Phế Hậu Làm Nông Ở Lãnh Cung - Chương 28
Ta là Hứa Thanh Hoan.
Là một người không đủ tư cách để xuyên không, sống ở lãnh cung hơn hai năm, cuối cùng vào năm thứ ba đã gặp được nam chính của mình, hai chúng ta cùng nhau chạy thoát khỏi hoàng cung.
Ái chà, thật ra cũng không phải.
Chính xác mà nói, hẳn là hắn đơn phương vận dụng đặc quyền nam chính đưa ta ra khỏi hoàng cung.
Dựa theo những tình tiết trong tiểu thuyết xuyên không tôi đã xem, Từ Thịnh thật sự rất phù hợp với thiết lập nam chính.
Dáng người đẹp, tướng mạo tốt, giá trị vũ lực trâu bò, không có công việc cụ thể, lại có một số tiền lớn hoàn toàn không phù hợp với cường độ công việc của hắn.
Lúc mới rời cung ta vì tiền đồ của mình mà rất lo lắng, còn hắn thì bị ám ảnh bởi việc chúng ta sẽ định cư ở đâu mà luôn quấn lấy ta.
Ta nào biết phải đi nơi nào ở, vừa xuyên qua đã ở trong hoàng cung, một lần chính là hơn hai năm, bên ngoài đông nam tây bắc ta có biết cái răm gì đâu. Thế là Từ Thịnh xua tay, dẫn theo ta và Thúy Thúy bắt đầu đi du ngoạn khắp đất nước.
Từ phong cảnh Giang Nam đến Nam Cương thần bí, từ bãi biển mềm mại đến phong cảnh tái bắc, chỉ có ta không nghĩ tới, chứ không có nơi hắn không đi được.
Thúy Thúy và ta đều tò mò về số tiền tiết kiệm của hắn rốt cuộc có bao nhiêu. Nhưng mà tên này sẽ lấy lời hắn nói với ta vào đêm hội đèn lồng để chặn ta lại.
“Dù sao nếu đời này nàng tiêu hết coi như bản lĩnh của nàng.”
Hắn sẽ thổi bay nó.
Cũng chỉ có lòng tốt của ta, đi đâu cũng tính toán tỉ mỉ không tiêu tiền bậy bạ, nếu không ta đ//âm đầu vào sạp đồ cổ mười ngày nửa tháng, ta xem hắn lấy đâu ra tự tin nói ta không biết cách tiêu tiền.
Nhưng theo ta quan sát, tên nhãi này trước kia hẳn là đã làm không ít việc, vừa biết bán hàng rong, lại biết nhào bột làm thức ăn, sửa được phòng ở, trồng được hoa màu thu được lúa mạch, ngay từ đầu ta xưng hô huynh muội với hắn, đi đến đâu ở nông thôn cũng có người muốn gả con gái của họ cho hắn.
Sau đó Từ Thịnh đã biết cách, lúc ở khách điếm thì nói ta là muội muội hắn, còn lúc ở nhà người khác thì nói ta là phu nhân hắn.
Cũng không tệ lắm.
Thúy Thúy đi theo ta, nàng không đề cập tới Lệ Viễn, ta cũng không dám đề cập tới.
Sau khi chơi khắp nơi hơn nửa năm, ta quyết định an cư ở Hàng Thành.
Từ Thịnh quyết định ngay lập tức, mua một căn nhà nhỏ, hai gian cửa hàng sát đường, lại ra ngoài thành mua hai mươi mẫu đất, khế đất khế ước đều giao cho ta, sau đó hỏi ta những thứ này làm sính lễ có đủ hay không.
Ta nhặt những hạt tiêu mang về từ miền nam Tân Cương, rồi lật xem số khoai tây mang về từ Tây Vực, sau đó ước tính sản lượng hai mươi mẫu đất và miễn cưỡng gật đầu.
Trước khi gật đầu, ta còn kèm theo một câu hỏi. Nữ sát thủ kia rốt cuộc là ai.
Đây thật sự không phải ta cố ý níu lấy không buông, mà thật sự là tên này quá đáng giận.
Đều nói cùng đi du ngoạn mới có thể nhìn ra bản chất của một người, ta và Từ Thịnh càng đi với nhau khắp nơi, ta càng cảm thấy khó hiểu.
Hắn vốn đã nói ra khỏi cung sẽ nói hết mọi chuyện với ta, nhưng trên thực tế lại là, mỗi lần đều là ta thúc ép hắn mới tượng trưng nói cho ta một chút.
