khẳng định rằng Trương Cố Dương bị mù, hắn cũng không làm gì được ta.
Nhưng điều ta quan tâm là mối quan hệ giữa Từ Thịnh và nữ thích khách đó. Dù sao thì hai lần á//m s//át đều trùng khớp với hành tung của hắn.