Ví dụ như trước khi hắn là một thích khách trước khi gặp ta, thích khách kiếm được rất nhiều tiền, giet người không chớp mắt đều là bịa ra gạt người, khi không có công việc cần hay không có tiền hắn cũng lười giet người linh tinh, đó là những điều vô số đêm ta ngồi xổm trên nóc nhà mới moi được từ miệng hắn ra.
Về phần nữ thích khách luôn muốn giet được Hoàng đế không buông kia, mặc kệ ta hỏi như thế nào, hắn chet cũng không mở miệng, tức giận làm ta mấy ngày liên tiếp ăn cơm cũng không thấy ngon.
Hôm nay cuối cùng cũng khiến hắn cầu xin ta, nếu không biết được người kia là ai, ta mới không muốn cùng hắn sống cả đời.
Yêu ai qua ai qua.
Từ Thịnh rối rắm nửa ngày, còn đuổi Thúy Thúy ra ngoài, mới hạ quyết tâm.
“Nàng thật sự muốn biết?”
“Thật sự.”
“Biết rồi không hối hận?”
“Ta không biết mới hối hận.”
“Nàng xác định nàng thật muốn biết?”
“Ngươi có nói hay không, không nói thì thôi, ta thấy thư sinh nhà bên cạnh cũng không tệ.”
Từ Thịnh cắn răng một cái: “Là ta.”
Hả? Cái quái gì vậy? Nữ sát thủ là hắn? Ta đây là gả cho người chuyển giới hay là nữ giả nam vậy?
Ánh mắt hoài nghi của ta không chút che dấu băn khoăn ở phía dưới của Từ Thịnh.
Từ Thịnh xanh mặt: “Ta không có vấn đề, nữ thích khách kia là ta cải trang.”
Ta lắc đầu choáng váng.
“Ta không tin, không có khả năng, trừ phi ngươi có thể chứng minh.”
Từ Thịnh cắn răng hỏi ta làm sao chứng minh. Ta híp mắt nói cho hắn biết, chờ là được, ta tuyệt đối cho hắn kinh hỉ.
Vì thế, chờ hàng xóm náo động phòng xong, sau khi Từ Thịnh bồi rượu xong, lại trở về chuẩn bị uống rượu hợp cẩn vén khăn voan lên, nhìn thấy ta ăn mặc chỉnh tề, cùng Thúy Thúy đang cầm một bộ tân nương mũ phượng khăn quàng vai sẵn sàng đón địch.
Ta cười híp mắt gọi hắn tới thay quần áo, cũng nhiệt tình hỏi có cần Thúy Thúy giúp hắn trang điểm không.
Từ Thịnh không chút lưu tình đuổi Thúy Thúy ra ngoài. Lần trước tốt xấu gì vẫn là dùng miệng đuổi, lúc này đây là trực tiếp xách cổ áo con gái người ta ra khỏi cửa.
Ta hoài nghi nếu không phải ta còn ở chỗ này ngồi, hắn có thể sẽ đ//ạp nàng ấy luôn mất.
Ta nghiêng người trên gối đầu nhìn Từ Thịnh quen đường cũ cởi trang phục tân lang, thay trang phục tân nương, sau đó thủ pháp thuần thục lau phấn tô mi bôi son, toàn bộ trang sức bên ngoài có búi tóc, quả nhiên là nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát.
Thúy Thúy cũng không lưu loát như hắn. Nhưng sau khi Từ Thịnh quay mặt lại, nụ cười trên mặt ta hoàn toàn biến mất.
Đều nói nữ nhân lúc lập gia đình mặc trang phục cưới là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời, vấn đề chính là, vị tân lang này của ta sau khi giả trang so với tân nương như ta còn xinh đẹp hơn.
Điều này làm cho người ta biết sống thế nào!
Tân nương Từ Thịnh thướt tha đi về phía ta, cười lên so với nữ nhân như ta còn đẹp hơn nhiều.
Đêm tân hôn của ta và Từ Thịnh, không có kinh diễm lẫn nhau như dự đoán, cũng không có tình ý kéo dài uống rượu giao bôi, vào lúc Từ Thịnh mặc nữ trang đi về phía ta, trong lòng ta bị bi phẫn hóa thành một tiếng rống giận: “Hôn nhân này ta không kết nữa, ngươi ôm gương đi qua đó ngủ đi!”